"Hoàng Nhi, sao lại thế này? Sao đi mãi vẫn chẳng thấy đường ra?" Lý Quả hoảng hốt hỏi.

Theo lý, đi suốt một giờ như vậy, không được một km thì cũng phải là bốn, năm trăm mét, thế nhưng bọn họ cứ đi tới đi lui lâu như thế, mà vẫn có cảm giác như đứng nguyên tại chỗ.

Vẻ mặt Hoàng Nhi mờ mịt, nàng cũng đâu có biết, theo lý thì bọn họ đã đi rất xa rồi, nhưng nàng lại cảm thấy như dậm chân tại chỗ, lãng phí sức lực.

Lý Quả nhìn vẻ mặt của Hoàng Nhi liền biết có hỏi nữa cũng vô dụng, đành phải tăng thêm dũng khí, kéo tay Hoàng Nhi, tiếp tục đi về phía trước.

"Chủ nhân, tiểu thư đã đi một lúc lâu lắm rồi, thời tiết nóng như vậy, mặt trời như thiêu đốt, có cần mời tiểu thư về nghỉ ngơi không ạ?" Quản gia Lâm nhìn hai người đang đi quanh núi kia, rốt cuộc cũng không đành lòng, mở miệng hỏi.

Sao Mặc Nhật Tỳ lại không biết? Hắn đều thấy rất rõ hành động và tâm tư của hai người, thế nhưng, nếu nàng chưa tới sông Hoàng Hà thì vẫn chẳng chết tâm. Cho nên, phải để nàng chịu khổ, khiến nàng hết hy vọng, nàng mới có thể trở về được.

"Không cần, đến lúc nên về thì nàng sẽ trở về thôi." Mặc Nhật Tỳ thản nhiên nói, tuyệt không lo lắng. Nếu có chuyện gì, với pháp lực của hắn, chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi. Không cần phiền lòng vì những chuyện cỏn con như thế.

Quản gia Lâm không dám nhiều lời nữa, lập tức cung kính nói: "Vâng, thưa chủ nhân."

Ngu Cơ liếc nhìn hai nữ nhân đáng ghét ở bên ngoài kia, rồi lại nhìn xà vương đang ngồi ung dung, trong lòng ả bắt đầu rục rịch, vẻ mặt càng thêm quyến rũ động lòng người.

Ả hơi hành lễ với hắn, nũng nịu nói: "Chủ nhân, ngài hãy nghỉ ngơi một chút đi, Ngu Cơ sẽ hầu hạ ngài."

Lời của ả không cần nói cũng biết, e là mọi người đều hiểu ý tứ bên trong, chỉ cần nhìn ánh mắt đong đưa của ả, là dễ dàng hiểu được.

Mặc Nhật Tỳ liếc mắt ra bên ngoài, hơi gật đầu, nhàn nhạt nói: "Được, tới phòng ngươi đi." E là hai người kia còn kiên trì một lúc nữa, hắn cũng không vội.

Ngu Cơ nghe xong, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên, may mà ả kiềm chế kịp thời, ả lập tức bước lên, đỡ Mặc Nhật Tỳ lên phòng.

Quản gia Lâm nhìn thoáng qua hai cô gái đang chật vật bên ngoài, chỉ im lặng lắc đầu, rồi vội chạy theo phía sau, chờ sai bảo.

Chỉ tội nghiệp cho Lý Quả và Hoàng Nhi vẫn còn vì tự do mà phấn đấu, chẳng hề hay biết Mặc Nhật Tỳ và Ngu Cơ đang trình diễn tiết mục hoan ái trong biệt thự.

"Vương, để Ngu Cơ phục vụ ngài nhé?" Vừa vào phòng, Ngu Cơ liền nũng nịu nói, âm thanh tràn ngập quyến rũ, để lộ một tia dục vọng.

Mặc Nhật Tỳ liếc ả một cái, do dự một chút, liền gật đầu. Hắn đã bị nữ nhân này khơi lên ham muốn vô hạn, trong khoảng thời gian này, hắn phải chịu khá nhiều khổ sở và dày vò.

Hai mắt Ngu Cơ sáng rực, vô cùng hưng phấn, ả thật không ngờ lại thành công dễ dàng như vậy. Trong lòng vương vẫn có ả, không phải chỉ có mỗi tiện nhân kia, nghĩ đến đây, ả càng ra sức quyến rũ hắn.

Quản gia Lâm đứng đằng sau, trong lòng biết mình chỉ cần phái người canh giữ bên ngoài là được rồi, nơi này đã không còn chuyện của ông ta nữa, ông ta nên đi xem tiểu thư và Hoàng Nhi thôi.

Tội nghiệp hai cô gái ngốc nghếch kia, bên ngoài nắng như thiêu, mà vẫn cố chấp tìm đường ra. Thật tội nghiệp!

"Vương, ngài ngồi đi." Đẩy Mặc Nhật Tỳ ngã ngồi xuống ghế quý phi, Ngu Cơ liền nở nụ cười quyến rũ, rồi đi bê trà và điểm tâm ra.

Mặc Nhật Tỳ nằm im, thoải mái nhắm mắt lại, để mặc nữ nhân kia thích làm gì thì làm, hắn chỉ cần hưởng thụ là được rồi.

Ngu Cơ nhấp một ngụm trà, sau đó kiều môi liền ghé sát môi hắn, bàn tay mềm mại không xương cũng không chịu an phận, lướt tới lướt lui trên vòm ngực dày rộng rắn chắc của hắn, giống như vô tình lại hữu ý, làm rung động thần kinh của hắn.

"Không được mớm nước cho bổn vương, bổn vương không thích bị người hôn." Mặc Nhật Tỳ chợt mở to mắt, nhàn nhạt nói với Ngu Cơ đang phải ra sức kiềm nén ham muốn. Hắn không hề tức giận, chỉ lạnh lùng cảnh cáo.

"Vâng, thưa Vương." Ngu Cơ bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, chẳng trách Vương chưa từng hôn qua đôi môi kiều diễm của ả, cũng chưa bao giờ để người khác hôn. May mắn là tâm tình lúc này của Vương khá tốt, không có trách phạt ả, nếu không....

Mặc Nhật Tỳ rất vừa lòng với thái độ của ả, hơn nữa, mấy ngày nay, Lý Quả luôn luôn chống đối còn trêu chọc ả, làm cho tâm tình hắn càng sảng khoái, cũng chẳng thèm tức giận.

Si mê ngắm khuôn mặt anh tuấn của hắn, nỗi sợ của Ngu Cơ liền biến mất không thấy tăm hơi, lá gan cũng to dần. Lần này, ả chẳng muốn dùng kỹ xảo gì nữa, nếu có một chút sơ sầy, chẳng phải sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

Nghĩ xong, ả liền vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ hầu kết của hắn, rồi bắt đầu hôn xuống. Ả hôn rất cẩn thận, rất có kỹ xảo, hai tay liên tục vẽ vòng tròn trên những điểm mẫn cảm của hắn.

Hiện tại, Mặc Nhật Tỳ cảm thấy cả người thư thái, ít nhất mỗi cọng lông tơ đều rất dễ chịu. Công phu của nữ nhân này đúng là không tồi, biết chính xác những điểm mẫn cảm trên thân hắn, hơn nữa, kỹ thuật cũng khá tốt.

"Vương..." Giọng nói động tình của Ngu Cơ vang lên, ả còn chưa mê hoặc được đàn ông, thì chính ả đã thất hồn lạc phách trước rồi. Ả đã sớm muốn nhào qua, nhưng vì Vương chưa mở lời, nên ả đành phải buộc mình nhẫn nhịn.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua tấm lưng trơn bóng của ả, từ trên xuống dưới, càng khơi dậy những khát khao ẩn sâu trong nội tâm, khiến ả suýt nữa thì bổ nhào tới.

"Vương, Ngu Cơ muốn ở bên trên." Khuôn mặt kiều mỵ đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, ả dùng một tư thế rất hấp dẫn, ngồi lên eo hắn. Quần áo trên người xộc xệch, bộ ngực trắng nõn như ẩn như hiện.

Mặc Nhật Tỳ chỉ im lặng, coi như là đồng ý. Dù sao hắn cũng lười quan tâm, nhóm nữ nhân trong hậu cung kia, ai mà chẳng sử dụng đủ thủ đoạn để thỏa mãn hắn? Có kiểu tư thế gì, mánh khóe gì mà hắn chưa từng thấy qua? Ở trên cũng chỉ trò trẻ con mà thôi.

Ngu Cơ vô cùng hưng phấn, đầu lưỡi tinh xảo càng nhiệt tình đốt lửa trên da thịt màu mạch của hắn. Thầm nghĩ chinh phục kẻ vương giả này, để hắn khuất phục dưới thân thể mình, làm hắn mê luyến chính mình, chỉ độc sủng một người là ả.

Từ cổ đến chân, ả chẳng bỏ qua một phân nào, suýt chút nữa đã liếm cả đầu ngón chân của hắn. Ả âm thầm vui sướng, ít nhất thì ả cũng có thể khơi lên lửa dục của nam nhân này.

Tay hắn cũng lướt khắp thân ả, nhào nặn hai khỏa tròn trước ngực ả, trong lòng vô cùng hài lòng. Chỉ là, chưa được bao lâu, tâm tư của hắn lại bay đến bên cô gái nhỏ đang tìm cách rời đi kia.

Hắn chợt cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, bởi vì đây là chuyện chưa từng xảy ra. Trong lúc cá nước thân mật, hắn chưa từng nghĩ tới nữ nhân khác, cho dù là có thì cũng là chuyện quốc gia đại sự, mà không phải là nữ nhân nào đó.

Không ổn, không ổn, thật sự không ổn, hắn bị làm sao vậy? Vầng trán rộng lớn khẽ nhăn lại, hắn hơi hé mắt, nhìn nữ tử đang thở dốc trên người, ra lệnh: "Ngồi lên trên."

"Vương, vương, vương..."

Sau khi ngồi lên người Mặc Nhật Tỳ, Ngu Cơ vẫn kiều mỵ gọi hắn, âm thanh đó như chứa đầy ma lực, khiến ả phát cuồng, miệng đắng lưỡi khô, khó có thể kiềm chế chính mình.

Mặc Nhật Tỳ cực kỳ hưởng thụ, để mặc nữ nhân kia tự do phát huy. Hắn càng lúc càng lười, đã không còn cảm xúc bốc đồng chủ động tiến công nữa, cho dù là loại chuyện này, hắn cũng chẳng thể chủ động rồi.

Ngu Cơ chưa từng có cảm giác vui thích đến như vậy, cả người cực kỳ thoải mái, khiến ả vô thức hét to, tuyệt không cảm thấy xấu hổ, lo lắng, ngược lại càng muốn nhiều hơn. Đây là chuyện ả không dám nghĩ tới, hiện tại ả chỉ muốn buông thả, chẳng hề ngượng ngùng.

"Vương, Ngu Cơ hầu hạ ngài có thoải mái không?" Ả nói ngắt quãng, hai tay chống lên vòm ngực dày rộng, đôi mắt mơ màng, muốn nuốt hết những xúc cảm của hắn, không muốn chia sẻ hắn với người khác.

Im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc, kiều diễm đầy phòng, cảnh xuân như ẩn như hiện, hòa cùng hơi thở ái muội.

Ngu Cơ vô cùng gắng sức, cả người đầy mồ hôi, thân thể mềm mại không xương di chuyển giống như rắn nước, mái tóc không ngừng bay lượn trong không trung, vẽ ra cảnh tượng mỹ lệ.

Có vài lần, ả đã muốn đầu hàng, song, lúc nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Mặc Nhật Tỳ, đành cắn răng, tiếp tục lấy lòng hắn, chỉ mong cho hắn thay đổi sắc mặt hoặc hô hấp dồn dập.

"Vương, vương..." Hơi thở của ả đột nhiên gấp gáp, chứng tỏ ả đã đạt tới cực điểm rồi, nhưng vẫn cố nén, nếu không đã sớm gục lên người hắn rồi. Cho dù người đàn ông này chẳng làm gì cả, nhưng ả vẫn là chịu không nổi nữa.

Mặc Nhật Tỳ hơi mở mắt, nhìn nữ nhân mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt đỏ bừng trên người mình, liền biết nữ nhân này không chịu nổi nữa. Rốt cục, hắn cũng vươn tay, đỡ cánh tay ngọc của ả, tự mình vận động.

Trời ạ, trời ạ, Ngu Cơ cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, không phải vì mệt, mà là từng đợt sóng cảm xúc cứ dồn dập kéo tới, khiến ả hít thở không thông. Sau khi giao quyền chủ động cho hắn, ả liền nằm úp sấp, gắt gao dính vào người hắn.

"Vương, thiếp không chịu nổi, không chịu nổi, a, tha cho thiếp, tha cho thiếp đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play