Cô đi rồi thì có thể làm sao nữa? Có thời gian rảnh sẽ tới gặp cô ấy thôi. Lý Quả thầm nghĩ, nhưng vẫn mở miệng an ủi Hoàng Nhi.
"Hoàng Nhi, chị phải về rồi, nơi đây không phải là nhà của chị. Về sau, có thời gian rỗi chị sẽ tới tìm em, em cũng có thể ra ngoài tìm chị mà." Đúng là một công đôi việc, Hoàng Nhi vừa có thể ra ngoài, đồng thời còn có thêm nhiều bạn nữa.
"Tiểu thư...", trong lòng Hoàng Nhi vô cùng tủi thân, không nhịn được kéo dài giọng: "Em sẽ đi cùng ngài."
"Hoàng Nhi, chị không thể đưa em đi cùng, vì chị không thể nuôi nổi em."
Lời nói của Hoàng Nhi làm cho Lý Quả chấn động, bản thân cô còn chưa thể nuôi sống chính mình, đang phải dựa vào cha mẹ thì sao có thể nuôi Hoàng Nhi được? Không được, không được, tuyệt đối không được.
Hoàng Nhi nghe xong lập tức nóng nảy, nàng không cần tiểu thư nuôi đâu, nàng chỉ muốn ở cạnh để hầu hạ tiểu thư thôi.
"Tiểu thư, em có thể không ăn cơm, chỉ cần tiểu thư để em đi theo ngài, Hoàng Nhi sẽ không gây rắc rối cho tiểu thư đâu."
Không ăn cơm? Không ăn cơm là sao? Không ăn cơm sao sống được? Chẳng lẽ Hoàng Nhi định dùng tiền của bản thân? Cô giống như cần trợ cấp thế à? Cô đối với Hoàng Nhi cũng đâu phải quá quan trọng, Hoàng Nhi hơi khoa trương rồi.
"Tiểu thư, Hoàng Nhi sẽ không để ngài khó xử đâu." Hoàng Nhi thấy Lý Quả im lặng, lại càng nôn nóng, vội vàng nói, vẻ mặt đáng thương nhìn Lý Quả.
Lý Quả biết Hoàng Nhi đã hiểu lầm, liền vội vàng kéo cô, có chút bối rối.
"Hoàng Nhi, nếu chị rời khỏi đây thì phải ở lại trường trước, sau đó mới đi tìm phòng trọ. Hay chờ chị tìm được phòng và việc làm, sẽ tới đón em, có được không?"
Mặt Hoàng Nhi chảy dài, miệng dẩu cao. Tuy không muốn nhưng nàng biết tiểu thư đang rất khó xử, nên nàng đành phải gật đầu, coi như là đồng ý.
"Tiểu thư, vậy sau này ngài phải nhớ tới đón Hoàng Nhi đó."
"Biết rồi." Lý Quả thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thuyết phục được Hoàng Nhi, nhưng bây giờ vẫn còn chuyện quan trọng phải làm.
"Hoàng Nhi, hiện tại chúng ta phải rời khỏi đây trước đã, cùng tìm đường ra thôi."
Hoàng Nhi gật đầu, cùng Lý Quả đi tìm đường.
Một giờ sau, trên trán hai cô gái đã nhễ nhại mồ hôi, nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi ngọn núi này. Bởi vì biệt thự và hoa viên của Mặc Nhật Tỳ đều ở dưới chân núi, rõ ràng nhìn ngọn núi này không lớn, nhưng vừa đi liền có cảm giác sẽ không bao giờ thoát ra được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT