Một câu của Vinh đại tiểu thư giống như từ trên trời giáng xuống, khiến toàn bộ khách trong sảnh đường chấn động ngây ngẩn, cũng làm cho khóe miệng Vinh Tấn run run, thật muốn tóm cô con gái phản nghịch này lại hành hung một trận.

Ngươi nói từ sau khi trở về ngày nào ngươi cũng tâm tâm niệm niệm hắn, cha mẹ an bài tìm gia đình tốt cho thì ngươi lập tức bày sắc mặt, bây giờ vất vả lắm sự tình mới có chuyển biến tốt, người ta thay đổi ước nguyện ban đầu tự mình chạy tới cửa cầu hôn, thế mà ngươi còn không thỏa lòng, ngay cả sắc mặt tốt cũng không có.

Ta nói ngươi đứa nhỏ này, rốt cuộc là muốn thế nào?

Vinh quận Vương gia không thể hiểu nổi suy nghĩ trong lòng nữ nhi, dưới tình huống trước mặt người ngoài lại không tiện lên tiếng, chỉ đành trầm mặc, cùng lắm là tâm tư nổi sóng một chút, sau bình phong, nha hoàn đang cẩn thận thu dọn bàn chén vừa bị đại tiểu thư nổi giận lật tung, mẹ con Đoan Mộc trắc phi lòng đầy ghen ghét, vương phi thì nhíu mi trầm tư, có chút lo lắng tình huống bên ngoài.

Vinh Cầm Tĩnh đứng trước mặt Đoan Mộc Cảnh ngồi trên ghế không hề nhúc nhích, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt khó coi, ánh mắt tràn đầy lửa giận, nóng rực như muốn thiêu hắn thành tro.

Đoan Mộc Cảnh nhìn nha đầu trước mắt khí thế mãnh liệt sát khí toàn thân, vẻ mặt có chút hoảng hốt, rất nhiều suy tư phiền chán rối rắm trong đầu mấy ngày qua đều biến mất vô tung, vốn hắn còn có chút bất an không xác định thì bây giờ đã có thể thoải mái thả lỏng rồi.

Hắn nhìn nàng, trên mặt tươi cười càng sâu càng nhu hòa, sau đó quay đầu nói với Vinh Tấn đang bất đắc dĩ ngồi đối diện: “Cháu lần đầu đến Dịch thành, còn muốn ở lại đây vài hôm, trước mắt cũng chưa có chỗ ở, không biết có thể làm phiền quý phủ của biểu thúc hay không?”

Vinh Tấn  sửng sốt, nói: “Đây là lẽ đương nhiên, Tiểu Cảnh cháu đã đến Dịch thành thì theo lý phải để biểu thúc chiêu đãi cháu rồi. Cháu cứ việc ở lại, nếu có chuyện gì thì cứ nói ra, không cần ngại.”

Đại tiểu thư thấy thế, nhất thời mi nhíu lại thành hàng, vung tay vỗ xuống mặt bàn một cái nữa, cốc chén trên bàn rung lên bang bang, trừng mắt lạnh nói: “Ai cho ngươi ở lại nhà ta? Nơi này không chào đón ngươi? Cảnh thế tử ngươi vẫn nên đến từ đầu thì trở về đấy đi!”

“Ta đến Dịch thành còn có chút chuyện quan trọng, sợ là không thể trở lại kinh thành nhanh như vậy.”

“Ngươi…”

Vinh Tấn ở bên cạnh khiển trách: “Tĩnh nhi, không được vô lễ! Tiểu Cảnh tới Dịch thành làm việc, theo tình theo lý đều nên tới quý phủ ở. Chẳng lẽ con còn muốn hắn đi ở khách điếm bên ngoài sao? Còn ra thể thống gì nữa!”

Ánh mắt Vinh Cầm Tĩnh chợt trầm xuống, oán hận nhìn Đoan Mộc Cảnh trừng trừng, cuối cùng phất tay lật tung bàn tròn lên, cốc chén vỡ vụn, đám công tử đại nhân xung quanh kinh hô, còn nàng thì lập tức xoay người chạy ra ngoài.

“Tĩnh nhi!”

Quận vương phi đứng lên, vòng từ sau bình phong đi ra, đuổi theo con gái.

Khi đại tiểu thư xoay người chạy đi, Đoan Mộc Cảnh cũng theo phản xạ thẳng lưng giống như muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng không biết vì sao vẫn ngồi tại chỗ không hề động đậy, chỉ nhìn bóng dáng Vinh Cầm Tĩnh, ánh mắt âm u, mi tâm nhíu chặt, có vài phần ảo não, vài phần bối rối, vài phần khó hiểu, vài phần mất mát còn có vài phần mờ mịt, suy tư.

Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp phải loại chuyện này, hôm nay trận chiến mở màn dường như thất bại rồi.

Là hắn lo lắng không chu toàn, làm sai sao? Bằng không vì sao nàng không hề vui mừng, cũng không hề đáp ứng lời cầu thân của hắn, ngược lại còn tức giận lật bàn rời đi?

Cảnh thế tử chưa yêu bao giờ nhìn Vinh Cầm Tĩnh nén giận rời đi cũng không khỏi có chút hoảng hốt bối rối, nhưng trước nay hắn luôn có định lực mười phần, sẽ không dễ dàng đem tâm tư lộ ra ngoài mặt.

Hắn tạm thời ở lại phủ Vinh quận vương, được tiếp đãi long trọng, nhưng nửa đêm canh ba, hắn lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở gần khuê phòng Vinh đại tiểu thư, vốn chỉ muốn đến xem nàng, không ngờ lại nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền ra từ bên trong, còn có tiếng quận vương phi nhẹ giọng an ủi.

Hắn lập tức dừng chân, cứng ngắc đứng trong bóng tối, bóng đêm nặng nề, nhìn không thấy vẻ mặt của hắn lúc này.

“Hắn coi con là cái gì? Lúc trước con chủ động thổ lộ, hắn thậm chí còn không thèm cân nhắc đã cự tuyệt con, bây giờ lại đột nhiên chạy tới Dịch thành cầu hôn, thực sự coi con là nữ tử gọi thì đến đuổi thì đi sao?”

Trong khuê phòng, Vinh Cầm Tĩnh giận dữ mắng, nhưng giọng khàn khàn mang theo giọng mũi dày đặc, làm cho Đoan Mộc Cảnh không khỏi run sợ một chút, trong lòng hơi nặng nề đau đớn.

Hình như hắn đã hiểu được rồi.

Quận vương phi nhỏ giọng an ủi: “Đừng nói vậy, mẹ thấy Cảnh thế tử cũng không giống loại người ngả ngớn tùy tiện, có thể là nghĩ thông suốt rồi mới chạy tới cầu hôn như thế. Nha đầu à, từ sau khi ở kinh thành trở về con cứ rầu rĩ không vui, còn không phải vì nhớ hắn sao? Bây giờ hắn tự mình tới đây cầu hôn, con lại đuổi người ta ra ngoài, thật sự là….”

“Vậy thì sao? Hắn dựa vào cái gì lúc trước không chút do dự cự tuyệt con xong bây giờ còn có thể ung dung như không hề có chuyện gì chạy đến nhà con cầu hôn chứ? Còn dáng vẻ lạnh nhạt như chắc chắn con sẽ vui mừng đáp ứng nữa, hắn có ý gì? Bố thí sao? Thương hại sao? Hay là cảm thấy kỳ thật con cũng tạm được, cho dù cưới trở về cũng không sao? Cho dù bây giờ con vẫn còn nhớ hắn, nhưng con cũng không cần loại bố thì này, về sau con nhất định sẽ quên hắn sạch sẽ!”

“Con nha đầu này, làm sao lại tự mình đi vào ngõ cụt như thế?”

“Mẹ, con mệt mỏi, mẹ cũng trở về nghỉ tạm đi.”

Quận vương phi lại ôn nhu trấn an vài câu, rồi thở dài rời khỏi khuê phòng con gái.

Đoan Mộc Cảnh vội vàng trốn đi, nhìn quận vương phi ra cửa rời đi, hắn vẫn đứng tại chỗ, nhìn vào khuê phòng Vinh Cầm Tĩnh đèn đuốc sáng ngời, phản chiếu bóng dáng nàng lên cửa sổ khắc hoa, nhẹ nhàng lay động theo ánh nến chập chờn.

Hắn đứng đó nhìn thật lâu, mãi cho đến khi nàng rời khỏi cửa sổ, tắt đèn đi ngủ, hắn vẫn đứng đó cúi đầu im lặng trầm tư.

Đêm về khuya, cách Dịch thành mấy ngàn dặm trong quân doanh của Tòng Long quân Bắc Cương, cũng có người đang đứng trong đêm nhìn về bầu trời phương bắc, tâm tư nhớ về cô gái không nói tiếng nào đã yên lặng rời đi chạy tới Liên Nhạc, không nhịn được lo âu.

Đã qua nhiều ngày rồi, dọc đường nàng đi có gặp phải nguy hiểm hay phiền toái gì không? Bây giờ đã tới nơi nào? Có được ăn no mặc ấm không?

Liên Nhạc vào đông sớm hơn Đại Viêm, bây giờ đã là lúc giao mùa, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, nhất là người Đại Viêm qua đó, chỉ cần không chăm sóc tốt bản thân sẽ bị cảm lạnh.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tất cả chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, ở trong này lo lắng, cũng vô dụng a.

Chuyện bên này còn chưa chấm dứt, hắn cũng không thể bỏ mặc chạy tới Liên Nhạc tìm nàng, sầu quá mà!

Quan trọng nhất là, hắn nhớ nàng, cực kì nhớ!

Người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu, hắn đây đã có hơn hai mươi thu không nhìn thấy Điềm Điềm rồi.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Tòng An xuất hiện, xa xa thủ vệ Bạch Phong cũng nhìn thoáng qua bên này rồi lập tức mặt không thay đổi quay trở về, tiếp tục công việc thủ vệ của hắn.

“Chủ tử!” Tòng An nhẹ giọng bẩm báo, “Theo điều tra, vào ngày chúng ta vừa đến quân doanh thì Vương phi đã tiến nhập Liên Nhạc, sáng sớm ngày hôm sau đi đến Nam Dương thành, để lại tin tức cho chúng ta nói là muốn trực tiếp đi kinh thành Liên Nhạc, bảo chủ tử ngài không cần lo lắng.”

Không cần lo lắng? Làm sao có thể không lo lắng?

Quân Tu Nhiễm nghe lời này, hỏi: “Nàng bây giờ thế nào?”

“Sau khi tới Nam Dương thành, Vương phi liền không để lại tin tức cho chúng ta nữa, nhưng chiếu theo hành trình thì nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là vương phi đã tới kinh thành Liên Nhạc rồi.”

Nói đến đây, lòng kính ngưỡng của Tòng An đối với Vương phi quả nhiên như nước sông cuồn cuộn không dứt, bất kể trước kia hay bây giờ, nàng vẫn luôn dễ dàng thoát ly khỏi tầm mặt mặt mọi như vậy, không để bất kì kẻ nào truy ra tung tích.

Chỉ tiếc, việc này thật khổ cho đám thuộc hạ đi tìm hiểu hướng đi của nàng như bọn họ.

Hắn len lén đánh giá chủ tử, muốn nhìn xem sắc mặt ngài bây giờ rốt cuộc là âm trầm hay trong sáng hay rối rắm vặn vẹo đan xen, nhưng lại chỉ nhìn đến chủ tử mặt không chút thay đổi, sau đó vẫy vẫy tay bảo hắn rời đi.

Ai nha, đúng là gọi thì đến đuổi thì đi mà!

Một đêm mau chóng trôi qua, ngay khi chân trời lóe lên tia sáng đầu tiên, Đoan Mộc Điềm liền tự động tỉnh lại, mở cửa sổ ngồi xếp bằng vận công, sau khi vận chuyển vài vòng thì trời đã sáng, bên ngoài bóng người qua lại cũng dần nhiều lên, trong huyên náo lộ ra một chút yên tĩnh.

Lại một ngày mới bắt đầu, trên đường có người bày quán làm ăn, mùi điểm tâm bay vào phòng, hấp dẫn cái bụng qua một đêm tiêu hóa đã sớm trống không.

Đoan Mộc Điềm nhanh chóng thay đồ rửa mặt, xuống lầu đi ra cửa khách điếm, tiểu nhị đã dẫn ngựa của nàng tới giao.

Hôm nay nàng sẽ tiến vào hoàng đô Liên Nhạc quốc, sau này mỗi một bước đi đều phải càng thêm cẩn thận, tất cả mọi chuyện đều phải tìm hiểu kĩ càng, định ra kế hoạch cụ thể.

Có lẽ đây sẽ là chuyện tiêu tốn nhiều thời gian nhất, nhưng vì Tử Tham Vương giải độc cho Quân Tu Nhiễm, dù là đầm rồng hang hổ nàng cũng sẽ không nhượng bộ lùi bước.

(*) Tử tham vương: một loại sâm quý hiếm màu tím.

Dùng bữa sáng xong, lại đóng gói một chút lương khô làm đồ ăn đi đường, nàng cưỡi ngựa đi ra khỏi trấn Trường Nhạc, phóng về phía hoàng đô.

Nàng không đi đường lớn rộng rãi mà sau khi vừa ra khỏi trấn liền trực tiếp quay ngựa đi vào đường nhỏ ven núi.

Theo bản đồ lúc trước nàng đoạt được thì đường núi nhỏ này nối thẳng kinh thành, so với đường lớn thì gần hơn hai ba mươi dặm lộ trình.

Nhưng con đường này uốn lượn gập ghềnh, bình thường nếu không quen sẽ rất dễ lạc, hơn nữa trong rừng nhiều dã thú, ai cũng không biết có thể có mãnh thú đột nhiên xông ra hay không.

Bỏ mặc những điều này, Đoan Mộc Điềm vẫn dứt khoát lựa chọn đi vào. Bởi vì mấy ngày qua sốt ruột lên đường, từ trời sáng đến chiều muộn luôn ngồi trên lưng ngựa sóc nảy, thậm chí có khi buổi tối còn gắng chạy thêm một đoạn, cho dù nàng võ công cao cường thì bộ vị nào đó trên thân thể vẫn yếu ớt như cũ, cọ xát quá nhiều sẽ dẫn tới đau nhức.

Tỷ như…mông.

Lại tỷ như….hai bên trong đùi.

Cho nên bây giờ chỉ cần có thể đến kinh thành sớm một chút nàng liền tận lực, vừa mau chóng thoát khỏi đau khổ do yên ngựa cọ xát, vừa có thể sớm chút chuẩn bị lẻn vào hoàng cung trộm này nọ.

Đường núi này quả nhiên cực kì ngoằn nghoèo, may mắn trí nhớ nàng tốt, sớm đã ghi nhớ kĩ tất cả lộ tuyến trên bản đồ, bằng không chỉ sợ vừa đi vào đã lạc đường mất rồi.

Đoạn đường này ít ai lui tới, thỉnh thoảng có thể thấy tiều phu vào núi đốn củi, về phần những người cũng đi kinh thành thì…. có lẽ do nàng xuất phát quá sớm, nên dọc đường không hề đụng phải một người đồng hành nào.

Phía trước ẩn ẩn có tiếng nước chảy truyền đến, theo bản đồ thì nơi đó hẳn là một con sông ngoài kinh thành Liên Nhạc, cũng có thể là con sông quan trọng nhất Liên Nhạc, nuôi sống trăm ngàn dân chúng, sông chảy vắt ngang kinh thành, đến đây thì cách kinh thành cũng chỉ gần 50 dặm lộ trình.

Rất nhanh, nàng liền thấy được một dòng nước chậm rãi chảy xuôi về phía trước, ngay cả không khí cũng bỗng nhiên tươi mát hơn rất nhiều.

Không khỏi ngẩng đầu phóng mắt nhìn, sau đó chợt ngẩn ra.

Nàng thấy được một người, một người mặc y bào minh hoàng, cả người ẩm ướt té xỉu bên sông, cũng không biết còn sống hay đã chết.

Đoan Mộc Điềm đứng tại chỗ xa xa nhìn, giống như đang suy tư xem có nên qua đó xem hay không, nhất là nhìn y bào minh hoàng kia, một ý tưởng cực kì hoang đường chợt hiện lên trong đầu, nhưng điều này làm sao có thể? Song nếu không phải, thì ở thiên hạ này, ở ngoài kinh thành Liên Nhạc có ai dám cả gan làm loạn, điên rồ mặc y bào minh hoàng chứ?

Thái tử? Liên Nhạc quốc trước mắt hình như cũng không có thái tử, Liên Nhạc hoàng đế cũng mới chưa đầy  hai mươi tuổi thôi.

Nàng ngồi trên lưng ngựa nhìn chằm chằm bên kia suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục vẫn xoay người xuống ngựa, đi sang đó.

Vừa đến gần, nàng liền thấy rõ một vài thứ, tỷ như trên y bào màu vàng tực có thêu hoa văn tinh xảo, trong đó có tường vân tung bay, có phi long giương nanh múa vuốt.

Chẳng lẽ thật sự là hoàng đế Liên Nhạc? Này thật đúng là ngạc nhiên, hoàng đế một quốc gia lại ngâm nước ở bờ sông ngoài thành, nhìn hắn cả người trắng bệch sưng phù, có lẽ đã ở trong nước khá lâu.

Hôm qua là 27 tháng 8, là ngày vây săn thứ hai, bãi săn cách nơi này đại khái hai ba mươi dặm, Hoàng Thượng rơi xuống nước, trôi dạt đi hai ba mười dặm, vì sao một đêm trôi qua vẫn không ai đến đây tìm?

Là hắn lặng yên không một tiếng động rơi xuống nước, đến nay vẫn không ai biết? Hay là phía sau có ngươi đưa tay đẩy hắn xuống đây?

Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, tay đặt bên gáy, cảm giác được có mạch đập mỏng manh nhảy lên.

Còn sống!

Nàng đưa tay kéo hắn từ trong nước lên, vẫn để hắn ghé mặt vào tảng đá như cũ, vỗ nhẹ lưng hắn, rất nhanh, hắn liền có phản ứng, “ọe” một tiếng nôn ra rất nhiều nước.

Chờ hắn phun hết, nàng lật hắn lại, thả trên đất bằng, ngón tay nhấn lồ.ng ngực và bụng hắn, trong động tác như thế, có không khí mới mẻ liền bị khóe miệng hơi mở ra của hắn hút vào trong.

Nàng nhìn phản ứng của hắn, cũng thấy được gương mặt, ánh mắt nhịn không được xẹt qua một tia dị sắc.

Người này, mặc dù ngâm trong nước lâu đến phù người, nhưng khuôn mặt trắng bệch vẫn lộ ra một vẻ tử mị.

Đoan Mộc Điềm chưa bao giờ gặp qua nam tử nào có thể mị hoặc như thế, Phượng Lâu chính là người đẹp nhất trong số người từng gặp, nếu chỉ luận dung mạo thì hoàng đế này thật ra cũng không phải thập phần hoàn mĩ, so ra kém vẻ kiều mị của Phượng Lâu, không yêu mị như Quân Tu Nhiễm, không thanh nhã như Đoan Mộc Cảnh, không trong sáng như Đoan Mộc Thần, không ôn nhuận như Phong Ngọc Diễn, thậm chí ngay cả Phong Ngọc Ngân kẻ xâm nhập tân phòng nàng hôm đó, sau cùng bị tóm cho Phong Ngọc Diễn đổi vàng chuộc người, cũng trông đẹp hơn hắn.

Nhưng dù vậy, mị ý của hắn như từ trong xương phát ra, làm cho nam tử tôn quý nhất Liên Nhạc này dung sắc tỏa sáng, có thể câu dẫn tâm hồn, làm người ta không tự chủ được xem nhẹ dung mạo chỉ đạt bảy phần kia mà nhớ thương hắn.

Mị như thế.

Không nói nam nhân, ngay cả nữ nhân, cũng so ra kém hắn.

Ít nhất Đoan Mộc Điềm nhiều năm hành tẩu cũng chưa thấy qua ai mị như vậy, bao gồm cả nam và nữ.

Thật không nghĩ tới, hoàng đế bệ hạ Liên Nhạc quốc lại là một nam nhân trời sinh mị cốt!

Mà trong khi nàng vừa đánh giá vừa cứu trị, hắn rốt cuộc cũng thở được, sặc một tiếng rồi mở mắt ra.

Vừa tỉnh, vẻ mặt hắn còn có chút hoảng hốt, nhưng chỉ trong nháy mắt sau liền lập tức hoàn toàn thanh tỉnh, thanh tỉnh rồi mới cảm giác được rõ ràng thân thể đau đớn không khoẻ, cũng nhớ ra chuyện xảy ra tối qua.

Trong mắt đột nhiên lóe lên lệ khí, lại rất nhanh ẩn dấu đi, vẻ mặt hoảng hốt, sau đó quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, thấy được Đoan Mộc Điềm ngồi xổm bên cạnh hắn mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

Hắn trừng mắt nhìn, lại quay đầu nhìn cảnh sắc chung quanh, khi nhìn thấy con sông bên dưới, sắc mặt hắn trắng nhợt, sau đó lại nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, nói: “Tiểu huynh đệ, là huynh đã cứu ta?”

Nói chuyện rồi hắn mới phát hiện cổ họng mình khàn khàn, giọng nói vốn nên mượt mà từ tính nay lại như vịt đực, cực kì khó nghe,

Miệng hắn giật giật, cẩn thận ngắm Đoan Mộc Điềm một cái, thầm nghĩ giọng nói này thật tổn hại hình tượng hoàn mĩ của hắn, nhất là ở trước mặt mĩ nhân.

Đoan Mộc Điềm ngồi bên cạnh, ngay khi hắn tỉnh lại liền thu tay về, cũng không hề có ý dìu hắn ngồi dậy, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, nói: “Ta rất ngạc nhiên, đường đường hoàng đế bệ hạ, vì sao lại rơi xuống sông? Nếu không có ta trùng hợp đi ngang qua, đúng lúc cứu trị, thì chỉ cần thêm vài canh giờ, cho dù ngài bị nước dạt lên bờ cũng không thể sống nổi,”

Lời này với hắn mà nói không khỏi có chút kh/ủng bố, sắc mặt trắng đi vài phần, nhưng hắn biết nàng đang nói thật, bởi vì không cần phải lừa gạt, huống chi hắn cũng không phải thật sự vô năng bất tài như vậy, có một số việc mặc dù nàng không nói, hắn cũng có thể nghĩ đến.

Có một số việc, chính là ngẫm lại liền làm cho hắn tràn đầy buồn giận, nhưng hắn trừ bỏ ẩn nhẫn, thì cái gì cũng không thể làm. Ít nhất bây giờ hắn không thể làm gì được,

Đáy mắt hắn bắt đầu lóe lên hào quang, song chỉ giây lát liền trở về dáng vẻ vô tội vô hại, khó hiểu nhìn nàng, nói: “Ngươi làm sao biết trẫm là Hoàng Thượng?”

Người này đang giả ngu sao?

Đoan Mộc Điềm khẽ vuốt cằm, tiếp tục mặt không chút thay đổi nhìn hắn, nói: “Trừ bỏ hoàng đế, chẳng lẽ còn có người khác dám mặc long bào chạy khắp nơi sao? Hoặc là ngươi muốn làm hoàng đế đến điên rồi, vụng trộm may long bào mặc nhảy sông, coi như cuộc đời này không uổng?”

Đối đáp như vậy làm cho hắn sửng sốt, sau đó nhịn không được bật cười, cảm thấy người này thật thú vị.

Sau đó hắn yên lặng, cười nửa thật nửa giả nói: “Ta quả thật muốn làm hoàng đế, muốn đến điên rồi.”

Hắn năm tuổi đăng cơ, hoàng thúc nhiếp chính, cho tới bây giờ đã mười bốn năm.

Mười bốn năm qua đi, hắn từ đứa nhỏ ngây thơ trưởng thành, trở thành hoàng đế bù nhìn nổi tiếng thiên hạ.

Mười bốn năm sau, hoàng thúc khi trước nói chỉ chờ hắn trưởng thành liền trả lại toàn bộ hoàng quyền nay vẫn như cũ làm nhiếp chính vương, độc tài triều chính, quyền khuynh thiên hạ.

Hôm nay sau mười bốn năm, hắn hậu cung chật ních, hàng đêm sênh ca, tận tình si mê trong đám nữ tử mà hoàng thúc đưa tới, mặc dù có nữ tử hồng hạnh ra tường, cho hắn đội mũ xanh thì hắn cũng chỉ có thể làm như không biết, chịu uất nghẹn.

Hắn thật sự muốn làm hoàng đế, muốn đến điên rồi.

Hắn mỉm cười nhìn người trước mắt, cho dù nàng cải trang rất khá, gần như không có gì sơ hở, nhưng hắn liếc mắt vẫn nhìn ra nàng là nữ, còn là một nữ tử độc đáo mà hắn chưa từng gặp qua.

Bởi vì trên người nàng có mùi hương nữ tử khác với các cô nương tầm thường, như chi như lan, thanh nhã không tầm thường, không chú tâm thì căn bản không thể ngửi thấy, nhưng vừa ngửi được sẽ làm cho người ta nghiện.

Nếu Đoan Mộc Điềm biết giờ phút này trong lòng hắn đăm chiêu suy nghĩ chuyện này thì hẳn đã không nhịn được trực tiếp tát hắn một cái ném xuống sông.

Xa xa chợt có tiếng bước chân xột xoát, sau đó một đám thị vệ từ trong rừng chui ra, “Phần phật” quỳ xuống nói: “Nô tài cứu giá chậm trễ, làm cho Hoàng Thượng sợ hãi.”

Sau đó có người ngẩng đầu, giận dữ nhìn thẳng Đoan Mộc Điềm, quát lạnh nói: “Lớn mật, dám vô lễ với Hoàng Thượng như thế, còn không mau mau quỳ xuống thỉnh tội?”

Đoan Mộc Điềm cười lạnh, đám thị vệ khoan thai đến chậm này, từ bãi săn tới đây cũng chỉ hai ba mươi dặm, làm sao lại cả đêm vẫn không tìm được người? Hơn nữa hắn rơi xuống sông, bất kể thế nào cứ tìm theo dòng chảy là được, bọn chúng chui từ trong núi ra làm gì? Còn đúng lúc nàng vừa cứu người xong đã lập tức xuất hiện.

Thật khéo a!

Hiện tại còn hô to gọi nhỏ với nàng, ra vẻ nàng là người xấu bất kính với hoàng thượng của bọn họ, diễn trò cho ai xem? Chẳng lẽ tức nàng xen vào việc người khác, đi cứu hoàng đế sao?

Nàng hí mắt, cười lạnh, ngửi được mùi âm mưu nồng đậm.

Thấy nàng không hề phản ứng, người kia không khỏi giận dữ, định rút đao.

“Dừng tay!” Hoàng thượng đang nằm chợt mở miệng, cả giận quát: “Ít nhiều nhờ vị tiểu huynh đệ này, trẫm mới may mắn thoát nạn, ngươi đây là muốn động thủ với ân nhân cứu mạng trẫm sao? Khốn kiếp!”

Tư thế vọt tới dừng lại, thị vệ kia hành lễ, nhưng không có nhiều cung kính lắm, nói: “Hoàng Thượng thứ tội, người này lai lịch không rõ, tùy tiện tiếp cận Hoàng Thượng nhất định là có mục đích không thể cho ai biết.”

“Nói như vậy, nàng trước đó đã biết trẫm sẽ rơi xuống sông trôi đến nơi này, cho nên đứng ở đây chờ sao?”

“Cái này…”

“Nếu như thế, vì sao nàng biết, mà các ngươi ngược lại không biết, tới bây giờ mới tìm được trẫm? Chẳng lẽ là cố ý muốn đến trễ, làm cho trẫm không thể tỉnh lại?”

Thị vệ kia nhất thời “Bịch” một tiếng quỳ xuống thật mạnh, sợ hãi nói: “Nô tài không dám!”

Hoàng đế Liên Nhạc rầm rì hai tiếng, giống như muốn đứng lên, nhưng do chấn kinh quá độ, lại ngâm trong nước sông một đêm, còn bị đá sông va chậm, bây giờ tuy đã tỉnh lại nhưng vẫn nằm đó không thể động, vừa chỉ nói vài câu đã cảm thấy mệt cực kì.

Hắn giãy dụa hai cái, sau đó rất tự nhiên đem ánh mắt dừng ở người bên cạnh nãy giờ mặt không hề thay đổi, nhấc nhấc tay nói: “Ngươi, còn không mau đỡ trẫm đứng lên?”

Đoan Mộc Điềm nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không dám, ta sợ thoáng đụng vào thân thể tôn quý của ngài, sẽ có người xông lên chặt tay ta.”

“Dân đen lớn mật! Dám bất kính với Hoàng Thượng như thế, quả là chán sống!”

“Ta thấy ngươi mới là chán sống đi? Hoàng Thượng còn chưa nói gì, ngươi một nô tài nho nhỏ có tư cách gì quát bản công tử? Chẳng lẽ ngươi là người phát ngôn cho  Hoàng Thượng, hoặc là ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nghe lời ngươi?”

“Ngươi… Ngươi ngậm máu phun người.”

“Ngươi dựa vào cái gì bảo ta ngậm máu phun người? Ngươi là cái thá gì chứ?”

Gã thị vệ khóe mắt kịch liệt run rẩy, sát khí ẩn hiện, nhưng nhìn đến Hoàng Thượng sắc mặt trầm ngưng lạnh lùng nhìn hắn, có vẻ kinh nghi giận dữ, hắn cũng không dám nhiều lời.

Cho dù hắn đối với Hoàng Thượng cũng không có nhiều cung kính, nhưng dù sao đó cũng là Hoàng Thượng tôn quý, hắn có là tâm phúc của Nhiếp chính vương đi nữa thì nếu làm ra việc quá đáng, nhiếp chính vương cũng sẽ không lưu tình g/iết chết.

Hoàng Thượng dù sao cũng là Hoàng Thượng, tuy không quyền thế địa vị, tuy rằng Liên Khải Minh muốn y chết sớm đã rất nhiều năm, thì loại chuyện này cũng chỉ có thể vụng trộm, tỷ như đêm qua. Mà ở mặt ngoài, Hoàng Thượng chính là Hoàng Thượng, không cho bất luận kẻ nào xâm phạm uy nghiêm của hắn, huống chi chỉ là một  nô tài nho nhỏ?

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Đoan Mộc Điềm, sau đó ngoan ngoãn vâng lời trước mặt Liên Nhạc hoàng đế, không dám có ý đồ động thủ với Đoan Mộc Điềm nữa, đồng thời, cũng có người khác đi tới nâng hoàng đế bệ hạ dậy.

Đoan Mộc Điềm vẫn đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt thi thoảng có ánh sáng lóe lên, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Mắt thấy bọn họ sắp rời đi, hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên quay đầu, đưa tay chỉ nàng, nói: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi cùng trẫm trở về đi. Hôm nay ít nhiều ngươi cũng ra tay cứu giúp, bằng không trẫm sợ là sẽ lành ít dữ nhiều, trở về trẫm nhất định sẽ phong thưởng cho ngươi.”

Mọi người nhất thời im lặng, gã thị vệ vừa rồi theo bản năng muốn khuyên can Hoàng Thượng, hắn còn định chờ Hoàng Thượng rời khỏi rồi quay lại tìm Đoan Mộc Điềm tính sổ đây!

Nhưng trước khi hắn mở miệng, Hoàng Thượng đã nghiêm mặt, không vui nhìn hắn nói: “Sao hả, trẫm muốn phong thưởng cho ân nhân cứu mạng mình, còn phải được ngươi đồng ý à?”

Tim hắn nhất thời run lên, cúi đầu không dám nhiều lời nữa, “Nô tài không dám!”

Hoàng đế Liên Nhạc lại nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, nháy mắt cười nói: “Ngươi cứ đi cùng trẫm đi, thế nào?”

Đoan Mộc Điềm nhíu mày, khóe miệng cong lên lộ ra một chút ý tứ hàm xúc không rõ, nói: “Được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play