Đoan Mộc Điềm lặng yên không tiếng động trà trộn vào trong thương đội. Biên giới Đại Viêm quốc quả nhiên là được canh phòng nghiêm ngặt, thậm chí hơn mười dặm bên ngoài cũng có ngàn vạn binh lính canh phòng, cẩn thận kiểm tra từng người ra vào.

Thương đội đi cuối cùng, Đoan Mộc Điềm trà trộn vào trong đó tuy cũng không quen thuộc với mọi người xung quanh, nhưng do dáng vẻ của nàng, vải thô áo gai dính đầy bụi đất nên cũng không khiến bất kì ai để ý. Còn nàng thì cẩn thận quan sát tình hình trước cổng thành.

Ra ngoài biên giới, tuần tra đã hơi nới lỏng hơn, giống như thành Đại Viêm vậy, nàng có thể thoải mái đi lại vì nàng có giấy thông hành đặc biệt. Nhưng nếu muốn đi vào thì kiểm tra lại nghiêm ngặt hơn nhiều, nghiêm khắc đến gần như hà khắc.

Nàng không đổi sắc mặt, vừa quan sát, vừa chậm rãi di chuyển theo đội ngũ phía trước. Bỗng chợt, tay nàng khẽ nâng lên, lặng yên không tiếng động lấy thẻ bài của người bên cạnh rồi cầm trong tay, ngay sau đó bóng người nàng lóe lên, người vừa bị nàng lấy mất thẻ bài, cũng chính là người vốn đang đứng sau lưng của nàng chỉ thấy hoa mắt, vẻ mặt giật mình, nhìn bóng lưng người trước mặt, nghi ngờ gãi đầu.

Tại sao hắn lại có cảm giác như người đứng trước hắn ban nãy không phải người này nhỉ?

Hắn gặp ảo giáo sao? Hay là bị hoa mắt?

Còn Đoan Mộc Điềm lúc này đột nhiên lại xuất hiện ở đầu đội ngũ, như một u hồn trà trộn vào đoàn người, thậm chí những người xung quanh cũng không ai có chút kinh hãi nào.

Rất lâu sau khi nàng đã thuận lợi thông qua biên quan, bước chân lên lãnh thổ Liên Nhạc quốc, cửa Thành đã xảy ra một trận rối loạn, có người vài thời điểm bị kiểm tra bỗng nhiên thét lên: “Thẻ bài của ta đâu? Khốn khiếp, đồ vô liêm sỉ nào dám trộm thẻ bài của đại gia ta?”

Chỉ có điều, trận ồn ào này đối với Đoan Mộc Điềm mà nói đã chẳng còn tí ti quan hệ nào, sau khi nàng tiến vào trong lãnh thổ Liên Nhạc quốc thì liền dừng chân, thậm chí nàng cũng không vào những thành trấn gần đó dừng chân, mà lại y theo tuyến đường nàng biết từ trước đi thẳng đến thành Nam Dương cách xa biên cảnh những hai trăm dặm.

Dựa vào thể lựcvà cước bộ của nàng, đi đường suốt đêm, trên đường lại không dừng lại, đến ngày kế tiếp, trời chưa sáng nàng cũng đã đến được Thành Nam Dương, trà trộn vào những dân chúng đang đững ngoài thành chờ cửa thành mở ra, không chút nổi bật, không khiến mọi người chú ý.

Thành Nam Dương tuy chỉ là một cái biên cảnh thành thị, quy mô trung đẳng nhưng lại vô cùng phồn hoa do phần đông những thương nhân từ Đại Viêm tới đều tiến hành giao dịch tại đây. Không những thế, nó nằm trên con đường tất yếu từ Đại Viêm đến Liên Nhạc hoặc từ Liên Nhạc qua Đại Viêm, và cũng là tòa thành cuối cùng phải đi qua nếu muốn ra khỏi Liên Nhạc, thương khách qua lại cũng đều chọn nợi này để dừng chân, khiến kinh tế nơi đây phát triển nhanh chóng. Đồng thời, trong vòng ngàn dặm xung quanh, đây được coi là nơi hỗn loạn nhất, ngư long hỗn tạp.

Giờ Dần ba khắc (khoảng 4h45′), cửa Thành mở ra đúng giờ, ở đây không có thủ vệ sâm nghiêm như biên giới bên kia, không kiểm tra cẩn thận từng người. Mà lúc cửa Thành vừa mở ra, đám người chờ bên ngoài liền vội vã chen chúc nhau vào Thành. Có thương khách từ xa đến, cũng có rất nhiều dân chúng bình thường đến từ những thành trấn lân cận.

Đoan Mộc Điềm hòa vào trong đám người, vô cùng thoải mái vào bên trong, trong lòng khẽ thở phào.

Thực ra vào Thành Nam Dương mới xem như chính thức vào lãnh thổ Liên Nhạc quốc.

Nàng đứng trên đường phố rộng lớn, chung quanh náo nhiệt, khắp nơi đều là người. Nàng vừa cẩn thận quan sát vừa bước chân đi dạo xung quanh một vòng.

Dạo xong một vòng, trên tay nàng đã dắt một con ngựa khỏe mạnh, “vải thô áo gai” trên người cũng được đổi bằng y phục chiết tay đai lưng(*), loại y phục thông thường đang được sử dụng phổ biến nhất tại Liên Nhạc quốc hiện nay, tóc nàng được buộc lên, bên trên cắm một cây trâm gỗ; một thân gọn gàng. Từ xa nhìn lại chỉ cảm thấy bộ dạng như ngọc, tài hoa hơn người, thật đúng là một vị công tử thanh nhã tuấn tú.

(*) y phục có phần tay áo có ống tay rộng nhưng phần cổ tay được may nhỏ lại (để có thể để đồ trong ống tay), trang phục có dùng kèm đai lưng để làm điểm nhấn. Cái này chắc giống mấy phim cổ trang ấy.

Mọi người đi qua ai cũng không nén được mà đưa mắt nhìn nàng, tất cả đều cảm thấy vị công tử này thật tuấn tú, tư thái thanh tao lịch sự, cử chỉ tiêu sái, khiến người khác yêu thích.

Đoan Mộc Điềm nhíu mày, thật ra nàng cũng cải trang rồi, nhưng dường như do bộ dạng vốn có của nàng dễ nhìn nên khiến cho nàng chỉ cần ăn mặc có phần gọn gàng một chút thôi sẽ trở nên vô cùng tuấn tú, nàng đâu muốn lúc nào mình cũng lôi tha lôi thôi.

Dù sao thì ở Liên Nhạc quốc cũng không có ai biết nàng, nàng cũng không cần quá mức thiệt thòi chính mình, tuấn tú thì liền tuấn tú đi, trên đời này cũng không thiếu người có bộ dạng tuấn tú, thêm nàng cũng không mất gì.

Nàng liền tùy tiện tìm một quán ăn ven đường, lần đầu tiên nếm đồ ăn ở Liên Nhạc quốc, hương vị quả nhiên hoàn toàn không giống Đại Viêm, có một hương vị khác hẳn. Hơn nữa, nàng đã đi đường suốt cả đêm, sớm đã đói đến mức ngực dán vào lưng, thế nên liền ăn hết hơn hai bát to.

Nếu Tam điện hạ mà thấy bộ dạng này của nàng thì e rằng sẽ lại đau lòng.

Nha đầu kia, đã bao nhiêu ngày không ăn gì rồi?

Ăn uống no đủ, trời cũng đã sáng, mặt trời lên cao, nhưng nhiệt độ cũng không nóng, mặc dù nàng đang mặc hai lớp quần áo dày trên người nhưng vẫn cảm tháy mát.

Nàng lại gói thêm một chút lương khô, dự định để ăn trên đường đi.

Trên đường đi, nàng không muốn phải dừng lại quá nhiều lần, dù sao thì mục tiêu của nàng là gốc Tử Sâm Vương trong hoàng cung Liên Nhạc quốc kia, nếu có chuyện gì xảy ra thì để tính sau đi.

Đang vừa gói lương khô vừa tìm bạc để trả tiền, nàng đột nhiên nghe thấy bàn bên cạnh có người đang lớn tiếng bàn bạc: “Đây là loại da thú tốt nhất đấy nhé, cứ bảo quản trước, đợi đến sau khi thời tiết trở lạnh rồithì sẽ có bao nhiêu quý nhân đến tranh mua đấy. Bây giờ chưa phải thời điểm, chiến tranh với Đại Viêm cũng vừa mới kết thúc, không bằng huynh cứ đợi trong thành Nam Dương một thời gian, đến khi biên quan lơi lỏng, lúc đó không phải sẽ dễ hơn sao?”

“Đúng đấy, gấp cái gì? Huynh có thể thừa dịp thời điểm này đi thu mua một ít, khoảng thời gian này là mùa săn bắn, da thú loại tốt nhiều không kể xiết.” Một người khác nói.

Người cuối cùng trong ba người nghe vậy liền thở dài, nói: “Ta đây không phải là vì vội vàng muốn về nhà sao? Lúc ta đến Liên Nhạc, phu nhân nhà ta cũng đã mang thai được ba tháng, đến giờ cũng đã qua nửa năm, chắc cũng đã sắp sinh rồi.”

Sau đó Đoan Mộc Điềm cũng không tiếp tục nghe thêm, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ đến việc săn bắn kia.

Mỗi năm cứ đến tiết thu đông, nhân dân Liên Nhạc quốc sẽ lên núi hoặc vào trong thảo nguyên vây săn. Trong đó hàng năm Liên Nhạc hoàng thất sẽ chọn ngày hai mươi sáu tháng tám, bắt đầu săn bắn từ lúc mặt trời mọc, tất cả thành viên trong hoàng thất cùng với phần lớn đại thần trong triều đều tham gia, rất náo nhiệt. đây chính là một trong những buổi lễ long trọng nhất của Liên Nhạc quốc, gần bằng lễ mừng năm mới.

Lần này nàng đến Liên Nhạc ắt phải nghĩ cách đột nhập vào Hoàng Cung, hoặc thừa dịp đêm dài tĩnh mịch vụng trộm lẻn vào, hoặc tìm được cơ hội quang minh chính đại đi vào.

Nhưng việc này nói dễ mà làm thì khó!

Nhưng bây giờ đúng dịp lễ săn bắn của Liên Nhạc hoàng thất, không biết nàng có thể nhân cơ hội này mà trà trộn vào bên trong không nữa?

Nhưng sau đó, nàng cũng nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ này.

Hoàng gia săn bắt quan trọng cỡ nào chứ? Tất nhiên phải được thủ vệ sâm nghiêm, phong tỏa nghiêm mật, cho dù nàng có thể lặng yên không tiếng động vụng trộm lẻn vào bãi săn nhưng sau đó cũng không làm được việc gì, ngược lại còn có thể mắc thêm phiền toái, bị bao vây bị đuổi giết hoặc bị nghi ngờ là điều chắc chắn.

Nàng cũng không phải Tiểu Yến Tử.

Vì vậy nàng cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, sau khi ăn xong bữa sáng liền cất kĩ lương khô rồi liền lập tức leo lên ngựa, chạy thẳng hướng Hoàng Thành Liên Nhạc quốc.

Những chuyện khác có thể lên kế hoạch cẩn thận sau, tùy cơ ứng biến, nhưng mọi chuyện này đều cần có một điều kiện tiên quyết, đó chính là dù sao nàng cũng phải tới được Hoàng Thành Liên Nhạc quốc đã.

Đơn thân độc mã, tốc độ của nàng rất nhanh, mới chỉ sáu ngày mà nàng đã đến được một trấn nhỏ cách Hoàng Thành chưa đầy trăm dặm. Thấy mục tiêu đã ở trong tầm mắt, nàng giảm tốc độ, tiến vào trấn nhỏ ngủ một đêm, dự định lấy lại tinh thần, ngày mai sẽ tiến vào Hoàng Thành Liên Nhạc quốc.

Hôm nay là hai mươi bảy tháng tám, sau lễ Trung Thu, thời tiết liền nhanh chóng trở lạnh, nhất là buổi tối, bên ngoài có gió thổi qua khiến người ta không khỏi “sởn gai ốc”.

Trấn nhỏ mà Đoan Mộc Điềm nghỉ chân hôm nay tên là trấn Trường Nhạc, có lẽ là bở do có vị trí gần Hoàng Thành, cuộc sống dân chúng ở đây có phần đủ đầy hơn so với nơi khác, quan hệ giữa mọi người cũng rất hòa nhã. Ngay cả khách điếm mà Đoan Mộc Điềm đang trọ đây bình thường cũng có rất nhiều khách nhân, nhiều khi lâm vào tình trạng thiếu phòng nghiêm trọng, nhưng ông chủ ở đây cũng không bao giờ ỷ vào đó mà nâng cao giá phòng.

Ở trong khách sạn tốt nhất, dùng phòng tốt nhất, thế mà một đêm cũng chỉ tốn một lượng bạc.

Ở đây cũng không nhộn nhịp như ở trong thành thị, buổi tối ngoại trừ có hai thanh lâu huyên náo ra thì cũng không có thêm trò tiêu khiển nào nữa. Chờ lúc màn đêm buông xuống, có nhà đốt đèn, cũng có nhà đã cơm nước xong xuôi, bây giờ đã đi nghỉ ngơi.

Nàng đứng bên cửa sổ khách điếm, nhìn cảnh đêm tĩnh mịch bên ngoài, đèn dầu trong phòng le lói, đêm rất yên tĩnh.

Lúc này, nàng cũng không hề biết, ngay ở nơi cách nàng hơn mười dặm, đêm nay đã xảy ra một biến cố, từ đó dẫn đến hiệu ứng domino(*). Thậm chí nó còn khiến cả Hoàng Thành nơi đây gặp chấn động lớn chỉ sau đó không lâu.

(*) nguyên văn là hiệu ứng Hồ Điệp, nhưng để domino cho mọi người dễ hiểu hơn. Ý chỉ một sự việc kéo theo liên tiếp các sự việc khác.

Liên Nhạc quốc nhiều núi rừng đồng bằng, cách Hoàng Thành hơn mười dặm có một khu rừng núi rộng lớn, chỗ đó có rất nhiều dã thú, nhiều năm trước đã được khoanh vùng làm thành bãi săn của Hoàng gia, lễ săn bắn hằng năm đều tổ chức tại đây.

Lúc này, sắc trời vừa tối, trong doanh địa đèn đuốc sáng trưng, có người đang bận rộn kiểm kê thành quả hôm nay thu hoạch được, so sánh, chia phần, chia thịt, toàn bộ động vật nhỏ đều được sơ chế sạch sẽ, hiện đang gác trên đống lửa để nướng. Miếng thịt kêu xèo xèo tỏa ánh vàng óng, mùi thơm lan tỏa khắp nơi,  khiến cho mọi người đều chảy nước miếng ròng.

Mà cũng vào lúc này, có người lại xuất hiện ở bên ngoài doanh địa, bên cạnh bờ một dòng sông lớn.

Ánh đèn xa xa chiếu tới nơi đây, chiếu lên mặt nước, ánh lên những bọt sóng lăn tăn, tựa như có vô số bảo thạch trân trâu bắn lên từ trong nước, lấp lánh khiến người ta hoa mắt, mê muội.

Y đứng quay lưng lại phái ánh sáng, thấy không rõ mặt, nhưng bóng dáng của y vẫn đủ để cho người khác nhìn ra được người này có thân hình cao lớn, hơi thon gầy nhưng lại cân đối, áo bào trên người y nhẹ nhàng bay bay trong gió đêm, trong ngọn lửa lộ ra ánh vàng sáng rõ.

Y chỉ đứng bên bờ sông nhìn mặt nước, cũng không biết rốt cuộc là đang suy nghĩ điều gì, sau lưng dù có ồn ào náo nhiệt đến mấy, y vẫn đứng một mình ở chỗ này, vẻ rất cô đơn, toàn thân đượm vẻ u buồn, cô quạnh.

Thật lâu sau, y khẽ thở dài, giọng khẽ khàng lại trong trẻo, như gió nhẹ lướt qua, vòng vo rồi lại lượn lờ bay xa, nhưng nó khiến người nghe không nhịn được mà chua xót trong lòng.

Sau lưng chợt vang lên âm thanh “Xào xạc”, thân thể y cứng đờ, không khí u buồn trên người nhanh chóng biến mất, ánh mắt nhìn xuống mặt nước như cũ, tựa như không phát hiện sau lưng có người, rầm rĩ nói với giọng điệu đầy vẻ không vui: “Mấy cái đồ nướng gì gì kia, mùi vị khó ăn muốn chết! Chẳng bằng bắt mấy con cá đem về hầm cách thủy làm súp uống!”

Nói xong lại tiến lên phía trước vài bước, cách dòng sông càng gần.

Tiếng bước chân sau lưng vang lên càng gần, đồng thời lại có tiếng cô gái cười duyên vang lên: “Hoàng Thượng, tại sao ngài lại một mình chạy đên đây rồi? Nếu là muốn uồng canh cá thì để cho hạ nhân tới bắt là được rồi.”

Y quay người lại, kinh ngạc nhìn nữ tử xuất hiện sau lưng mình, như thể bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của nàng, nói: “Ái phi, sao nàng cũng chạy đến đây rồi? Ở đây gió lớn, tốt hơn hết là nàng vẫn nên mau chóng trở về đi thôi, đừng để bị cảm lạnh.”

Mà khi y quay mặt lại, trước ánh lửa chiếu rọi, rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của y.

Dáng vẻ như hoa, mặt mày tuấn tú, sắc mặt có phần lẳng lơ, lại chứa đựng vẻ cao quý, mị hoặc.

Nàng kia kinh ngạc nhìn y, sau đó cúi đầu tựa như thẹn thùng, hờn dỗi nói: “Nô tì đâu có yếu đuối như ngài nói? Thật ra trong doanh địa thật ồn ào, xung quanh toàn là khói lửa, bừa bãi lại nóng nực buồn chán, cho nên nô tì mới muốn đi ra ngoài hít thở không khí, không ngờ Hoàng Thượng ngài lại cũng ở đây, thảo nào ban nãy nô tì tìm mãi cũng không thấy ngài.”

“Ái phi tìm trẫm có chuyện gì? “Muốn” trẫm rồi đúng không?” Y ngả ngớn nói, vẻ mặt hèn mọn lại bỉ ổi, nhưng không để ai phát hiện sâu trong đáy mắt lại đậm vẻ mệt mỏi và ghét bỏ.

Nữ tử cũng không dám nhìn y, đầu cúi càng thấp, vẻ mặt nhăn nhó, hờn dỗi: “Hoàng Thượng, ngài thật là hư quá.”

Nói xong liền đưa đôi tay trắng nõn như phấn lên, ra vẻ làm nũng, lại không biết tại sao mũi chân khẽ trượt, nàng ta lập tức thét một tiếng “A” kinh hãi rồi nhào tới phía người đàn ông trước mặt.

Khoảng cách hai người vốn rất gần, nàng ta ngã nhào về phía trước như vậy, lập tức xô vào người y, sau đó “Tõm”, vị Hoàng Thượng kim tôn ngọc quý kia rơi vào trong nước, còn nàng ta thì nửa người bám được vào bờ, nửa người chìm dưới nước, cả đầu đều ướt.

Nước sông tuy cũng không sâu, nhưng đối với người không biết bơi cũng đủ dìm chết y. Nữ tử bám vào bờ sông cố gắng ngẩng đầu nhìn vị Hoàng Thường đang vùng vẫy trong nước kia, nhìn thấy đôi mắt y nhìn nàng lộ rõ vẻ hoảng hốt, lại bị dóng nước xiết cuốn đi, đáy mắt nàng ta lóe lên chút lo lắng, nhưng ngay lập tức sợ hãi, lại ngơ ngác nhìn y dãy dụa vùng vẫy bị đẩy đi càng xa như cũ, dường như quên cả phản ứng.

Rốt cuộc, trong bóng đêm dường như không thể lại nhìn thấy bóng người trong nước vùng vẫy kia, nàng ta mới đột nhiên hét lên một tiếng, vội vàng không để ý hình tượng bám vào bờ sống cố gắng bò lên, hoảng sợ thét chói tai: ” Người đâu! Nhanh lên, có ai không! Hoàng Thượng bị rơi xuống sông, người đâu!”

Tiếng hét thảm thiết vô cùng chói tai, như cú vọ chọc thủng màng tai mọi người, cũng truyền đi rất xa, kinh động đến người trong doanh địa cách đó không xa, kinh động đến cả tên người hầu vốn nên đi theo bên cạnh hoàng thượng nhưng không hiểu sao lúc này lại không có ở gần đây.

Nhưng mà đợi đến lúc bọn họ vội vã chạy tới nơi, đưa mắt tìm kiếm thì làm sao còn nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Thượng đâu nữa?

Ở một nơi khác, trong lãnh thổ Thanh Châu Đại Viêm quốc, bên trong Dịch Thành lại đúng là thời điểm náo nhiệt nhất, nhất là ở trong Vinh Quận Vương phủ.

Hôm nay, Vinh Quận Vương phủ mở tiệc chiêu đãi tân khách, mời tới rất nhiều thanh niên tài tuấn, bữa tiệc diễn ra vô cùng náo nhiệt.

Trong phòng, sau tấm bình phòng, Vinh Quận Vương phi kéo con gái ngồi bên cạnh bàn, bên cạnh là Đoan Mộc Trắc phi và con gái của bà ta là Vinh Cầm Viện, còn có mấy nha hoàn vốn đi theo hầu hạ đang đứng bên ngoài, còn lại không có thêm bất cứ ai.

Trên khuôn mặt Vinh Cầm Tĩnh vốn bình tĩnh nay vô cùng mất hứng, không tình nguyện. Nếu là không phải do mẫu thân cố tình kéo nàng, nàng đã sớm phẩy tay bỏ đi. Bên cạnh, Trắc phi và Vinh Cầm Viện đang nhỏ giọng nói điều gì, khiến cho vẻ mặt vốn vẫn âm u không đổi của Vinh Cầm Viện từ trận biến cố mấy tháng trước cuối cùng cũng thêm chút ửng hồng, trong mắt cũng có tinh thần hơn một chút.

Vinh đại tiểu thư lơ đãng nhìn quanh, thấy được vẻ chờ mong của di mẫu và vị muội muội cùng cha khác mẹ này thì liền khinh thường “Xùy” nhẹ một tiếng, muốn nói tiếp điều gì nhưng lại bị mẫu thân dẫm mạnh một cước dưới gầm bàn, liền tự biết ý không nói nữa.

Khóe miệng Nàng co quắp, lạnh lùng liếc Vinh Cầm Viện đang ngồi trước mặt.

Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, Vinh Quận Vương Gia chiêu đãi các vị tân khách, không chỉ là các vị công tử trẻ tuổi mà còn có các vị hương lão.

Bọn họ dường như cũng biết rõ mục đích của yến tiệc hôm nay nên liền cố sức thể hiện được vẻ kính cẩn, phong độ thanh nhã, càng cố ra vẻ mình một bụng thi thư, tài hoa hơn người, văn võ song toàn.

Nhưng cũng có người không mấy hào hứng, đó là do họ tự nhận mình cũng không xứng với Đại tiểu thư, hơn nữa mấy vị công tử này còn vô tình nghe được chút “tiếng gió”.

Kinh thành cách Dịch thành rất xa, vào thời đại thông tin chưa phổ biến như hiện nay, có chút tin tức nếu bị người cố tình phong tỏa thì chắc chắn rất khó truyền ra ngoài, lại còn truyền xa như vậy nữa. Mhưng chung quy vẫn sẽ có con đường này nọ để lưu thông tin tức, tất nhiên sẽ có chút “tiếng gió” truyền ra.

Cho dù là Vinh Nhị tiểu thư chỉ là thứ nữ, nhưng dù gì cũng do Trắc phi sinh ra, hơn nữa còn là ngoại tôn nữ của Đoạn Mộc Vương phủ, theo lẽ thường cũng sẽ được xem như trân bảo. Từ trước quả là đúng như vậy.

Vinh Cầm Tĩnh nghe thấy tiếng vang bên ngoài, lông mày vẫn cứ nhíu chặt, dường như có nét ưu sầu xẹt qua trên nét mặt.

Mặc dù nàng đã nghĩ rằng sẽ không mặt dày mày dạn quấn quýt lấy hắn, hắn đã không thích, nàng cũng liền không thèm. Nhưng việc này nói thì dễ, bắt đầu làm thì quả nhiên vô cùng khó khăn! Từ sau khi rời khỏi Kinh Thành, nàng liền không ngày nào là nguôi nhớ hắn. Chỉ có điều đây cũng chỉ là nhớ lại mà thôi, muốn nàng vứt bỏ lòng kiêu ngạo duổi theo một người đàn ông, có đánh chết nàng cũng không làm.

Không phải do nàng quá kiêu ngạo, cảm thấy tự tôn còn quan trọng hơn người trong lòng mình, mà là vì nàng từ trước tới giờ khinh thường làm việc “mặt dày” kia. Nếu như Đoan Mộc Cảnh cũng thích nàng, do nguyên nhân nào đó mà không có cách nào ở bên nàng, nàng sẵn sàng gặp Phật giết Phật. Nhưng hắn đâu có thích nàng!

Đúng vậy, hắn không thích nàng.

Tuổi của nàng cũng đâu còn nhỏ, nàng còn hơn Đoan Mộc Điềm mấy tháng tuổi, thế mà người ta cũng đã xuất giá trước nàng rồi.

Nàng liền tự an ủi tâm tình đang rối loạn của mình như thế, nhưng lại càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, cảm xúc bắt đầu tuôn trào, rất muốn có thể lật bàn bỏ đi.

Nghiêng đầu đã thấy mẫu thân đang nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt cảnh cáo.

Nàng bĩu môi, tiếp tục cúi đầu ra vẻ dùng bữa.

Vừa lúc đó, bên ngoài gian bỗng nhiên rối loạn, nàng quay đầu lại nhìn, cách bình phong đã loáng thoáng thấy mọi người đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng bước về phía cửa. Sau đó nàng lại nghe được ba chữ “Cảnh thế tử” kia.

Nàng đột nhiên nín thở, chăm chú nhìn chằm chằm vào bình phong, nhìn thấy được có bóng người di chuyển, từ từ tiến vào từ phía ngoài cửa, sau đó nàng nghe thấy giọng nói nàng vẫn nhớ thương từ lâu vang lên: “Tự tiện tới bái phỏng, lại khiến biểu thúc chê bai rồi.”

“Tiểu Cảnh nói cái gì đây chứ hả? Cháu có thể tới, bổn vương còn vui biết bao ấy chứ. Đến đây, nhanh ngồi xuống đây.”

Sau đó liền có nha hoàn nhanh chóng mang một bộ bát đũa sạch sẽ lên. Sau khi chào hỏi mọi người xong, Đoan Mộc Cảnh liền ngồi xuống, đợi tất cả mọi người đều an vị, Vinh Quận Vương mới lại hỏi: “Thật không ngờ Tiểu Cảnh lại tới Dịch thành, đúng là một kinh hỉ lớn, không biết lần này cháu tới có chuyện gấp gì chăng?”

Vừa dứt lời, ông vô thức nhìn về phía bình phong bên kia, trong lòng lại nhịn không được thở dài một tiếng.

Thật là oan nghiệt mà, cả hai nữ nhi nhà ông đều thích Đoan Mộc Cảnh, Viện Nhi không biết điều gây ra họa lớn nên rơi vào kết cục như bây giờ, âu cũng là đáng tội. Tĩnh Nhi tính tình thẳng thắn, sau khi bị từ chối liền dứt khoát quay đầu lại, cương quyết tuyệt đối không nhắc lại lần thứ hai, nhưng chỉ cần là người tinh mắt sẽ nhìn ra là nó rõ ràng chưa buông bỏ được.

Đoan Mộc Cảnh cũng nhìn theo ánh mắt của Vinh Quận Vương, liếc về phía bình phong, nhếch miệng cười khẽ, nói: “Quả thực là chuyện vô cùng quan trọng. Lần này cháu tới chính là đặc biệt tới để bái phỏng Vinh Quận Vương phủ ạ.”

“Ồ?” Vinh Tấn Chi giật mình, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc, lại liếc mắt thấy nhiều người xung quanh thì liền biết ý không hỏi ngay lập tức.

Có điều Đoan Mộc Cảnh lại hoàn toàn không quan tâm đến việc xung quang đang có rất nhiều người chú ý, nói: “Cháu đến là cầu hôn với biểu thúc.”

Trong nháy mắt, cả nhà ăn hoàn toàn tĩnh lặng, thậm chí cả Vinh Tấn Chi cũng bị một câu nói này khiến cho hoảng sợ, mạnh mẽ trợn mắt nhìn Đoan Mộc Cảnh, dường như muốn tìm ra dù chỉ là một chút đùa giỡn từ trong đôi mắt hay vẻ mặt của hắn.

Sau tấm bình phong, Vinh Cầm Viện đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vinh Cầm trước mặt, sắc mặt vặn vẹo, mặt mũi ngập vẻ ghen tị. Trắc Phi cũng dùng sức xiết chặt bàn tay đang để dưới gầm bàn. Ba người đều nhìn Vinh Cầm Tĩnh, mà chính nàng cũng giật mình, khẽ cắn cắn đôi môi phấn hồng, vẻ mặt không hiểu.

Gian ngoài, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Cảnh, có mấy vị công tử tự nhận là ái mộ Vinh Đại tiểu thư khẽ chau mày, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Cảnh đầy vẻ đối địch.

Người này đột nhiên xuất hiện, dựa vào đâu lại nói là tới để cầu hôn? Chuyện này, chuyện này…rõ là xem thường họ mà.

Có điều dù thật sự là xem thường họ thì hình như cũng không gây nên chuyện gì.

Vinh Tấn Chi nhanh chóng phản ứng lại, vội hỏi: “Cầu hôn?”

“Vâng! Cháu muốn cưới Đại Tiểu thư Vinh Cầm Tĩnh, không biết biểu thúc dự định thế nào?”

Vừa dứt lời, sau bình phong đột nhiên vang lên tiếng bàn ăn bị lật tung, ghế gỗ đổ và tiếng bát chén vỡ vụn liên tục, xen lẫn tiếng hô của con gái. Vinh Cầm Tĩnh vọt ra từ sau tấm bình phong, mây đen xung quanh lan tràn. “Ầm” một tiếng, nàng đạp mạnh vào cái bàn trước mặt hắn, cười lạnh nói: “Đoan Mộc Cảnh, huynh cho rằng bổn tiểu thư là cái gì hả? Dựa vào đâu mà huynh nói không thích liền không thích, nói kết hôn liền kết hôn?”

“Tĩnh Nhi, không được vô lễ!” Vinh Quận Vương gia không nhịn được quát lớn, khóe miệng lại khẽ giương lên nhưng không để bất kì kẻ nào nhìn thấy.

Đoan Mộc Cảnh rũ mắt xuống nhìn bàn tay trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Vinh Cầm Tĩnh đang nổi cơn tam bành, trong mắt nhanh chóng xẹt qua vẻ áy náy hối hận ảo não, còn có những thần sắc phức tạp hơn, nhưng cuối cùng toàn bộ hóa thành một nụ cười dịu dàng, nhìn nàng nói: “Thật có lỗi, trước kia là do ta tự cho là đúng, sau khi nàng đi, ta mới phát hiện chuyện cũng không quá đáng như điều ta nói trước đây, ta……thay đổi ý định.”

Sắc mặt Vinh Cầm Tĩnh cứng đờ, trong hốc mắt lấp lánh ánh nước, trong nháy mắt lại nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh nói: “Chuyện này cũng thật trùng hợp, bổn tiểu thư cũng thay đổi ý định.”

“Tĩnh Nhi…”

“Cảnh Thế tử, hình như giữa chúng ta cũng không quen thuộc như vậy, xin ngài gọi ta là Vinh Đại tiểu thư, hoặc gọi Vinh biểu muội cũng không sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play