Lúc này Đoan Mộc Điềm đang ngồi trên tường bao của Nghiêu Vương phủ, nhìn Nghiêu Vương phủ yên ả như thường, không có chút dị động nào, im lặng một lúc lâu, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn trời.


Nàng nên sớm nghĩ đến, dựa vào sự xảo trá của Quân Tu Nghiễm, vấn đề mà tổ mẫu nghĩ đến chưa chắc hắn đã không nghĩ đến, cho nên đó là do tổ mẫu quan tâm quá nên loạn, cho rằng sau khi hắn biết chuyện, có lẽ sẽ xúc động chạy vào trong cung thảo phạt Thành Mộng Tuyền, mà nàng cũng… là nhất thời nghĩ không thông, sau khi vội vã chạy tới mới nhận ra mình đi vô ích.



Nghĩ đến đây, nàng đứng dậy, xoay người muốn đi về.


“Rầm rập”, trong nháy mắt bên ngoài tường bao đã xuất hiện một đám người, khiến cho bên ngoài chật như nêm cối, mà bên trong tường vây lại rỗng tuếch, tựa như đang chờ nàng ngoan ngoãn nhảy vào trong.


Điềm quận chúa nhíu mày, khóe miệng khẽ động, sau đó lại ngẩng đầu, im lặng nhìn trời.


“Vương phi, ngài đã đến rồi sao lại vội vã rời đi vậy? Nếu ngài không ngại thì đi vào ngồi một chút, uống chén trà đi.” Có người ngẩng mặt, xoa xoa tay, vẻ mặt nịnh nọt.


Đoan Mộc Điềm thờ ơ, lạnh lùng nói: “Ta không thích uống trà.”


“Vậy không biết Vương phi thích cái gì, xin cứ mở miệng, đừng khách sáo, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, chúng tiểu nhân cũng sẽ mang tới cho ngài.” Lúc này lập tức có người tiếp lời, lại dò hỏi.


“Sao ta lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Phiền các ngươi quá rồi.”


Thế là đám người liên tục lắc đầu, “vô cùng lo sợ” nói: “Không phiền, không phiền, Vương phi, ngài tuyệt đối đừng khách sáo với chúng tiểu nhân, ngài có gì cần phân phó, chỉ cần mở miệng là được, chúng tiểu nhân có thể vì Vương phi phục vụ, quả thực là tam sinh hữu hạnh, ở trước mặt Phật tổ quỳ gối cầu xin trăm ngàn năm cũng chưa chắc đã được.”


Nàng gật đầu, nói: “Được rồi, đã như vậy, vậy thì hiện tại các ngươi có thể nhường cho ta một lối đi được không?”


“Ôi?”


Yêu cầu này quả thực là quá làm khó bọn họ, so với việc bảo bọn họ đi lên núi đao, xuống biển lửa còn khó khăn hơn.


Nếu như chủ tử biết bọn họ để Vương phi rời đi như vậy, sẽ róc xương lóc thịt bọn họ, hay là chiên dầu, hay là róc xương rồi mới chiên dầu?


Cuộc sống này thật khổ!


Tòng An ở trong sân thò đầu ra, vừa thấy bóng người đứng ở trên tường, còn có những giọng nói truyền từ bên ngoài tường vào, hắn đã hiểu là đã xảy ra chuyện gì, lúc này không nói hai lời, xoay người lại chạy vội vào trong.


Chủ tử chủ tử, Vương phi tới rồi!


Ngài nhanh ra ngoài đi, bằng không Vương phi đang muốn rời đi, đám vô liêm sỉ kia không ngăn được bước chân của Vương phi đâu.


Đoan Mộc Điềm đứng ở trên tường bao, như cảm thấy gì đó, quay đầu về phía sau, vừa vặn nhìn thấy góc áo màu nâu xanh lóe lên rồi biến mất.


Nhưng chỉ sau mấy nhịp thở, lại thấy có bóng người lóe lên, có người bay từ trong Vương phủ ra, sau đó “vù” một cái, cười toe toét đứng ở bên cạnh nàng.


“Điềm Điềm, sao nàng lại đứng ở đây?” Vị điện hạ thanh tú động lòng người nào đấy rất tự nhiên đưa tay ôm bả vai nàng, khóe mắt nhướng lên, những người không có phận sự ở quanh đó lại “rầm rập” một chút rồi biến mất không thấy tung tích.


Ai da, cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, chủ tử không tới trước sẽ khiến cho Vương phi quay người rời đi luôn.


Đoan Mộc Điềm nghiêng đầu nhìn bàn tay heo của hắn đang đặt trên vai mình, lại quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Ta chỉ phụng mệnh tổ mẫu tới đây ngăn cản chàng tiến cung mà thôi, hiện tại đã biết chàng không có ý định tiến cung, xem ra tổ mẫu đã lo lắng vô ích rồi, ta đang định đi về.”


“Nếu đã tới đây rồi thì đi vào tâm sự với ta đi.”


“Không muốn.”


“Vậy nàng ngồi yên lặng, ngồi cạnh ta cũng được mà.”


“Tam điện hạ nói đùa rồi, chàng và ta nam chưa cưới, nữ chưa gả, cô nam quả nữ ở trong một phòng, thật sự là thiếu thỏa đáng.”


“Vậy hay là bản vương cưới nàng.”


“Từ xưa đến nay, chuyện hôn nhân đại sự đều do cha mẹ và người mai mối quyết định, cũng không biết cha ta có đồng ý cho chàng làm con rể của ông không.”


Tam điện hạ không khỏi ngẩn ra, sau đó liền nhịn không được phát sầu.


Hắn biết Đoan Mộc vương thúc rất sủng ái và thương Điềm Điềm, hoàn toàn coi nàng là người thân quan trọng nhất trên cõi đời này, tình cảm của ông đối với nàng so với con trai còn sâu nặng hơn nhiều, quả thực là bất công, quả thực là điển hình của trọng nữ khinh nam!


Đụng phải vị cha vợ tương lai như vậy, Tam điện hạ có thể không phát sầu sao?


Hắn sâu kín thở dài, cứ đứng sóng vai với nàng ở trên tường thành như vậy, cánh tay nắm vai nàng hơi khép lại, nói: “Điềm Điềm, nếu như cha nàng ghét bổn vương, vậy thì chúng ta bỏ trốn nhé!”


“Ta từ chối!”


“Vì sao vậy? Chẳng lẽ Điềm Điềm nàng lại đổi ý, không muốn gả cho ta?”


Nói xong, Tam điện hạ không khỏi ánh mắt rầu rĩ, vẻ mặt ưu tư, rất có dáng vẻ vô lại “nếu nàng dám gật đầu, ta sẽ khóc cho nàng xem.”


Đoan Mộc Điềm mặt không biểu tình, nhìn hắn một cái, nói: “Người ta nói, chạy làm thiếp, sao ta phải tự chịu thiệt thòi như thế?”


“Vớ vẩn! Ai dám bảo Điềm Điềm làm thiếp? Chán sống rồi à?”


Hai người đứng ở trên bờ tường cao cao, kề vai sát cánh, ôm ôm ấp ấp, lôi lôi kéo kéo, hoàn toàn không nhìn thấy những bóng người ẩn mình trong góc tối, thò đầu ra lén lút nhìn.


 “Thật sự là thói đời ngày nay lòng người không cổ a, lại vào lúc thanh thiên bạch nhật, ban ngày ban mặt, đứng ở trên bờ tường cao như thế, ở trong mắt mọi người, lôi lôi kéo kéo, liếc mắt đưa tình, bảo những kẻ độc thân, không có người yêu như chúng ta chịu sao nổi?”


Có người mặt đầy bi ai, toàn thân bi thương, lắc đầu bóp cổ tay thở dài, quả là khiến cho người nghe thương tâm rơi lệ, những đồng nghiệp bên cạnh thì liên tục đáp lại bằng những giọt nước mắt chua xót, đối với những lời này của hắn thì tỏ ra vô cùng thấu hiểu và tán đồng, quả thực vô cùng đồng cảm.


Chủ tử, ngài quá không phúc hậu rồi, nếu muốn liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp với Vương phi, chẳng lẽ không thể đi tìm một chỗ bí mật, không bị người ta nhìn thấy để làm sao? Hay là thực ra ngài muốn cố ý kí.ch thích đám độc thân chúng tôi?


Lúc này, ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ khẽ thổi, mặt trời mới lên còn chưa tỏa hơi nóng của nó, nhiệt độ không khí vừa vặn rất tốt.


Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm ở trên bờ tường, hết đứng lại ngồi, nhẹ giọng nói gì đó với nhau, cũng mặc kệ bọn họ đang thảo luận chủ đề gì, chỉ biết bọn họ đầu kề đầu, thân mật đến nỗi mặt gần như dán vào nhau, liền cảm thấy, ai da, nói chuyện yêu đương thực sự là chuyện vô cùng tốt đẹp!


Đương nhiên, bất luận là nhìn từ góc độ nào, Đoan Mộc Điềm cũng không giống như loại người sẽ ngồi ở trên tường cao nói chuyện yêu đương với đàn ông, thực ra chuyện mà bọn họ đang thảo luận không liên quan tí gì đến chuyện yêu đương, tất cả mọi người đều nhìn ra, nhưng chẳng qua đó chỉ là giả vờ mà thôi, giả vờ!


“Huynh cảm thấy Thành Mộng Tuyền sẽ làm thế nào?” Đoan Mộc Điềm ngồi ở trên bờ tường, nhìn về phía hoàng cung, thờ ơ hỏi.


Quân Tu Nhiễm dịu dàng cười, nghe vậy, khẽ nói: “Nếu ả thông minh thì đã ôm mọi chuyện vào người rồi, nếu nhịn không nổi, sinh lòng báo thù Đức phi nương nương, kéo bà ta xuống nước cùng thì ả thật sự xong rồi.”


“Đức phi nương nương còn có thể làm gì?”


“Ai biết? Nhưng một con cờ tốt như vậy, nhất định bà sẽ không nỡ buông tha dễ dàng như vậy đâu. Lần này nếu như không có Thái quốc công ép chặt như vậy, bà ta lo chuyện này sẽ ầm ĩ đến mức không thể cứu vãn, thì sao lại giao đứa cháu gái ngoan của bả ra chứ?”


Lúc hai người đang thảo luận chuyện này, Hoàng thượng đang đích thân thẩm vấn Thành Mộng Tuyền, xung quanh đó, văn võ bá quan cũng xếp thành hàng, đứng ở hai bên nhìn chăm chú vào ả.


“Thành Mộng Tuyền, trẫm vẫn luôn cho rằng ngươi tính tình dịu dàng, tâm tính thuần thiện, không ngờ ngươi có thể làm ra loại chuyện ác độc như vậy, đây là vì sao?”


Quân hoàng đế ngồi ở ghế rồng phía trên, sắc mặt ngưng trọng, uy nghiêm hiển hách.


Thành Mộng Tuyền lại dập đầu một cái, nói: “Để cho Hoàng thượng thất vọng, tội nữ sợ hãi. Tội nữ cũng là trong lòng nhất thời có ma chướng, sau vô cùng hối hận và sợ hãi, xin Hoàng thượng thứ tội!”


“Trẫm đang hỏi ngươi, tại sao ngươi lại làm như vậy?”


Giọng nói của Hoàng thượng đột nhiên cao thêm mấy phần, lạnh hơn mấy phần, khiến cho Thành Mộng Tuyền không khỏi sợ đến mức toàn thân run lên, nói: “Tội nữ ghen tỵ với Điềm quận chúa vì nàng ta trở thành vị hôn thê của Tam điện hạ, lại được Tam điện hạ yêu thương, không khỏi ghen tỵ quá mức, trong lòng như có ác quỷ kêu gọi, khiến cho tội nữ gần như phát điên, không nén được nên làm ra chuyện thương hại đến Điềm quận chúa. Thiến Nhi muội muội và tội nữ tình như tỷ muội, không muốn tội nữ bất nghĩa, không ngại khi quân, nhưng tội nữ lại không yên tâm, liền hẹn muội ấy ra khỏi phủ Thái quốc công, thừa cơ giết hại muội ấy.”


Chúng thần không khỏi hít một hơi lạnh, đều nghĩ vị Đại tiểu thư của phủ Hữu tướng này thực độc ác, giết Điềm quận chúa không thành, vì không muốn chuyện Điềm quận chúa gặp chuyện không may liên lụy tới mình, lại tàn nhẫn giết hại tỷ muội tốt của mình định diệt khẩu.


Trông ả yểu điệu yếu ớt, ôn lương hiền đức, thì ra lại ẩn giấu một trái tim ngoan độc như vậy.


Hoàng thượng ngồi ở phía trên, không nhìn rõ vẻ mặt của ả, Thành Mộng Tuyền quỳ gối ở phía dưới, trán chạm đất, không dám ngẩng đầu lên.


“Vậy là ngươi thừa nhận, hôm ở Lăng Vân tự, Tam hoàng tử và Điềm quận chúa gặp chuyện là do ngươi gây nên, Trần Diệu Yến cũng nghe theo sự sai bảo của ngươi, trong lúc hỗn loạn đạt được sự tín nhiệm của Đoan Mộc Điềm, rồi thừa dịp đẩy nàng xuống vách núi, cũng không ngờ chính ả cũng bị Đoan Mộc Điềm kéo xuống lúc lâm nguy?”


“Vâng, tội nữ nhận tội!”


“Sau đó, cho dù Thái Thiến nhớ tình nghĩa giữa các ngươi nên không nói chuyện nàng nhìn thấy ra, nhưng ngươi vẫn lo lắng, chỉ có giết nàng diệt khẩu thì mới yên tâm, bởi vì người chết mới không tiết lộ bí mật?”


“Vâng.”


Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng, Quân hoàng đế ngồi ở trên ghế rồng chậm rãi nhắm mắt lại, sau khi trầm tư một lúc thì mở mắt ra, nhìn về phía Thái quốc công đang đứng ở bên cạnh, nói: “Thái ái khanh, khanh cho rằng nên xử phạt như thế nào thì mới giải trừ được oán khí trong lòng khanh?”


Thái quốc công vội chắp tay, nói: “Tất cả đều do Hoàng thượng làm chủ!”


Ông lại quay đầu nhìn về phía lão Vương phi đứng ở bên kia, nói: “Đoan Mộc lão vương phi, bà cho rằng nên như thế nào?”


Lão Vương phi cũng chắp tay nói: “Tất cả đều do Hoàng thượng làm chủ!”


Hoàng thượng nghe vậy lại trầm mặc một chút, sau đó nói: “Thành Mộng Tuyền tâm tư ác độc ,vì tranh giành tình nhân mà không tiếc mua sát thủ ám sát Quận chúa, tội ác tày trời! Sau đó không chỉ thề thốt phủ nhận, không biết hối cái, còn dụ Thái Thiến ra để ám sát, giết người diệt khẩu, cực xấu xa, cực ác độc, cực tàn nhẫn, hiện tại nhốt ả vào trong tử lao, ba ngày sau tra hỏi, xử trảm!”


Thành  Mộng Tuyền quỳ sát đất ở đó, thân mình không khỏi kịch liệt run rẩy vài cái, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, giữ ở trên mặt đất.


Sao lại như vậy?


Mình thành thật nhận sai như thế, cái gì cũng ngoan ngoãn cung khai, nhưng sao vẫn quy mình tội tử hình?


Không phải là Đoan Mộc Điềm không chết sao? Không chết rồi, sao lại xử tử mình?


Chỉ là đáng tiếc, không có ai để ý tới tâm trạng lên xuống của ả, sau khi Quân hoàng đế quyết định như thế, ngài lại quay đầu nhìn về phía Hữu tướng nói: “Thành Phú Ngạn, khanh thân là Hữu tướng của Đại Viêm ta, lại dạy con không nghiêm, để cho ả làm ra việc ác độc bực này, hiện tại phạt khanh ba năm lương bổng, hồi phủ đóng cửa tự kiểm điểm một tháng!”


Hữu tướng đại nhân nhất thời biến sắc, lại không dám nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn nhận hình phạt.


Phạt lương bổng ba năm, thực ra hắn tuyệt đối không để ý, đường đường là phủ Hữu tướng, nếu như chỉ dựa vào chút bổng lộc đó của hắn thì không khỏi quá đáng thương rồi đi, nhưng đóng cửa tự kiểm điểm một tháng lại khiến cho tim hắn không khỏi đập loạn.


Song Hoàng thượng đã lên tiếng, hắn không dám trái lệnh, hơn nữa nghiệt nữ của hắn làm ra chuyện như vậy, Hoàng thượng không phạt Thành gia tội liên đới đã là khai ân đặc biệt rồi.


Thành Mộng Tuyền bị đưa vào tử lao, ba ngày sau xét hỏi, xử trảm.


Tin tức này truyền vào dân gian khiến cho dân chúng bàn tán xôn xao, mọi người xúm lại ở trước bảng vàng, nhìn thấy “Hoàng thượng đích thân thẩm vấn” và “sinh lòng ghen ghét, mua sát thủ ám sát Điềm quận chúa”, cùng với “sát hại Tôn tiểu thư Thái Thiến của phủ Thái quốc công, ý đồ diệt khẩu”, còn có “thú nhận thẳng thắn” và “ba ngày sau, ở quảng trường cổng Nam xét hỏi, xử trảm”, nghị luận sôi nổi, hồi lâu cũng không thấy giải tán, ngược lại càng tụ càng nhiều.


“Thật sự là không thể tin được, Thành đại tiểu thư lại là người ác độc như thế, uổng công trước đây ta còn sùng bái ả như thế.” Có người đứng ở trước bảng vàng, nói.


“Ta đã nói rồi mà, Thái quốc công không phải là người vô duyên vô cớ đi đổ oan cho người tốt, khi đó, lúc đối diện với sự chất vấn của Thái quốc công ở trước phủ Hữu tướng, Thành đại tiểu thư còn giả vờ vô tội, định tranh thủ sự thông cảm của người bên cạnh, thực là vô sỉ cực kỳ!”


“Những năm qua không phải là ả vẫn giả vờ giả vịt, lừa bịp chúng ta như vậy sao?”


 “Đúng vậy, đúng vậy! Ta cảm thấy ả thật không biết liêm sỉ, đường đường là đại tiểu thư phủ Hữu tướng, tiểu thư khuê các, ái mộ Tam điện hạ thì không sai, nhưng ả bởi vậy mà ghen ghét Điềm quận chúa, không ngại mua sát thủ giết người thì thật sự là không biết xấu hổ, ả tính làm gì vậy?”


“Này, theo như ngươi nói, chẳng phải là Điềm quận chúa cũng không biết liêm sỉ sao? Ngươi cũng đừng quên tại sao Hoàng thượng lại hạ chỉ tứ hôn.” Có người ủng hộ Thành Mộng Tuyền vẫn chưa từ bỏ ý định vớt vát lại thanh danh của Thành đại tiểu thư, đã rơi xuống ngàn dặm chỉ trong một đêm.


Bên cạnh lập tức có người cười nhạo, nói: “Sao lại giống nhau chứ? Lúc ấy là Điềm quận chúa bị người ta làm hại, trúng xuân dược mới có thể làm ra loại chuyện đó. Ta nói cho mà biết, nàng ra cửa liền trùng hợp gặp Tam điện hạ, quả thực chính là nhân duyên trời định.”


“Đúng vậy! Cho dù là bị người hãm hại, nhưng Điềm quận chúa cũng không đuổi tận giết tuyệt người đó, chỉ hơi trừng phạt rồi thả cho người đó một con đường sống, so với Thành đại tiểu thư cố làm ra vẻ đạo mạo, thật đúng là lương thiện không biết gấp bao nhiêu lần.”


“Không phải là vì trên mặt nàng có cái bớt kỳ dị sao, cho nên các ngươi mới không chào đón nàng, cho rằng lòng nàng cũng dữ tợn như mặt nàng sao? Thật sự là nông cạn!”


“Đúng, thực nông cạn!”


“Quỷ quận chúa của chúng ta so với Thành đại tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần này còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, bằng không thì sao Tam điện hạ không thèm nhìn Thành đại tiểu thư một cái nào, lại khẳng định không thể không cưới cô gái xấu như chung vô diệm?”


“Đúng vậy!”


Mọi người tranh cãi không ngừng, bất tri bất giác đề tài hiện nay đã cách xa chủ đề ban đầu cả vạn dặm, không biết bắt đầu từ bao giờ, từ hôm hồi kinh, Đoan Mộc Điềm bị vô số người lên án, bị đồn đãi không ngừng, trong mắt dân chúng ở kinh thành, hình tượng của nàng đã có sự thay đổi rất lớn.


Ví như Thành Mộng Tuyền, chỉ trong một đêm thôi ai cũng kêu đánh, cái này liên quan đến sự thay đổi thất thường của lời đồn, luôn thay đổi thất thường như vậy.


Sau khi Hữu tướng về phủ liền đóng chặt cổng, trong vòng một tháng không ra khỏi nhà.


Trong hoàng cung, sau khi tan triều Hoàng thượng không tới Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương như thường ngày, mà tới Hậu cung, đến cung Tuyên Đức.


“Thỉnh an Hoàng thượng.” Trong cung Tuyên Đức, Đức phi dẫn theo cũng nữ, thái giám tới cung nghênh Hoàng thượng, đối mặt với Hoàng thượng đột nhiên đến, Đức phi không vui vẻ và mừng rỡ như thường ngày, ngược lại trong lòng cảm thấy lo sợ, hơi bất an.


Vừa mới xử lý xong tranh chấp giữ Thái quốc công và phủ Hữu tướng, nhốt Thành Mộng Tuyền vào trong tử lao, Hoàng thượng tuyệt đối không có khả năng tới tìm mụ để tâm tình.


Mụ không khỏi có chút căng thẳng, nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, trấn định, dịu dàng nhìn Quân hoàng đế, vẻ mặt đó, thực sự là dịu dàng chưa từng thấy, lúc này, Đức phi nương nương đột nhiên cực kỳ giống Thành Mộng Tuyền, nét mặt tương tự, thần thái ôn nhu cũng tương tự.


“Hoàng thượng, sao hôm nay ngài lại tới đây sớm vậy?” Mụ bưng trà tới trước mặt ông, thần thái vô cùng ôn nhu kiều mị.


Quân hoàng đế cũng không đưa tay nhận trà mụ bưng tới, mà nhìn chằm chằm vào nàng, nói: “Thành Mộng Tuyền bị trẫm cho nhốt vào tử lao.”


Vẻ mặt Đức phi nương nương cứng đờ, sau đó dịu dàng đặt chén trà trong tay xuống trước mặt Quân hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Thần thiếp đã nghe nói, không ngờ đứa nhỏ Tuyền Nhi lại có thể làm ra loại chuyện quá đáng như thế, trừng phạt như vậy cũng là trừng phạt đúng tội.”


“Nàng thật sự nghĩ như vậy?”


“Hoàng thượng?” Mụ ngẩng đầu lên, nhìn ngài đầy khó hiểu, nói: “Mặc dù thần thiếp luôn yêu quý đứa nhỏ đó, biết nó chịu sự trừng phạt như vậy cũng khó tránh khỏi đau lòng và không nỡ, nhưng thần thiếp cũng biết Hoàng thượng làm như vậy đã là rất khai ân rồi, thần thiếp vô cùng cảm kích.”


Ánh mắt của Quân hoàng đế rất bình tĩnh, bình tĩnh không gợn sóng, cũng khiến cho người ta không thể đoán được tâm tư của ông.


Ông vẫn bình tĩnh nhìn Đức phi, không có bất kỳ cảm xúc gì đối với hành động và lời nói của Đức phi, chỉ là chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng hất chén trà ở trước mặt ngài xuống mặt đất.


“Choang!”


Chén trà rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng va chạm và tiếng vỡ vụn chói tai, nước trà nóng bỏng văng khắp nơi tạo thành một cái vết kỳ dị ở trên mặt đất, còn có mấy giọt văng ra bắn lên người Đức phi.


Mụ không thể lau, chỉ “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng, vô thố, oan ức nhìn ông, nói: “Không biết thần thiếp có chỗ nào không tốt, chọc giận Hoàng thượng, xin Hoàng thượng trách phạt!”


“Ngươi thật sự muốn trẫm trách phạt ngươi?” Quân hoàng đế an tọa ở trên ghế, vẫn bình tĩnh không gợn sóng nhìn mụ, ngữ điệu bình thản còn có chút dịu dàng.


Câu hỏi như vậy lại khiến cho sắc mặt Đức phi lại cứng ngắc, ngẩng đầu thống khổ, vô thố nhìn ngài.


Ánh mắt của Quân hoàng đế chuyển sang lạnh lùng, lộ ra một tia trào phúng, xem thường, lạnh lùng cười, nói: “Thành Bội Lan, ngươi thật sự cho rằng trẫm không biết gì sao, trẫm không để ý là vì trẫm niệm tình ngươi, dẫu gì cũng coi như là tận tâm tận lực hầu hạ trẫm nhiều năm, mặc kệ những chuyện này thì coi như thôi, ngươi không biết vuốt mặt thì phải nể mũi, thậm chí còn coi trẫm thành kẻ ngu để cho ngươi tùy ý lừa hạt, trẫm cũng không ngại đổi cho ngươi một nơi yên tĩnh hơn để ở.”


Đổi một nơi yên tĩnh hơn? Ở hoàng cung này, nơi yên tĩnh nhất, không nơi nào vượt qua lãnh cung.


Sắc mặt Đức phi lại bắt đầu trắng bệch, thân mình không kìm nổi run run vài cái, khóc lóc nói: “Thần thiếp đối với Hoàng thượng không dám có chút dị tâm nào, chỉ là dù sao thần thiếp cũng làm mẹ, luôn cảm thấy con mình mới là tốt nhất. Điềm quận chúa tuy là thân phận tôn quý, nhưng vẻ ngoài lại có khiếm khuyết, thần thiếp… thần thiếp không thích nổi, nghĩ Tam hoàng tử cưới nàng làm phi, liền có chút không thể nào tiếp nhận, mới nhất thời làm ra chuyện hồ đồ như vậy, xin Hoàng thượng minh giám!”


Lại thành thật nhận tội như vậy!


Bởi vì mụ biết, nhất định là Hoàng thượng đã biết chân tướng mọi chuyện từ lâu rồi, cho nên nếu mụ liều chết không thừa nhận, ngược lại sẽ khiến Hoàng thượng chán ghét, nổi giận, chẳng thà ngoan ngoãn thừa nhận.


Nghĩ là nghĩ như vậy, mụ cũng dựa theo cách thông minh nhất, nhưng trong lòng lại khó chịu giống như bị kiến cắn.


Sao Hoàng thượng lại đột nhiên nói với mụ những chuyện này? Ở cái nơi quỷ quái như hậu cung, đâu chỉ có mỗi mình mụ mới làm như vậy? Ngài đều biết, nhưng vẫn làm ra vẻ cái gì cũng không biết, ngồi ở trên long ỷ, lạnh lùng nhìn.


Nhìn khắp nơi tranh giành, nhìn hậu cung chém giết, nhìn những thứ dơ bẩn, xấu xa, nhơ nhớp, nhìn những âm mưu quỷ kế vô tận, lạnh lùng tàn nhẫn, sát khí dày đặc, nhìn máu nhuộm hậu cung… nhưng ngài chỉ nhìn mà không thèm để ý tới, để mặc cho bọn họ liều mạng, ngươi chết ta sống.


Mà hiện tại, sao ngài lại mở miệng cảnh cáo mụ? Vì sao?


Còn không phải là bởi vì Đoan Mộc Điềm sao? Không, không phải, là vì Ninh Thanh!


Đó là con gái của Ninh Thanh, ở trong mắt của ngài, cho dù bộ dáng có xấu xí, dữ tợn hơn nữa, chỉ e ngài cũng thích hơn bất kỳ đứa con gái ruột nào của ngài, cho nên sau khi Đoan Mộc Điềm bị uy hiếp, ngài cũng sốt ruột theo.


Quân hoàng đế cúi đầu nhìn người phụ nữ đang quỳ sát chân mình, vẻ mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, sau khi nhìn nàng một cái thì không nhìn thêm cái nào nữa, đứng dậy, quăng lại một câu “Tự giải quyết cho tốt”, rồi bước nhanh rời đi!


Chờ ngài rời đi rồi, Đức phi lập tức ngã xuống, hai tay đặt trên đùi đột nhiên nắm chặt.


“Nương nương…”


Có cung nữ tới, cẩn thận khẽ gọi, đỡ mụ từ trên mặt đất lên.


Thời gian trôi đi, chuyện của Thành Mộng Tuyền bị vô số người nghị luận, nói say sưa, rõ ràng là sau Đoan Mộc Điềm, ả đã trở thành đối tượng được dân chúng thích buôn dưa lê nhất.


Hình tượng hoàn mỹ ả vất vả tạo dựng nhiều năm đột nhiên sụp đổ trong nháy mắt, từ tiên tử thanh cao thuần lương đến ma đầu tâm ngoan thủ lạt, cũng chỉ là một câu chuyện trên tấm bảng vàng,


Ban đêm, trên đầu tường Đoan Mộc vương phủ có một “thứ” hình tròn lén lút thò vào, cái đầu mềm mại cẩn thận nhìn xung quanh một lúc, sau đó “bịch” một tiếng, rơi vào trong Đoan Mộc vương phủ.


“Vinh đại tiểu thư, nửa đêm canh ba ngươi trèo tường vào Đoan Mộc vương phủ ta làm gì vậy?”


Nàng còn chưa chạm đất thì chợt có giọng nói vang lên từ phía sau, khiến cho nàng sợ tới mức tay run lên, thiếu chút nữa là ngã từ trên tường xuống, vội dùng sức bám, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía dưới bức tường.


Phía dưới, Đoan Mộc Điềm đứng ở đó ngẩng đầu nhìn nàng, ánh sáng từ xa chiếu vào trong mắt nàng ta, tỏa sáng lấp lánh.


Mà người đang bám vào bờ tường, không phải Vinh Cầm Tĩnh – Đại tiểu thư Vinh quận vương phủ thì là ai?


Vị tiểu thư này đã lâu chưa thấy xuất hiện, cũng không biết mấy ngày nay chạy đi đâu.


Nàng nhìn Đoan Mộc Điềm đang đứng ở phía dưới, như đang chờ nàng trèo tường, chớp chớp mắt vô tội, sau đó lặng lẽ cười, nói: “Ai nha, thật khéo, vậy mà cũng có thể gặp cô ở đây.”


“Đại tiểu thư, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Nửa đêm nửa hôm cô trèo tường vào Đoan Mộc vương phủ ta là có gì phải làm sao?” Trong đôi mắt sáng lấp lánh của Đoan Mộc Điềm tràn ra một chút ý cười, nhưng không có ý tốt nhiều hơn.


Thực ra nàng cũng đang muốn trèo tường đi ra ngoài, không ngờ lại vừa khéo, thấy Vinh Cầm Tĩnh đang trèo tường, liền không khỏi dừng chân nhìn nàng ta.


Xa xa có tiếng bước chân vang lên, có lẽ là do đám thị vệ của Vương phủ nghe thấy động tĩnh bên này nên tới đây.


“Kẻ nào ở bên đó?” Có tiếng chất vấn lạnh lùng vang lên, đồng thời còn có tiếng bước chân “rầm rập”, có bọn thị vệ chạy tới, vây quanh Đoan Mộc Điềm và Vinh đại tiểu thư vẫn đang bám vào bức tường.


Sau đó bọn họ mới nhận ra người đang đứng dưới bức tường chính là Quận chúa đại nhân nhà mình!


“Quận chúa?”


Đoan Mộc Điềm quay người lại, nhìn bọn họ, nói: “Ở đây không có việc gì, các ngươi đều đi xuống đi.”


Mấy tên thị vệ ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Vinh Cầm Tính đang bám ở trên tường, sau đó cung kính đáp lại một tiếng rồi lui xuống.


Thấy vậy, Vinh Cầm Tĩnh nhếch miệng cười vui vẻ, nhưng còn chưa cười xong thì có con chó to đùng chạy ra sủa, nhảy lên, há miệng cắn Vinh đại tiểu thư vẫn đang bám vào bức tường.


Vinh Cầm Tĩnh ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên phản ứng lại, lập tức có một tiếng thét chói tai vang vọng trời đêm vang lên, so với tốc độ trèo tường vừa nãy thì bây giờ còn nhanh hơn, “vù” một cái đã trèo hẳn lên bức tường, quay người lại nhìn con chó chết tiệt vì không cắn được nàng nên lại rơi xuống đất.


Nàng nắm chặt thắt lưng, lập tức đắc chí, chống nạnh nhìn về phía con chó vẫn còn đang đi vòng vòng dưới chân tường, hướng về phía nàng sủa, nói: “Đến đây đến đây, cái đồ súc sinh mặt lông lá như ngươi, có bản lãnh thì tới đây cắn cô nãi nãi ta này!”


Đoan Mộc Điềm im lặng nhìn vị đại tiểu thư đang nhảy nhót ở trên bức tường nhà nàng, thở dài nói: “Cô nãi nãi súc sinh mặt lông là gì vậy?”


Vinh đại tiểu thư ngẩn người, sau đó nổi giận.


“Đoan Mộc Điềm, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi cố ý đối đầu ta phải không?”


Đoan Mộc Điềm lạnh nhạt nhìn nàng một cái, sau đó đột nhiên tung người bay lên bức tường, vào lúc Vinh Cầm Tĩnh liên tục đề phòng vì cho rằng nàng thẹn quá hóa giận, nhảy lên tường để giáo huấn nàng, mũi chân điểm một cái lên bờ tường, rồi cả người bay vào trong bóng đêm, lóe một cái rồi biến mất không thấy.


Vinh Cầm Tĩnh ngẩn người, sau đó sờ sờ mũi, không nói hai lời, liền đuổi theo phương hướng Đoan Mộc Điềm vừa biến mất.


Có vấn đề! Nàng phải đi theo để xem thế nào!


Đoan Mộc Điềm một mạch vượt nóc băng tường, đúng là đi tới khu vực gần thiên lao.


Trong một con phố âm u vắng vẻ nào đó, có một cỗ xe ngựa chờ ở đấy, lúc Đoan Mộc Điềm xuất hiện thì có người đứng trước mặt nàng, khom người hành lễ nói: “Bái kiến Vương phi.”


Rèm xe ngựa được vén lên, Quân Tu Nhiễm đi từ bên trong ra.


“Nửa đêm canh ba, chàng gọi ta tới đây làm gì?” Đoan Mộc Điềm nhìn hắn, có chút không kiên nhẫn, hỏi.


Quân Tu Nhiễm kéo tay nàng, cùng đi tới một cái ngõ hẻm âm u, đi về phía thiên lao được đề phòng sâm nghiêm.


“Chúng ta đi thăm tù.”


“…”


Hắn lại đang phát điên cái gì vậy?


Thăm tù? Không cần nghĩ cũng biết nhất định là đi thăm Thành Mộng Tuyền đang bị giam, nhưng chưa nói đến chuyện người ta bị đánh, nhốt vào trong tử lao, người ngoài vốn không thể gặp, cho dù có thể gặp, nhưng nửa đêm canh ba chạy đến thiên lao thăm ả làm cái gì?


Châm chọc, mỉa mai, bỏ đá xuống giếng, giễu võ dương oai? Tuy nàng chán ghét Thành Mộng Tuyền, nhưng nàng cũng không thích làm chuyện này.


“Tự chàng đi nhìn là được rồi.”


Tam điện hạ cười, cười đến phong tình vạn chủng, khẽ nói: “Vậy sao được? Vạn nhất Điềm Điềm hiểu lầm thì làm sao bây giờ? Hoặc nhỡ may ta bị khinh bạc, đùa giỡn thì sao? Điềm Điềm, nhất định nàng phải đi cùng, sau đó phải bảo vệ ta thật tốt nha!”


“Chàng còn sống để làm gì?”


“Để Điềm Điềm sử dụng.”


“…”


Phía sau, mơ hồ có tiếng “hự” vang lên, là đám hạ nhân đang trốn ở chỗ nào đó, chưa được lệnh điều động, mặt Đoan Mộc Điềm đầy hắc tuyến, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng tại chỗ không đi.


“Nói cho rõ, rốt cuộc là chàng muốn đi làm gì?”


Thấy nàng dừng chân, bộ dáng chàng không nói rõ ta không đi, Tam điện hạ sâu kín thở dài một tiếng, vẻ mặt đau lòng, chua xót nói: “Trong thiên lao âm u bẩn thỉu, thực tế trong tử lao, tổ kiến, rắn chuột đầy đất, người thường còn không chịu nổi uống chi là muội ấy, một tiểu thư yếu ớt quý báu? Tuy biểu muội đã làm chuyện quá đáng, nhưng dù sao thì cũng là vì ta mà nên, muội ấy chỉ có ba ngày để sống, sau khi chết đi, thật sự cái gì cũng không có, ta chỉ muốn ở cùng muội ấy, cùng muội ấy vượt qua ba ngày cuối cùng này.”


Đoan Mộc Điềm nguy hiểm nheo mắt lại, trong mắt hàn quang dày đặc.


Người nào đó không hề hay biết, còn giả mù sa mưa lau nước măt cá sấu, quay đầu lại, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, nói: “Điềm Điềm, tuy nàng lạnh lùng một chút, nhưng ta biết nàng là một cô nương tốt, thiện lương, biểu muội sắp bị chém rồi, người chết như đèn tắt, cho dù trước đây đã từng làm chuyện gì cũng sẽ bởi vậy mà tiêu tan trong gió, Điềm Điềm cũng sẽ không so đo với muội ấy chứ?”


Đoan Mộc Điềm nhướng nhướng mày, toàn thân hiện lên sát khí.


“Chàng nhầm rồi, ta luôn lòng dạ hẹp hòi, cũng chưa bao giờ thiện lương, cho dù nàng ta chết rồi, ta cũng không tính biến chiến tranh thành tơ lụa cùng nàng ta.”


“Hở? Điềm Điềm…”


Đoan Mộc Điềm híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, sát khí toàn thân không thu lại một chút nào, khẽ mở đôi môi anh đào, bật ra ba chữ: “Ngươi đi chết đi!”


“Á…”


Nhìn thấy dáng vẻ quay người, kiên quyết rời đi của thiên hạ nhà hắn, Tam điện hạ nhất thời há hốc mồm, thầm nghĩ không xong, đùa quá trớn rồi.


Vội vàng đưa tay kéo thiên hạ đã xoay người muốn rời đi lại, mở miệng muốn giải thích.


Nàng lại hất tay hắn ra, phủi phủi ống tay áo, nói: “Đi đi.”


“…”


Lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, nói: “Không phải muốn đi tới chỗ biểu muội ngươi sao? Còn đứng ở đây làm gì?”


“À… Điềm Điềm…” Sao hắn lại cảm thấy đột nhiên không theo kịp suy nghĩ của nàng vậy?


Nàng không để ý tới hắn, đi thẳng vào trong thiên lao, lạnh giọng nói: “Cố ý nói kiểu mập mờ không rõ này, rất thú vị phải không?”


Vị điện hạ nào đó bật cười, biết nàng không thực sự tức giận, liền vui vẻ đi theo, đưa tay ôm nàng vào trong lòng, cười nói: “Điềm Điềm nhà ta quả nhiên vẫn là người thiện lương nhất.”


“…” Hắn nói thế nào thì là thế đó đi.


Thành Mộng Tuyền đã bị Hoàng thượng đích thân phán tội chết, ba ngày sau sẽ xử trảm ở cửa thành Nam, đây chính là tội phạm quan trọng nhất, không có sự cho phép của Hoàng thượng, ai cũng không thể thăm hỏi.


Nhưng Tam điện hạ quả nhiên là thần thông quảng đại, kéo Đoan Mộc Điềm đi vào trong thiên lao rất thuận lợi, sau đó lại quen đườn quen lối, thản nhiên đi  xuống dưới như đi trong vườn hoa nhà mình, đi xuống tầng dưới cùng của tử lao.


Đó quả nhiên là nơi vô cùng âm u, ẩm ướt, tản ra mùi thúi, nấm mốc khó ngửu, đã không còn phân biệt được mùi này tản ra từ thứ gì. Vừa mới đặt chân vào phạm vi tử lao đã có một con chuột khổng lồ “vù” một cái, chạy thoáng qua chân, lại ẩn vào trong bóng tối.


Khóe miệng Đoan Mộc Điềm khẽ nhếch, Quân Tu Nhiễm chợt nắm chặt tay nàng.


Trong tử lao không ồn ào như phòng giam bình thường ở bên trên, mà lộ ra bầu không khí áp lực trầm lặng, phần lớn phòng giam đều trống, vẻ mặt của phần lớn phạm nhân bị giam giữ ở đây đã chết lặng từ lâu, không hề có bất kỳ biểu cảm nào, cho dù là nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến cũng chỉ tùy ý liếc mắt nhìn một cái, hoặc là ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một lần.


Nơi sâu nhất trong tử lao, cửa phòng giam bị khóa chặt, xuyên qua những cây cột có thể nhìn thấy ở bên trong có một người hơi nhúc nhích, còn mơ hồ có tiếng nức nở vang lên.


Thanh âm này rất quen thuộc, không phải là Thành đại tiểu thư thì còn có thể là ai?


Quân Tu Nhiễm đột nhiên kéo nàng, lắc mình một cái tiến vào trong một cái phòng giam khác ở bên cạnh.


“Chàng tính ở cùng biểu muội mình như vậy?” Đoan Mộc Điềm liếc mắt, cười lạnh nói.


Tam điện hạ đại nhân đại lượng không so đo với ngữ khí và thái độ hỏi của nàng, cười dịu dàng nói: “Có thể làm bạn như thế này đã là vinh hạnh rất lớn cho ả rồi. Ừ, nhưng nếu như Điềm Điềm không thích, thì chúng ta bảo những người khác tới đây đi.”


“Không cần, dù sao ta cũng không có việc gì để làm.” Nàng nói xong, xoay người lại mới nhận ra cái nhà lao bọn họ vừa tiến vào sạch sẽ hơn phòng bên cạnh rất nhiều, phải nói là quá sạch sẽ, thậm chí nàng còn nhìn thấy một cái đệm dày mịn màng trải ở trong một góc sáng sủa, đến gần còn có thể ngửi thấy một chút mùi kỳ lạ, ngưng đọng mà không tiêu tan, cũng chỉ có chỗ cực nhỏ này mới có thể ngửi thấy, cảm giác rất sạch sẽ, thoải mái, xua tan cái âm u, mùi hôi thối của tử lao này đi, chuột bọ phải đi đường vòng.


Không khỏi nhíu mày, nhưng nàng không hỏi gì, chỉ ngồi thẳng lên cái đệm kia.


Đây quả thực là địa phương tốt, ngồi ở đây có thể nhìn thấy, nghe thấy rõ tình hình ở bên ngoài, nhất là tình hình trong buồng giam của Thành Mộng Tuyền, nhưng nếu như nhìn từ ngoài vào, trừ khi là cầm đuốc cẩn thận nhìn vào trong, bằng không bằng không muốn phát hiện ra sự dị thường trong cái góc âm u này, thật sự là không có khả năng.


Quân Tu Nhiễm cũng đi tới ngồi xuống cạnh nàng, cũng tiện tay cầm một cái đồng hồ cát tinh xảo, không biết làm từ chất liệu gì ở bên cạnh, nói: “Hiện tại hẳn là không có chuyện gì, thời gian cũng không còn sớm, nếu Điềm Điềm không ngại thì cứ ngủ một lát trước đi.”


Đoan Mộc Điềm không phản đối, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, nhưng tựa như khả năng ngủ được không cao, bởi vì Thành Mộng Tuyền vẫn luôn vô cùng lo lắng, bất an, thỉnh thoảng lại có tiếng thét chói tai vang lên, hoặc là tiếng kêu khóc đập cửa.


“Ả đàn bà này, im lặng cho ông, nếu lại ồn ào nữa, cẩn thận ông đây không khách sáo với ngươi!’


Rốt cục cũng có người không chịu nổi Thành đại tiểu thư lên cơn động kinh, thét chói tai, đe dọa nói.


Thành Mộng Tuyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía đó, kêu gào: “Đồ vô liêm sỉ, ai cho phép ngươi nói như vậy với bản tiểu thư?”


Có người ở bên cạnh cười nhạo, hình như còn ngậm gì đó trong miệng nên giọng điệu có hơi không rõ ràng, “Bất kể trước đây ngươi có thân phận gì, vào đây rồi thì ngươi chẳng là cái gì hết! Này, biết lão già kia là ai không? Đây chính là ca ca ruột của tiên đế Đại Viêm này đấy, ngay cả Hoàng đế lúc thấy ông ta cũng phải gọi một tiếng bá phụ, còn người kia, từng nghe nói Tử Kim Hầu không? Ba mươi năm trước thiếu chút nữa là đã lật tung vương triều Đại Viêm lên, tự mình đăng cơ trở thành Hoàng đế. Ngươi chỉ là một ả đàn bà thì ầm ĩ cái gì? Trông bộ dạng của ngươi, tối đa là vị tiểu thư của nhà quan lớn nào đó, cái rắm cũng không phải! Vào đây rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn sống sót đi ra? Trừ phi là bị kéo ra ngoài giết, còn có thể nhìn thấy mặt trời ở bên ngoài lần cuối.”


Người vừa nãy còn nói thêm: “Ả đàn bà này thoạt trông da mềm thịt mịn, không biết ‘làm’ có sướng không.”


“Thôi đi mọi rợ, cho dù ngươi có muốn làm cũng không làm được, lại thêm ở giữa còn có mấy cây cột, có ‘làm’ thì cũng không thoải mái.”


“Hừ! Lão từ đã ‘làm’ hơn mười năm nay, tay sắp bị phế rồi, cách mấy cái cột này thì tính là gì?”


Nói xong, có một cánh tay to khỏe đột nhiên với tới từ phòng giam bên cạnh, chộp về phía Thành Mộng Tuyền, khiến cho ả sợ tới mức thét to một tiếng, vội vui về phía sau.


Phòng giam này rất nhỏ, ả vừa mới lui về phía sau vài bước thì đã “bịch” một tiếng, đụng vào hàng rào phía sau, lập tức có một người khác đưa tay luồn qua song sắt, nắm tay Thành Mộng Tuyền.


“Hì hì, tóm được rồi!” Một giọng nói chói tai vang lên phía sau Thành Mộng Tuyền, tay kia cũng duỗi tới đây, mặc kệ Thành Mộng Tuyền thét chói tai, giãy dụa, cứ vu.ốt ve mặt ả, người ả, hơn nữa còn bóp ngực ả, chậc chậc nói: “Quả là da mịn thịt mềm, còn có mùi thơm mê người nữa, không phải ngươi vẫn là xử nữ chứ?”


Chung quanh lại vang lên tiếng cười dâ.m đãng khiến cho bầu không khí trầm lặng trong tử lao đột nhiên tăng thêm mấy phần không khí sôi nổi.


“Dâm côn, ngươi không nói nhầm chứ? Con gái nhà đàng hoàng sao lại bị giam trong tử lao?”


Nghe vậy, giọng nói chói tai kia lập tức cao thêm mấy độ, nói: “Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta à! Số nữ tử ông đây ‘chơi’ qua còn nhiều hơn số nữ tử các ngươi gặp… ả đàn bà thối, ngươi an phận một chút cho ta!”


Thành Mộng Tuyền kịch liệt giãy giụa trong tay gã, tiếng chửi bậy không ngừng tuôn ra từ miệng ả. Nhưng mà nghe giọng nói yếu yếu ớt ớt này ngược lại còn khiến cho gã càng kích động hơn, tay càng làm càn, vỗ về chơi đùa người ả.


Ngay sau đó, gã đột nhiên kêu “Ai da” một tiếng, không biết là Thành Mộng Tuyền làm gì gã, gã buông lỏng bàn tay đang tóm tay ả, sau đó rời khỏi tiểu mỹ nhân đã tóm được trong tay.


Thành Mộng Tuyền căng thẳng dán vào vách tường duy nhất, đứng ở chính giữa nhà tù, vì nhục nhã, vì phẫn hận mà cả người không kìm được, run rẩy.


Bên kia, trong góc tối, Đoan Mộc Điềm đã ngồi dậy, nhìn bên kia hỗn loạn, nghe tiếng chửi bậy dâm tục, ánh mắt chợt lóe lên, lạnh lẽo.


“Điềm Điềm, nàng đang nghĩ gì vậy?”


Bên tai, giọng nói của Quân Tu Nhiễm mang theo ý cười nhẹ nhàng vang lên, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, nhíu mày không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play