Phủ hữu tướng và phủ thái quốc công huyên náo túi bụi, phủ hữu tướng tất nhiên là không chịu giao đại tiểu thư của bọn họ ra, vì thế phủ thái quốc công cũng không bỏ qua, tình cảnh nhất thời lâm vào thế giằng co không ai chịu nhường ai.

Vào ban đêm, mọi người phủ hữu tướng không thể không lui trở lại trong phủ, đóng chặt cửa lớn, quốc công phủ liền hành sự ngay ngoài cửa phủ hữu tướng, thẳng thắn bái lễ cúng viếng siêu độ cho tiểu thư nhà bọn họ luôn.

Ngày hôm đó, tất cả mọi người trong phủ hữu tướng đều ngủ không nổi, tiếng khóc sâu kín rấm rứt như quỷ truyền khắp toàn bộ tướng phủ, dường như quả thật là oan hồn của Thái Thiến quay về, đến hữu tướng phủ kêu oan.

Thành Mộng Tuyền trong một đêm trở nên tiều tụy, không chỉ bởi vì không thể ngủ, mà còn vì lo lắng cho tương lai của bản thân.

Ả ngàn tính vạn tính cũng không tính đến thái quốc công lại khiêng quan tài Thái Thiến đến trước cửa phủ hữu tướng, ả nghĩ chỉ cần không bị bắt, chỉ cần sau đó một mực kêu oan, dựa vào thanh danh của ả nhất định có thể chiếm được tín nhiệm của vô số người để họ lên tiếng ủng hộ, lại có phủ hữu tướng làm hậu thuẫn, đến lúc đó cho dù là phủ thái quốc công cũng không thể làm gì được ả.

Cho dù bọn họ muốn cáo trạng tới hoàng thượng thì cũng cần chứng cớ, vậy chứng cớ đâu?

Không có chứng cớ, ta liền nói ngươi vu hãm chửi bới, cái gì mà quốc công đại nhân đức cao vọng trọng, sao có thể làm ra chuyện hãm hại một nữ tử liễu yếu đào tơ như ả? Thậm chí không tiếc vì thế mà sát hại cháu gái ruột.

Ả thậm chí còn cảm thấy, ả có thể lôi cả Đoan Mộc Điềm xuống bùn.

Nhưng mọi chuyện lại vượt xa ý định của ả, tuy rằng ả tâm cơ thâm trầm, tuy rằng đủ ngoan đủ độc, nhưng như Quân Tu Nhiễm nói, cũng chỉ là một con sói bị nhốt trong lồng, tự cho tâm cơ thủ đoạn không ai bằng, lại không biết tốt xấu ý đồ tính kế với Phủ thái quốc công, quả thật ngựa non háu đá, tự cho mình là đúng!

Thái quốc công dù gì cũng là lão hồ ly lăn lộn quan trường từ khi Hữu tướng đại nhân còn chưa biết bú, mấy năm gần đây theo tuổi tăng lên mà tâm tính trở nên trầm ổn, có uy danh trên triều, nhiều năm trước cũng từng là thế hệ ương ngạnh.

Cho dù là Hữu tướng cũng không dám tùy ý đi trêu chọc lão hồ ly này, chỉ có Thành Mộng Tuyền được chiều sinh quen, ngu xuẩn làm ra thứ chuyện không não, đánh thức lão hồ ly ngủ say nhiều năm kia.

Thành Mộng Tuyền không ngủ nổi, nghe được tiếng bái lễ bên ngoài, còn có tiếng khóc ẩn ẩn, đều khiến ả nhịn không được cảm thấy cả người rét run, nhớ tới buổi tối ngày hôm trước ở phủ thái quốc công, Thái Thiến gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt ả, đột nhiên cảm thấy như nàng ta đang ở ngay sau lưng mình, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm mình.

Ả đột nhiên xoay người, đã thấy trong khuê phòng trống rỗng không có bất kì ai, gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, thổi bay màn che, tạo thành hình ảnh quỷ dị đáng sợ.

Gió thổi qua người, khiến ả run lên, trong lúc vô tri, ả đã đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Mọi chuyện vượt xa tầm kiểm soát của ả, ánh mắt phụ thân nhìn ả hôm qua có cái gì đó không đúng, ả thậm chí còn có thể nhìn ra sự do dự trong mắt ông ta, do dự không biết có nên giao ả ra không, chỉ vì thân thế của ả dù sao cũng không giống tỷ muội khác, từ nhỏ ông ta đã yêu thương ả, cho nên bây giờ mới còn do dự.

Nhưng trong cung cũng không có tin tức gì truyền đến, phụ thân đang chờ, ả cũng đang chờ!

Không nên như vậy, mọi chuyện không nên trở thành thế này!

Ngay cả ánh mắt huynh đệ tỷ muội, nha hoàn người hầu trong phủ nhìn ả cũng đã có thay đổi.

Thành Mộng Tuyền đứng trước cửa sổ, hai tay níu lấy cửa sổ mới ngăn cho bản thân không ngã xuống, thân mình cứng ngắc co rúm lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt mông lung không chừng, không chỉ mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng còn tràn đầy sợ hãi vô thố.

Làm sao có thể biến thành như vậy? Không nên, không nên!

Vẻ mặt hoảng hốt, ả giống như nhìn thấy sau màn che bên kia có một bóng người, khiến ả không khỏi kinh hoàng, mạnh mẽ quay đầu, sau đó ả liền thấy một đôi mắt lộ ra giữa kẽ hở của màn che đang nhìn chằm chằm ả.

Ánh mắt đen tối vô thần, cứ gắt gao nhìn chằm chằm ả, hai vệt máu uốn lượn chảy ra từ hốc mắt, không khí trầm lặng đầy người, lành lạnh đáng sợ.

Thành Mộng Tuyền nhất thời sợ cứng người, sau đó há mồm kêu lên trong giây lát.

Ngoài cửa có tiếng bước chân bối rối, sau đó một nha hoàn lên tiếng: “Tiểu thư, ngài làm sao vậy?”

Ả làm sao còn có thể trả lời? Chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt đối diện, trong mơ hồ dường như còn nhìn thấy bóng dáng trôi nổi sau màn che, tựa như u linh Quỷ Hồn.

Tiếng thét chói tai càng thê lương bén nhọn.

Nha hoàn ngoài cửa không khỏi hoảng hốt đẩy cửa đi vào, vừa vào đã thấy tiểu thư của nàng ta ngồi bệt dưới mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, khiến nàng ta cũng không khỏi hoảng hốt, chạy vội tới trước mặt ả, muốn dìu ả dậy, đồng thời nhìn theo ánh mắt của ả.

Sau đó lại là một tiếng thét chói tai vang vọng hậu viện phủ hữu tướng.

“A —— ”

Toàn bộ lầu các hoảng loạn trong nháy mắt, nhóm nha hoàn thô sử cũng vọt vào, ngay cả mấy phu người công tử tiểu thư khác viện đã bị mấy tiếng thét chói tai này dọa hoảng, đang chạy qua bên này.

Nhưng lúc người khác tiến vào khuê phòng, sau màn che đã làm gì còn cái gì nữa? Càng không có bóng người gì, ngay cả một bóng quỷ cũng không có!

Thành Mộng Tuyền sợ hãi, nhưng trừ nha hoàn bên người ả ra, người khác nghe ả nói, đã có người co rúm lại, chung quanh đều là ánh mắt sợ hãi, có người nhìn ánh mắt Thành Mộng Tuyền, càng cảm thấy cổ quái.

“Muội muội không phải là thực sự làm chuyện gì đuối lý, chọc oan quỷ chứ?”

Công tử mặc cẩm y nhẹ giọng nói xong, ánh mắt nhìn ả cũng lạnh nhạt điềm tĩnh không chút tình cảm.

Lời hắn vừa nói, đám công tử tiểu thư bên cạnh cũng đảo mắt nhìn Thành Mộng Tuyền, ánh mắt vô cùng kỳ lạ, có người còn vô thức nhìn ra cửa.

“Ta vốn định hôm nay đi gặp bạn thơ, không ngờ lại gặp chuyện như vậy, thật xui xẻo.” Có công tử khác nhẹ giọng nói thầm.

Tỷ muội bên cạnh lúc này kéo góc áo ý bảo hắn không cần nói tiếp, nói: “Nếu huynh muốn xuất môn thì đi cửa sau là được rồi? Đừng nói lời vô nghĩa!”

Công tử đó ngẩn ra, trộm nhìn Thành Mộng Tuyền, bĩu môi trầm mặc.

Thành Mộng Tuyền cảm thấy ả quả thực sẽ điên mất, đủ loại ánh mắt xoi mói làm cho ả không thể chống đỡ được, cảm giác này giống như là đột ngột ngã xuống vực sâu từ vị trí cao cao tại thượng, làm cho cả người ả rét run, ngay cả trái tim cũng run rẩy kịch liệt.

Tại sao có thể như vậy?

Đây không phải thứ ả muốn thấy, cũng không phải khả năng ả nghĩ đến!

“Tam tỷ, tỷ nói xem có phải oan hồn của Thái Thiến tiểu thư tới tìm không?” Có cô nương mười ba tuổi nhẹ giọng hỏi cô gái bên cạnh, bị cô gái kia lườm một cái, ánh mắt trừng lên khiến nàng câm miệng.

Nhưng lời này không nặng cũng không nhẹ, vừa vặn để cho người bên cạnh nghe rõ ràng, nhất thời làm cho mấy tiểu thư tin chuyện ma quỷ cứng cả người, ánh mắt nhìn chung quanh như là đang nhìn quỷ hồn vây kín, thấp thỏm lo âu.

Lúc này ngoài cửa phủ hữu tướng, người của phủ thái quốc công đang làm lễ cho tiểu thư, nhạc đám ma vang vọng, khói hương bay phảng phất khiến cả phủ hữu tướng như chìm vào chốn quỷ.

Quan tài đen ngòm, bên cạnh có chư huynh đệ bọn tỷ muội của Thái Thiến thay phiên chờ đợi, vài vị lão gia đứng bên cạnh, mẹ đẻ Thái Thiến đã bị đuổi về phủ quốc công, để phòng bà ấy suy sụp tinh thần.

Hữu tướng Thành Phú Ngạn đứng trong phủ, vẻ mặt âm trầm.

Có người đi từ xa tới, nhìn thấy cảnh tượng như thế ngoài cửa phủ hữu tướng, cước bộ nhất thời dừng lại, lại lui về góc khác, nhìn trộm tình cảnh bên này, lòng tràn đầy kinh ngạc.

Hắn cũng nghe nói chuyện tình ngoài cung, biết thái quốc công nâng quan tài của Thái Thiến đến ngoài cửa phủ hữu tướng, bức bách phủ hữu tướng giao Thành đại tiểu thư ra, đòi công đạo cho cháu gái ông ta. Nếu không thành sẽ chặn quan tài ngoài cửa mãi không đi.

Nhưng nghe nói và tận mắt thấy lại là hai chuyện khác nhau.

Hắn nhìn trong chốc lát, mãi đến khi cả người rét run mới đi vòng qua đường khác vào cửa sau phủ hữu tướng.

“Đại nhân, người trong cung tới, vào từ cửa sau.” Có người xuất hiện bên cạnh thái quốc công, thấp giọng bẩm báo nói.

Thái quốc công nghe vậy mở mắt, lạnh lùng nhìn cửa chính phủ hữu tướng.

Cũng không phải chỉ có hai người Thành hữu tướng và Thành Mộng Tuyền đang chờ tin tức trong cung, ông ta cũng đang chờ.

Còn phải xem Đức Phi nương nương có bỏ Thành Mộng Tuyền hay không, hay là không tiếc đối kháng cùng phủ thái quốc công, cũng muốn bảo vệ Thành Mộng Tuyền!

Nhìn tác phong làm việc của mụ ta lâu nay, mụ ta sẽ không vì một người mà làm tất thảy.

Ngay cả con trai ruột mụ ta cũng có thể bỏ qua, thì còn có cái gì mà mụ không thể bỏ qua? Nhiều năm trước con trai bị chửi rủa là yêu nghiệt, mụ cũng chỉ giương mắt sợ hãi.

Nhưng dù sao đó cũng là con ruột, hổ dữ còn khôn ăn thịt con, mụ lại có thể không hề áp lực tự tay đâm chủy thủ vào ngực con trai, sau đó tam điện hạ mất tích, mụ còn nói đường hoàng, nhưng bằng khứu giác của lão hồ ly thái quốc công, ông ta vẫn nhận ra mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

Mặc dù ông không rõ chuyện này lắm, nhưng bằng vào việc tam điện hạ được tiểu tử Đoan Mộc Thần đó mang trở lại kinh thành ba năm sau, tính tình đại biến, bộ dáng khi đối đãi Đức phi không có chút tình cảm nào, ngược lại còn có quan hệ rất tốt với Đoan Mộc vương phủ, cũng nghe theo lời của lão Vương phi, vậy đã đủ hiểu chuyện mất tích năm đó không hề đơn giản.

Sau đó lại nghe nói Đức phi truyền triệu Đoan Mộc Điềm tiến cung, muốn nàng ở trong cung làm bạn mấy ngày, tam điện hạ theo sát sau cũng đi Tuyên Đức cung, g.iết chết một người bên người Đức Phi, Đoan Mộc Điềm rời cung trở về Đoan Mộc vương phủ.

Thái quốc công bình tĩnh suy nghĩ, trong mắt lộ vẻ khinh thường khinh miệt người nào đó.

Lúc này, cửa lớn phủ hữu tướng đột nhiên mở ra.

Có người đi ra, đi đến trước mặt thái quốc công, kính cẩn hành lễ nói: “Quốc công đại nhân, đại nhân nhà của ta mời ngài vào phủ.”

Vài vị thái gia lão gia bên cạnh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, quốc công đại nhân đứng lên, phủi phủi góc áo dính tro bụi, cười lạnh tiến thẳng đến cửa lớn phủ hữu tướng rồi đi vào.

“Phụ thân!”

Thái quốc công ngừng một chút, quay đầu nhìn mấy con trai vẻ mặt lo lắng và khó chịu, cười lạnh nói: “Sợ cái gì? Chung quanh nhiều dân chúng như vậy, lão phu nếu vào phủ hữu tướng này khi trở ra có tổn thương gì, đường đường hữu tướng đại nhân cũng không thoát nổi đâu.”

Chung quanh quả thật có rất nhiều dân chúng, nghe lão phụ thân nhà mình nói như vậy, vài vị lão gia nhất thời liền trầm tĩnh lại, trong đó một người nói: “Phụ thân, con đi vào với cha, nhìn xem Thành Phú Ngạn này đến tột cùng là có mưu đồ gì!”

Thái quốc công rầm rì một tiếng quay đầu vào bên trong phủ hữu tướng, cũng không phản đối.

Xa xa, có người đang âm thầm nhìn chằm chằm tình huống trước cửa phủ hữu tướng, bên cạnh có bóng người lóe ra, sau đó nháy mắt bên cạnh liền có một người khác.

“Sao rồi?” Người tới nhẹ giọng hỏi.

Hắn ngay cả đầu cũng không quay một chút, hỏi ngược lại: “Huynh thì sao?”

Người nọ hừ nhẹ một tiếng, tùy tay lau đi khóe mắt vẫn còn vương vệt đỏ chưa rửa sạch, nói: “Đường đường là phủ hữu tướng, thủ vệ lại rời rạc như vậy, đại gia ta thoải mái vào bên trong khuê phòng Thành đại tiểu thư, ai da, tiếc là huynh không thấy cảnh người đẹp ý vui đó.”

“Tuy là người đẹp nhưng lại là rắn rết, còn là rắn độc, huynh còn có ý nghĩ như vậy, coi chừng xương cốt cũng chẳng còn!”

“Chuyện này huynh cũng biết mà, ta cũng chỉ muốn nhìn đã mắt chút thôi, huynh nghĩ mà xem, một tiểu thư khuê các thiên kiều bá mị, quần áo không chỉnh tề kinh hoàng thất thố, cảnh tượng vậy có động lòng người không?”

Đồng bọn bên cạnh không thèm nhìn, chỉ vai hắn, nói: “Trở về, bẩm báo chủ tử chuyện bên này.”

“Huynh ghét bỏ ta!” Hắn nhất thời u oán, cắn cắn khăn tay đang dùng lau mặt, mắt nước mắt lưng tròng điềm đạm đáng yêu.

Hắn có đôi mắt cực kỳ đẹp, nửa nam nửa nữ, nửa vui nửa u oán, quả thật như quỷ hồn, muốn thế nào hắn đều có thể điều khiển tự nhiên.

Người bị hắn nhìn như vậy tỏ vẻ xem thường, sau đó nhấc chân, một cước đạp bay hắn ra ngoài.

Bây giờ mặt trời cũng vừa mới nhú, Đoan Mộc Điềm đã thức dậy, đang ngồi trên nóc nhà luyện công, chợt thấy có người đón ánh sáng mặt trời bay vút từ không trung mà đến, vững vàng dừng ở trước mặt Đoan Mộc Điềm, nói: “Vương phi, chủ tử ở đâu vậy ạ?”

“…”

Đoan Mộc Điềm nhất thời đen mặt, sao lại hỏi nàng? Nàng cũng không phải gì của hắn, sao biết được?

Người này thấy nàng lạnh lùng nhìn hắn, không khỏi nháy mắt vô tội, lại sờ sờ đầu, sau đó xoay người nhảy xuống từ nóc nhà, nhìn vào khuê phòng xuyên qua cửa sổ.

Một bàn chân đạp tới, đạp hắn ngã xuống đất.

Hắn ta lăn cù cù dưới đất, ngẩng đầu vẻ tủi thân nhìn lên Vương phi đứng trên nóc nhà đang lạnh mặt nhìn hắn, nói: “Vương phi, ngài làm cái gì vậy? Thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo chủ tử!”

“Ngươi muốn tìm Quân Tu Nhiễm, đến đây tìm cái gì?”

Hắn vì thế lại vô tội nháy mắt mấy cái, sau đó mới như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vẻ mặt không khỏi囧, ngượng ngùng nói: “Không nghĩ đi nhầm nhà ạ.”

“…”

“Vương phi thứ tội, thuộc hạ lập tức đi!”

Hắn trên đường vốn nghĩ chuyện của vương phi và chủ tử, vì thế mới theo bản năng chạy tới đây.

Phản ứng lại rồi, hắn nhanh chóng lại phi thân, muốn lập tức về Nghiêu vương phủ, lại bỗng nhiên nghe được giọng nói của Vương phi vang lên từ phía sau: “Chờ một chút!”

Hắn đang trên đà nhảy, vì thế lại mất đà ngã nhào.

Ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu nhìn Đoan Mộc Điềm, nói: “Vương phi còn có gì phân phó ạ?”

“Ngươi đi bẩm báo với chủ tử?”

“Đúng vậy! Thuộc hạ bẩm báo chuyện bên phủ hữu tướng.”

“Tình hình bên kia thế nào?”

“Trong cung có người tới, thái quốc công bị mời vào bên trong phủ hữu tướng trao đổi. Mặt khác, Thành đại tiểu thư sáng sớm bị quỷ dọa, kinh động hầu hết gia quyến trong hậu viện, bên trong phủ hữu tướng sợ là bây giờ ai ai cũng hoảng loạn.”

“Quỷ dọa?”

“Đúng vậy, thuộc hạ giả nữ quỷ vào phòng Thành đại tiểu thư, tránh sau màn che nhìn ả ta một chốc, ả liền sợ hãi ngã hét lên. Aiz, lá gan thật là bé, mệt ả vẫn dám giết người.”

“…” Vì giết người nên mới sợ quỷ đấy!

Thần sắc hắn bình tĩnh, lại chắp tay hỏi: “Vương phi còn có gì muốn hỏi không ạ?”

“Hết rồi, ngươi đi đi.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui!”

Nói xong, hắn liền nhảy lên. Còn phải đi bẩm báo chủ tử nữa.

Đoan Mộc Điềm đứng trên nóc nhà nhìn hướng hắn bỏ đi trong chốc lát, ánh mắt lóe ra chút suy nghĩ, sau đó nhảy xuống nóc nhà.

“Quận chúa, ngài muốn đi đâu ạ?” Cẩm Tú đang bận rộn thấy quận chúa ra bên ngoài vội đi đến dò hỏi.

Đoan Mộc Điềm không dừng bước, tiếp tục ra bên ngoài, thuận miệng nói: “Ta đi ra ngoài đi một chút.”

Nàng ra sau Đoan Mộc vương phủ, chuyển người đi về phía phủ hữu tướng.

Mặt trời mới nhú, trên đường sớm có tiểu thương đi lại, nàng một đường đi qua, thỉnh thoảng còn nghe tiếng bàn tán, mọi người đều hứng trí bừng bừng đàm luận tranh chấp của phủ hữu tướng và phủ thái quốc công, đang thảo luận vị Thành đại tiểu thư dịu dàng nhàn nhã danh mãn kinh đô kia đến tột cùng có thật sự giết tôn tiểu thư phủ thái quốc công hay không, đến tột cùng là quốc công đại nhân đang vu hãm Thành đại tiểu thư, hay là Thành đại tiểu thư vẫn đeo mặt nạ nhiều năm vậy, cái gì mà từ bi lương thiện đều là lừa gạt người mà thôi.

Dân chúng hầu hết đã đứng về phía thái quốc công, đây quả thật là một chuyện rất hiếm khi xảy ra, bởi vì từ xưa đến nay, mọi người đều đồng tình kẻ yếu, người không rõ chân tướng cũng sẽ cho rằng là đều là kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, mà trong chuyện này, Thành Mộng Tuyền hiển nhiên là sắm vai thân phận kẻ yếu.

Nhưng dù vậy, dân chúng vẫn là duy trì tình trạng người ủng hộ thái quốc công chiếm đa số.

Đây đương nhiên là vì Thái quốc công cống hiến rất lớn cho đất nước, đức cao vọng trọng, địa vị trong lòng nhân dân cực cao, nhất là đây lại là vị quan chính trực thương dân, lại nghe không được có ai chửi thái quốc công nửa câu.

Dưới tình huống này, Đoan Mộc Điềm thật đúng là không thể ra tay giết Thành Mộng Tuyền trước, việc này sẽ gây thêm phiền toái cho phủ thái quốc công, đồng thời có cớ cho phủ hữu tướng.

Điều này sao có thể?

Bởi vì Đức Phi yêu thích ả ta nên vẫn luôn muốn tác thành với Quân Tu Nhiễm, phụ thân của ả cũng không tiện ra tay, giờ đã có người từ trong cung ra, xem ra kết cục của ả ta đã được định.

“Tiểu mỹ nhân, cần đi nhờ xe không?” Có xe ngựa bỗng nhiên dừng lại ở bên cạnh, màn xe xốc lên lộ ra một khuôn mặt thiên kiều bá mị bên trong, dung nhan tuyệt sắc đó làm mọi thứ như bị lu mờ.

“Phượng tổng quản, sao ngài lại ở đây?”

Người này không phải Phương Lâu thì là ai?

Phượng đại tổng quản phong tao xoa thái dương, đá lông nheo với nàng, nũng nịu nói: “Nô tài đang muốn về Phượng vương phủ, nếu quận chúa muốn đi xem náo nhiệt, nô tài cũng không ngại cho ngài đi nhờ xe đâu.”

Đoan Mộc Điềm nghe vậy không khỏi cười yếu ớt, không nói hai lời liền xoay người lên xe ngựa, động tác lưu loát làm cho Phượng Lâu cũng không khỏi trừng mắt, nhịn không được nói: ” Quận chúa đại nhân, ngài thân kiều thể quý, nếu không cẩn thận đụng chạm vào đâu thì nên làm sao bây giờ?”

Ngồi xuống đối diện, Đoan Mộc Điềm nghe vậy liền nhíu mí mắt liếc nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Nghe nói Phượng tổng quản từ khi tiến cung rất ít về nhà, sao bây giờ mới sáng ngày ra đã về nhà sớm vậy?”

Đôi mắt của Phượng Lâu xẹt qua vẻ lo lắng, lại ngay lập tức che lấp, híp mắt cười nói: “Nghe nói mẫu thân sinh bệnh, ta liền nhịn không được vội vàng chạy trở về thăm.”

Phượng lão Vương phi sinh bệnh?

Nhưng nụ cười âm lãnh của người này là có chuyện gì?

Đoan Mộc Điềm nhíu mày, lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn lắc đầu, cười tủm tỉm nói: “Có thể xảy ra chuyện gì? Đại khái là tuổi lớn, thân mình không bằng khi tuổi trẻ cường tráng, chịu nóng chút đã sinh bệnh.”

“Thì ra là thế, nếu như thế, theo lý ta cũng nên đến thăm mới phải.”

“Quận chúa ngài đi làm cái gì chứ?”

“Dù sao cũng không phải thăm ngài.”

“Ngài chẳng lẽ không đi phủ hữu tướng xem náo nhiệt sao?”

“Cũng không có gì hay xem, nếu thực đã xảy ra chuyện gì quan trọng, tự sẽ có người đến nói cho ta biết.”

Phượng Lâu nháy mắt mấy cái, lần đầu tiên không biết nói gì nữa, nhưng hắn sâu sắc nhận thấy được quận chúa hành xử như thế là vì câu nói của hắn.

Nghĩ đến nguyên do mẫu thân sinh bệnh, ánh mắt của hắn bỗng âm trầm, ẩn ẩn có sát khí lượn lờ.

Tiểu tử vô liêm sỉ kia, hắn đúng là muốn chết mà!

Đoan Mộc Điềm cùng đến Phượng vương phủ, Phượng vương phủ ở phía đông của thành, khí thế không kém Đoan Mộc vương phủ, vừa tới cửa đã có người ra đón.

“Nô tài thỉnh an Vương gia.”

Có người vén mành lên, giúp Phượng Lâu xuống xe ngựa, sau đó lại quay lại giúp Đoan Mộc Điềm.

Người nghênh đón tựa như không nghĩ tới Đoan Mộc vương phủ quận chúa lại đi cùng vương gia nhà hắn, không khỏi sửng sốt, sau đó hành lễ với Đoan Mộc Điềm, nói: ” Thỉnh an Điềm quận chúa.”

“Không cần đa lễ. Ta cũng tiện đường gặp vương gia, nghe nói phượng lão Vương phi nhiễm bệnh liền cùng tới thăm. Vốn nên đăng môn bái phỏng mới đúng, thất lễ.”

“Điềm quận chúa nói quá lời, lão Vương phi từ sau khi trở về từ Lăng Vân tự vẫn nhắc tới Điềm quận chúa, nói ngài thật sự là cô nương tốt, còn nói đợi mấy hôm đỡ bận việc trong phủ sẽ đăng môn bái phỏng, trò chuyện với Điềm quận chúa. Hôm nay ngài đến chắc chắn lão vương phi sẽ rất vui.”

Chuyện này khiến Đoan Mộc Điềm có chút ngoài ý muốn, chỉ có vài lần có duyên gặp mặt lão vương phi, sao bà ấy lại khen nàng?

Nàng đi theo sau Phượng Lâu vào Phượng vương phủ, dọc theo đường đi xuyên qua lầu các mái nhà cong, đi tới nội viện Phượng vương phủ ở sâu bên trong.

Có nha hoàn đến chào, nghênh đón hai người vào phòng.

“Các ngươi đều lui xuống trước đi.” Phượng Lâu trực tiếp vào phòng mẫu thân, nói với bọn nha hoàn.

Bọn nha hoàn lĩnh mệnh khom người lui xuống, cũng nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Phượng lão Vương phi lúc này đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mặt mày mệt mỏi.

Nghe được động tĩnh, bà liền chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt có vẻ mông lung vô lực, thấy Phượng Lâu đứng cạnh Đoan Mộc Điềm liền sửng sốt, sau đó cười nói: “Điềm quận chúa sao lại tới đây vậy?”

“Đúng dịp ngẫu nhiên gặp Vương gia ở trên đường, nghe nói lão Vương phi thân mình có bệnh nhẹ, liền đi theo tới thăm, thất lễ xin thứ lỗi.”

Phượng lão Vương phi nghe vậy mỉm cười, nói: “Quận chúa trăm ngàn đừng nói như vậy, ngài có thể tới thăm ta ta rất vui. Đừng đứng nữa, ngồi ghế đi.”

Đoan Mộc Điềm gật đầu, Phượng Lâu chạy tới mép giường ngồi xuống, nói: “Mẫu thân, còn chỗ nào không thoải mái? Đều là con không tốt, làm cho ngài tự dưng bị khinh bỉ chịu nhục.”

Hắn cúi đầu xuống, xinh đẹp kiều mỵ trước sau như một, giọng nói có hơi ấm ách, trong câu nói ẩn chứa sát khí nhè nhẹ.

Lão Vương phi vỗ vỗ tay hắn, nói: “Không có việc gì, mẫu thân biết con có chỗ khó xử, sao có thể trách con? Con cũng đừng nghĩ nhiều, việc này cứ coi như xong, chắc hẳn công tử hộ quốc công phủ cũng không cố ý.”

Phượng Lâu nhất thời cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn chính là cố ý! Lần trước bị con khâu miệng, không ngờ vẫn không biết hối cải, lại vẫn dám làm nhục mẫu thân. Chuyện này không thể cho qua!”

“Phượng Lâu!”

“Mẫu thân ngài an tâm dưỡng thân, đừng nghĩ nhiều, cũng cần chấp nhặt thằng nhãi đó, chuyện này để con giải quyết.”

Phượng lão Vương phi không khỏi nhíu mày, nhưng đối mặt với con trai, bà vẫn gật đầu, nói: “Phượng Lâu, con không cần chấp người ta, những năm gần đây may mắn có Hoàng Thượng vẫn che chở con, nếu không không biết bây giờ con thành ra gì rồi..”

Phượng Lâu nghe vậy cười khẽ, nói: “Mẫu thân yên tâm, con có chừng mực.”

“Chừng mực? Con mà biết hai chữ chừng mực viết thế nào thì đã không gặp nhiều chuyện tới vậy rồi!”

Phượng Lâu cũng không giải thích nhiều, chỉ nhẹ vỗ về ngực mẫu thân, lại kéo chăn cho bà, nói: “Mẫu thân cũng đừng quản nhiều quá, nghỉ ngơi thật tốt mới là chuyện nên làm.”

Lão Vương phi trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn Đoan Mộc Điềm vẫn chưa mở miệng, Đoan Mộc Điềm liền nói trước: “Lão Vương phi vẫn là nên nghỉ ngơi trước đã, không cần tiếp đãi ta.”

Phượng Lâu cũng nói: “Mẫu thân nghỉ ngơi đi, con sẽ tiếp quận chúa.”

Bà quả thật cũng không có sức tiếp ai, mặc dù rất muốn trò chuyện cùng Đoan Mộc Điềm, nhưng sức không có, nghe con trai nói cũng gật đầu, nói: “Được rồi, đừng bỏ bê Điềm quận chúa.”

“Vâng!”

Ra khỏi cửa, Phượng Lâu ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Quận chúa có thể có đoán được gì rồi?”

Đoan Mộc Điềm lạnh nhạt nói: “Hẳn là công tử Trì gia kia nói hay làm gì đó bậy bạ trước mặt lão Vương Phi, lại có liên quan tới ngài. Mà có thể làm cho lão Vương phi giận đến sinh bệnh, ta nghĩ cũng chỉ có một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Liếc nhìn hắn một cái, nàng lạnh lùng nói: “Nói ra ngài sẽ trở mặt.”

Hắn sửng sốt, sau đó thấp giọng nở nụ cười, dường như bị mấy câu nói của nàng dỗ vui vẻ, tâm tình đang buồn bực cũng biến mất.

Hắn lại quay lại ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Quận chúa nói sai rồi, những người khác nói ta đương nhiên sẽ trở mặt, nếu là quận chúa nói ta đương nhiên sẽ không tức giận.”

“Được Phượng tổng quản để mắt cỡ vầy, tiểu nữ tử thật là được chiều mà sợ, có phúc ba đời!”

“Quận chúa nói vậy thật tổn thọ nô tài!”

“…”

Lại bông đùa vài câu, hắn bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, nói: “Trì Húc Lỗi, tiểu tử kia nghênh ngang xuất môn, lại vừa ra khỏi cửa liền trùng hợp gặp mẫu thân ta, nghẹn oán khí đã lâu nay tìm được nơi phát hỏa, dám không biết sống chết, nói Phượng gia ta tuyệt hậu trước mặt mẫu thân ta, còn ngông cuồng, nói mẫu thân tuổi trẻ như thế, có thể tìm đại ai đó ở rể Phượng gia, nói không chừng còn có thể sinh một tiểu chủ tử cho Phượng gia nhà ta, mặc dù không chính tông nhưng méo mó có hơn không, nếu không có ai vừa ý, gã cũng không ngại đảm nhiệm làm cha của Phượng Lâu ta.”

Đoan Mộc Điềm không khỏi ngạc nhiên, nói tới như vậy, khó trách có thể khiến Lão vương phi giận tới bệnh, nàng là người ngoài mà nghe còn thấy quá đáng, xem ra ngày đó Phượng Lâu khâu miệng hắn ta cũng không phải là tự nhiên gây sự.

Phượng Lâu nở nụ cười lạnh nói: “Phụ thân của bổn vương đã mất sớm, xem ra hắn cũng muốn chết yểu.”

Hắn chỉ là một người vô pháp vô thiên, người khác không đến trêu chọc hắn, hắn còn muốn chủ động đi trêu chọc, Trì Húc Lỗi phủ hộ quốc công lại dám khinh mạn vũ nhục như thế, hiển nhiên là chán sống.

“Kinh thành này thật là càng ngày càng náo nhiệt.” Đoan Mộc Điềm lạnh nhạt nói, mặt không chút thay đổi.

Chuyện ám sát ở Lăng Vân Tự còn chưa rõ ràng đã xuất hiện chuyện Thái Thiến bị giết, khiến cho phủ Thái quốc công đối đầu với phủ Hữu Tướng, lúc này nếu lại một công tử phủ hộ quốc công chết, còn là do Phượng vương gia gi.ết chết… Thiên hạ này sợ là nhốn nháo hết.

Phượng Lâu hừ nhẹ cười lạnh, nói: “Quận chúa chẳng lẽ muốn ngăn cản?”

“Thiên hạ loạn hay không liên quan gì tới ta? Nhưng dù sao ta cũng thích cuộc sống thanh bình, gợi ý cho ngài, thế nào?”

“Nói xem.”

“Ta thấy phải đối phó người như thế, giết hắn thì tiện cho hắn rồi. Ngài có thể tìm cơ hội cắt ống dẫn tinh để hắn tuyệt tử tuyệt tôn, nếu vẫn chưa hết giận, vậy cắt luôn ti.nh hoàn của hắn cũng không tệ, khiến cho hắn cả đời cũng không đứng dậy nổi. Chỉ cần ngài xử lý tốt, trên người hắn sẽ không thừa ra vết thương nào đâu.”

Vừa nói xong, nàng bỗng nhiên cảm thấy không khí chung quanh có chút khác thường, không khỏi quay đầu nhìn lại, liền thấy vẻ mặt Phượng vương gia lúc này hoảng sợ, ánh mắt nhìn nàng như đang nhìn quái vật vũ trụ nào vậy.

Thấy nàng quay đầu nhìn hắn, hắn kẹp chặt chân theo bản năng, tay che chắn bên dưới.

Mặt Đoan Mộc Điềm đen như đít nồi, nói: “Ta nói, ngài còn cần che sao?”

Không ngờ hắn lại nghiêm trang gật đầu, nói: “Ta còn nghĩ có thể có một ngày sẽ khôi phục lại bình thường.”

“…”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn vô cùng vừa lòng với chủ ý này của Đoan Mộc Điềm, chuyện này tuyệt đối sảng khoái hơn một đao gi.ết chết Trì Húc Lỗi, hơn nữa còn có thể giày vò hắn ta sống giở chết giở.

Quan trọng nhất vẫn là hợp gu với tâm lý biế.n thái thích giày vò người khác của hắn.

Vì thế Phượng Lâu sau khi hứng trí bừng bừng đưa Đoan Mộc Điềm về Đoan Mộc Vương phủ xong liền phấn khởi chạy đi thực thi kế hoạch.

Mà Đoan Mộc Điềm đứng ở cửa lớn Đoan Mộc vương phủ lại có chút hỗn độn trong gió.

Sáng sớm ra cửa muốn tới xem chuyện bên phủ hữu tướng, gặp Phượng Lâu liền theo hắn tới Phượng vương phủ thì có thể hiểu được, nhưng sao nàng tự nhiên lại gợi ý cho một tên cô đơn tịch mịch sợ thiên hạ chưa đủ loạn như Phượng Lâu chứ?

“Điềm Điềm, sao cháu lại đứng trước cửa vậy?”

Nghe tiếng của tổ mẫu, nàng quay đầu lại đã nhìn thấy tổ mẫu ăn mặc chỉnh tề như muốn ra ngoài.

“Tổ mẫu, ngài đi đâu vậy ạ?”

“Tiến cung.”

“Tiến cung?” Đoan Mộc Điềm hơi ngạc nhiên, “Chuyện bên phủ hữu tướng có tiến triển ạ?”

Lão Vương phi nghe vậy gật đầu, nói: “Vừa rồi phủ hữu tướng đã giao Thành Mộng Tuyền cho phủ Thái quốc công, nói ông ta muốn xử trí thế nào cũng được.”

“Vậy là đã thừa nhận hung thủ giết Thái Thiến quả thật là Thành Mộng Tuyền?”

“Đúng vậy! Nhưng phủ hữu tướng đã giao người, thái quốc công cũng không thể tiếp tục ăn vạ trước cửa phủ hữu tướng được nữa, cũng không thể một mình đưa Thành Mộng Tuyền đi xử lí. Việc này náo loạn quá lớn, còn phải giao cho hoàng thượng xử trí. Còn có chuyện ám sát ngày đó cũng phải cẩn thận điều tra đã, ta lo lắng nên muốn tự mình tiến cung thương nghị.”

Thân phận Lão Vương phi đặc thù, tuy là phận nữ nhưng có đặc quyền vào triều thảo luận chính sự, còn một người cũng có đặc quyền này chính là Phượng lão Vương phi của Phượng vương phủ.

Nghe lời của bà, đáy mắt của Đoan Mộc Điềm không khỏi lóe lên hai cái, nói: “Tổ mẫu cẩn thận.”

“Yên tâm đi, ở nhà chờ tin tức tổ mẫu.”

“Vâng!”

Lão Vương phi vội vàng tiến cung, Đoan Mộc Điềm tiếp tục đứng ở cửa nhìn theo xe ngựa loạng choạng đi về phía Hoàng cung, mãi tới khi không thấy bóng mới quay vào phủ.

Nhưng vừa quay người đã nghe tiếng vó ngựa lộc cộc, xe ngựa của lão vương phi quay lại.

“Tổ mẫu, tổ mẫu quên gì sao?”

Lão Vương phi cũng không xuống xe ngựa, vẫy tay gọi Đoan Mộc Điềm đến xe ngựa trước, nói: “Vừa rồi quên nói với cháu, ta lúc trước tiện thể đã nhắn qua cho Nghiêu vương phủ, ta sợ người nọ khuyên không được tam điện hạ, vẫn là nên bảo Điềm Điềm tới Nghiêu vương phủ, ngăn tam điện hạ không cho hắn tiến cung!”

“Sao vậy ạ?”

“Nha đầu ngốc, Thành Mộng Tuyền nếu thừa nhận ả làm, thử hỏi vì sao ả phải làm như vậy? Vô kể là ả nói do Đức phi sai khiến hay ghen ghét vì con có được tình yêu của tam điện hạ, vậy tam điện hạ sẽ làm thế nào? Bỏ mặc thì có người nói hắn lãnh huyết vô tình, thờ ơ với tình yêu của một thiếu nữ vậy thì quá nhẫn tâm, hoặc là nói Đức phi nương nương dù sao cũng là mẹ đẻ của hắn, hắn không đứng ra thì thành người bất hiếu, người như vậy sao có thể thành đại sự? Nếu hắn đứng ra, hắn không thoải mái, chúng ta cũng không có ai thoải mái, nói không chừng còn có thể bị người ta nói không phân biệt thị phi, tốt xấu.”

Đoan Mộc Điềm nhất thời nhíu mày, quả là đúng như vậy.

Nhưng mọi việc đều có hai mặt, tỷ như…

“Tam điện hạ tuân thủ chính nghĩa nghiêm ngặt, quân pháp không màng thân, dường như cũng không tồi.”

Lão Vương phi lắc đầu nói: “Thanh danh này mặc dù tốt, nhưng Đức phi nương nương dù sao cũng là mẹ đẻ của hắn, từ xưa đến nay, chữ hiếu luôn nặng ngàn cân. Hắn nếu diệt người thân còn có người khen hắn, nhưng nếu diệt trưởng bối ruột thịt, thậm chí là mẹ đẻ của hắn, vậy hắn sẽ phải chịu vết nhơ bất hiếu muôn đời. Điềm Điềm, con mới chỉ phân nhà ra thôi mà đã có lời đồn đãi như vậy xuất hiện, vất vả lắm mới áp chế được. Người thường còn vô cùng chú trọng thanh danh, huống chi tam điện hạ?”

Đoan Mộc Điềm nhất thời rùng mình, nàng quả nhiên vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, quy tắc của thế giới này không giống với thế giới của nàng ở kiếp trước, không thể chuyện gì cũng rõ ràng rành mạch.

Lúc này nghe tổ mẫu nói chuyện, nàng cũng thấy khiếp sợ, bây giờ chuyện Quân Tu Nhiễm nên làm chính là ngoan ngoãn ở trong Nghiêu vương phủ chứ không phải tiến cung.

Vì thế nàng gật đầu nói: “Con biết rồi, bây giờ con đi tìm hắn, không cho hắn tiến cung!”

Lúc này Lão Vương phi mới yên tâm gật đầu, xe ngựa lại đi về phía hoàng cung, mà Đoan Mộc Điềm cũng không do dự nữa, lấy tốc độ nhanh nhất đi về phía Nghiêu vương phủ.

Trong Nghiêu vương phủ, Quân Tu Nhiễm đang chống má ngồi trong phòng khách suy nghĩ.

Tòng An đi đến, nói: “Chủ tử, người lão Vương phi phái đến đã đi rồi.”

“Ừ.” Hắn thản nhiên đáp một tiếng, không yên lòng.

Tòng An lại cẩn thận liếc hắn một cái, chần chờ nói: “Chủ tử, ý ngài là…”

“Có ý gì? Đương nhiên là biết lão vương phi quan tâm! Ta vốn cũng không tính vào cung, chuyện quang minh chính đại như thế không hợp với ta cho lắm.”

“Vâng, chủ tử!”

“Ai ~ Sao Điềm Điềm còn chưa tới vậy?”

“A…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play