Có xe thay cho đi bộ, họ nhanh chóng đến trạm xe bus trước cổng công viên nhân dân.
Đám zombie loanh quanh gần đó ngửi thấy mùi của người sống thì nhào tới, sau khi xe bus dừng bánh, có thể nói là mọi người bị zombie bao phủ.
Lấy Lâu Điện, Thu Dung cầm đầu nhóm dị năng giả, sắc mặt không thay đổi, trực tiếp đạp bay cửa xe bus, bay luôn cả lũ zombie vây quanh trước cửa xe. Tranh thủ có khe hở đó, mọi người xuống xe, vượt lên đầu xe bus, đối phó zombie xung quanh xe. Những người khác sững sờ, tuy hơi luống cuống tay chân, nhưng cũng gia nhập vào trận chiến.
Lại phí ít thời gian, mặc dù có bị thương nhưng cuối cùng tất cả đã tiêu diệt hết đám thây ma quanh xe. Tranh thủ khi zombie khác chưa tràn tới, cả đoàn lao vào trong công viên nhân dân, mặc dù tiếc nuối vì không thể lấy tinh hạch zombie, song liếc biểu cảm Thu Dung và Lâu Điện lạnh lùng, những người này đành xót ruột buông tha.
Họ nhanh chóng đến trước rừng cây trong công viên, diện tích mảnh rừng không lớn, dù sao cũng là công viên xây dựng trong thành phố, trong bản kế hoạch, rừng cây chỉ chiếm một phần diện tích. Tuy nhiên, khi vào trong đó, nguy cơ bao vây tứ phía, đó lại là vấn đề khác.
Mọi người đứng trước mảnh rừng, chưa đi vào đã thấy những dây mây biến dị gần đó ẩn núp từ mọi nơi bí mật rục rịch, có lẽ nếu bọn họ đi vào, sẽ lọt vào các đợt tấn công không đếm xuể của dây mây.
Thu Dung quan sát một lúc, nhìn về phía Lâu Điện nói: "Lửa khắc mộc, em thấy dùng lửa thiêu có được không?"
Lâu Điện xem sắc trời, thời tiết hanh khô, dễ châm lửa nhưng nếu không khống chế được thế lửa thì có lẽ cả thành phố gặp tai họa, mọi người bị nhốt trong thành phố cũng chịu trận. Hơn nữa nếu áp sát cây hòe già kia quá, chỉ sợ dẫn đến cảnh đồng quy vu tận, phong tỏa kín thành phố, làm cho bọn họ không có đường lui, thật đáng sợ.
Lâu Điện xem một lúc, nói: "Chị dâu, làm theo kế hoạch lúc trước đi."
Thu Dung trông Lâu Điện có điều băn khoăn, hơi đăm chiêu gật đầu, trong lòng cô rất tán thành với thực lực của Lâu Điện, cho nên gặp được việc không thể quyết định thì cô thường sẽ hỏi ý kiến của anh. Nếu đến cả anh cũng băn khoăn thì nên hành động cẩn thận. Cô không tin bọn họ đông người hợp lực mà không thể dây dưa với một gốc cây đến khi nó chết.
Nghĩ thế, Thu Dung bắt đầu ra lệnh, làm cho dị năng giả chuyên tấn công đi phía trước, dị năng giả phòng ngự ở hai rìa, cuối cùng là dị năng giả cấp bậc thấp và yếu, đội ngũ hình quạt tiến vào rừng cây. Lâu Điện, Thu Dung, Vương Tân dẫn đầu, là tấn công chính diện; Lâu Linh ở sau lưng Lâu Điện, phòng ngự là chính, sau đó là dị năng giả hệ thổ.
Khi Thu Dung ra lệnh bước vào rừng cây thì thực vật biến dị chờ đợi trong đó cũng hành động, Thu Dung quả cầu lửa, Vương Tân lôi điện, Lâu Điện không gian nhận và kiếm, mở ra một con đường tiến lên phía trước.
Thực ra nếu bằng thực lực của bản thân Lâu Điện, trực tiếp xuyên qua rừng cây hoàn toàn không thành vấn đề, có điều hiện nay thêm ba mươi người, anh phải phối hợp với hành động của mọi người, phương diện phòng ngự giao cho người khác. Đương nhiên, anh cực kì tín nhiệm năng lực của Lâu Linh, cũng yên tâm giao sau lưng và hai bên hông của mình cho cô, anh chỉ cần đối phó với thực vật biến dị chặn đường là được.
Đoạn đường ngày thường mất 20 phút nay bọn họ tiêu tốn một tiếng. Chờ đến lúc tới được trước cây hòe già kia thì đã có một số người bị thương với các mức độ khác nhau.
Thu Dung trở lại xem vết thương của mọi người. Cô hơi nhíu mày, trong đó có mấy dị năng giả cấp hai bị dây mây biến dị làm bị thương, lại trông Lâu Linh tinh thần vẫn sáng láng như cũ, không bị thương mà cô chỉ có dị năng cấp một. Từ đây có thể thấy được sức chiến đấu của mỗi cá nhân, không nên tính theo dị năng, mà phải xem kinh nghiệm chiến đấu, mặc dù những người này bị cô cho ra ngoài rèn luyện nửa tháng, vẫn là đồ vô dụng, gỗ mục khó đẽo.
Hiển nhiên Vương Tân cũng phát hiện nguyên nhân sắc mặt Thu Dung không tốt, nhất thời vẻ mặt đen sì. Hắn biết mình lúc trước vì thu mua lòng người, từng dung túng bọn họ quá mức, hiện nay đến thời điểm cần bọn họ cống hiến thì vừa bắt đầu một nửa số người đã mất sức chiến đấu.
Đương nhiên, hiện tại cho dù Thu Dung bất mãn những người này vô tích sự cũng bó tay, dù sao tính mạng là của bản thân, thời điểm như thế này cô không thể để tâm đến họ quá nhiều. Khi cả đội đến thì nhánh cây của cây hòe già biến dị kia lay động tạo ra một loạt âm thanh, triệu hồi các loài thực vật nguy hiểm tấn công họ.
Dây mây biến dị ở giương nanh múa vuốt bay múa giữa không trung, Thu Dung trực tiếp dùng lửa thiêu, Vương Tân sấm sét, những người khác cũng có đòn gió, độn thổ v.v, cố gắng bảo vệ mình.
Lâu Linh luôn đứng sau Lâu Điện, bên cạnh cô có một gốc cây dây mây biến dị bảo vệ cô, chỉ cần cầm kiếm đối phó với cá lọt lưới, thong dong hơn một vài người, không hề bị lúng túng. Thậm chí một số người này bị dây mây biến dị trói chân xách lên thì chỉ biết vung vẩy tay, hét chói tai giữa không trung.
Lực tấn công của Thu Dung và Vương Tân rất mạnh, cũng là sức chiến đấu chủ yếu, không rảnh để ý tới người bị dây mây biến dị cuốn lấy. Chỉ đến khi một tiếng kêu "Vương Tân" sắp đâm thủng màng nhĩ vang lên, như thể tiếng gọi hồn, Vương Tân đành bớt chút thời gian liếc qua. Hóa ra Lưu Hà bị một gốc dây mây biến dị cuốn lấy chân đang lắc lư giữa không trung, hiện tại cô chỉ biết gọi Vương Tân cứu mạng.
Sắc mặt Vương Tân gần như biến thành màu đen, ma xui quỷ khiến phóng một đòn sét qua đánh trúng dây mây biến dị cuốn lấy Lưu Hà khiến nó buông lỏng, Lưu Hà té xuống đất. Có điều khi hắn lơ đãng tâm trí để cứu Lưu Hà thì một sợi dây leo bên cạnh nhân cơ hội vung tới, quật lên lưng hắn khiến cả người hắn đổ về phía cây hòe già kia, thân thể ngã vào hàng rào song sắt bao quanh cây hòe.
"A —— "
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy Vương Tân ngã vào hàng rào song sắt vừa vặn ngã dưới gốc cây hòe, mà thân thể của hắn không thể tách ra khỏi gốc cây, khuôn mặt vặn vẹo, giữa tiếng kêu gào thê thảm, làn da nhanh chóng xẹp xuống, giống như bị rút hết máu thịt, cuối cùng chỉ còn lại có lớp da người, lỏng loẹt đổ rạp trên mặt đất.
Ban nãy còn là một người sống sờ sờ, cứ như vậy không còn. Y hệt với những thứ ma quỷ miêu tả trong chuyện ngày xưa, bị yêu quái hút máu ăn thịt, chỉ còn lại tấm da người.
Thấy cảnh này, mọi người vô cùng sợ hãi, hoảng sợ. Vài dị năng giả tâm lý không vững đã không chịu được nổi điên, thét chói tai xoay người định chạy trốn, lại bị dây mây biến dị sớm chờ sẵn cuốn lấy, treo họ lên, ném vào trong hàng rào song sắt.
"Không —— tôi không muốn chết —— cứu tôi với —— "
Theo tiếng kêu gào thảm thiết, thân thể người nọ dần biến thành một tấm da người.
"Chị dâu, lửa thiêu!" Lâu Điện đột nhiên kêu lên, đồng thời trong tay anh xách một cái thùng nhựa, trực tiếp tạt chất lỏng trong thùng nhựa lên cái cây kia.
Mùi tản ra trong không khí chính là mùi của loại xăng bảo vệ môi trường mà Lâu Điện thu thập rất nhiều ở trước tận thế. Thu Dung và hai dị năng giả hệ hỏa khác cũng trực tiếp ném quả cầu lửa vào đó. Quả cầu lửa châm dính vào xăng bảo vệ môi trường trên cây. Ầm! thế lửa bỗng chốc bốc cao, cả cây đại thụ chìm trong lửa, dưới ánh mặt trời ánh lửa có vẻ càng bốc mạnh, dường như sắp khiến bầu không khí cháy sạch.
"Tường đất!" Lâu Điện lại kêu một tiếng.
Ba dị năng giả hệ thổ vội vàng một bên hấp thu tinh hạch bổ sung dị năng một bên dựng thẳng bức tường đất ở xung quanh, coi như là ngăn cách lửa lan ra chỗ mảnh rừng, không cần lo lắng đến lúc đó cây hòe này muốn đồng quy vu tận lợi dụng lửa đốt thành phố.
Những người này bận rộn thì những người khác đối phó đám dây mây biến dị bị triệu hồi đến. Bởi vì cây đại thụ biến dị bị lửa thiêu, lửa khắc mộc, làm cho nó chịu thiệt, thê lương triệu hồi dây mây biến dị xung quanh giúp đỡ nó đánh kẻ địch. Đồng thời cây hòe già còn phát ra một loại tinh thần lực đáng sợ không tiếng động, đánh sâu vào bộ não của mọi người.
Khi tất cả đau đầu kịch liệt thì tinh thần lực của Lâu Điện lan tỏa, giảm bớt đau đớn cho những người đó.
Lâu Linh cũng cảm giác được cơn đau buốt tận óc dần trở nên tỉnh táo, chẳng qua cô không dám khinh thường, một kiếm vung lên chém dây mây biến dị, đồng thời chú ý tới sắc mặt Lâu Điện tái nhợt, có một tầng mồ hôi mỏng, giọt mồ hôi chảy dọc theo gò má anh thì cô hiểu: Lâu Điện đang dùng tinh thần lực so bì với cây đại thụ biến dị cũng tinh thông tinh thần lực.
Thực ra cấp bậc của cây hòe già còn cao hơn Lâu Điện nên mới giữ được anh ở trong thành phố, khiến anh bó tay. Cho nên ban đầu anh không dám mạo hiểm đối phó nó, bây giờ dùng tinh thần lực chiến đấu, mặc dù nó bị lửa bao vây khiến tinh thần lực giảm bớt, nhưng vẫn khiến anh phải gồng hết sức.
Trong lòng Lâu Linh cực kỳ sốt ruột, canh giữ bên cạnh Lâu Điện đề phòng dây mây biến dị đánh lén anh, đồng thời cũng chú ý tới cây hòe già kia, phát hiện lửa trên thân cây chầm chậm yếu đi, cô kêu to: "Chị dâu, lửa sắp tắt!"
Thu Dung cũng chú ý tới điểm này, hiện tại dị năng của cô sắp thấy đáy, đành cắn răng bắt đầu hấp thụ tinh hạch bổ sung năng lượng, liên tục phóng lửa, hai dị năng giả hệ hỏa khác cũng làm thế.
Lúc này, Lâu Điện lấy ra hai thùng xăng từ trong không gian, anh không còn sức làm chuyện khác, Lâu Linh hiểu ý anh, bản thân xách hai cái thùng kia rồi để cây thường xuân cuốn lấy một thùng, chỉ huy nó hắt lên thân cây hòe già từ trên cao xuống, còn mình hắt một thùng quanh gốc cây.
Thế lửa lại bùng lên, cháy hừng hực.
Khói đặc bốc lên bầu trời thành một cột khói. Người ở trong siêu thị cũng trông thấy ngọn lửa ở đây, làm cho họ vô cùng sốt sắng, sợ nhiệm vụ lần này thất bại.
Lâu Điện chú tâm chiến đấu với cây đại thụ biến dị bị thương bằng tinh thần lực, hoàn toàn giao sự an toàn của bản thân vào tay Lâu Linh. Sắc mặt anh đã trắng bệch như tờ giấy, mà không hề từ bỏ, tinh thần lực hóa thành mạng lưới, từng chút một bao vây tinh thần lực cây hòe già, từng chút một cắn nuốt lá chắn tinh thần phong tỏa toàn bộ thành phố. Quá trình này vô cùng lâu dài và giày vò, khiến cho anh khó mà đứng thẳng.
Lâu Linh phát hiện tình huống của anh, để cây thường xuân đỡ anh, bảo vệ hai bên sườn anh.
Cây đại thụ biến dị bị ngọn lửa lớn thiêu đốt, lại bị Lâu Điện thừa dịp nó bị thương, ăn mòn cắn nuốt từng cm tinh thần lực, khiến cho nó càng ngày càng suy yếu, thậm chí không thể dùng tinh thần giảm bớt ngọn lửa trên thân cây, làm cho thế lửa càng hung mãnh.
Đột nhiên, thân thể Lâu Điện buông lỏng, suýt nữa ngã ra sau, may có dây thường xuân chống đỡ phía sau.
"ANH!" Lâu Linh phát hiện anh khác thường trước tiên, vội ra đỡ anh.
Sắc mặt Lâu Điện tái nhợt như tờ giấy, nhưng đôi mắt sáng ngời, nói với Lâu Linh: "Tiểu Linh, thành công!" Tinh thần lực cây hòe già đã bị anh cắn nuốt.
Anh vừa dứt lời, đòn tấn công của dây mây biến dị yếu hẳn, thậm chí chúng liên tục rút lui. Chốc lát sau, những dây mây biến dị công kích bọn họ mất tăm, ngoài cây đại thụ bị hàng rào song sắt và tường đất bao vây đang cháy đùng đùng, mọi thứ gió êm sóng lặng.
Trận chiến kết thúc.
Sau khi mọi người ý thức được điểm ấy, trực tiếp xụi lơ, không còn hình tượng ngồi bệt xuống đất, người ngợm toàn mồ hôi và bùn đất, nhếch nhác hơn bất kì lần nào khác.
Ánh mắt Lâu Điện vô cùng sáng ngời, làm nổi bật sắc mặt càng trắng bệch, hai mắt anh như phản chiếu ngược ngọn lửa kia, sau đó nói với Lâu Linh đang ôm mình, dùng cơ thể đỡ lấy anh:"Tiểu Linh, có khả năng anh lên cấp... Kế tiếp giao cho em."Tiếng anh như muỗi kêu vui vẻ vang lên bên tai cô, ngoài cô, không ai nghe được lời anh.
Lâu Linh hơi kinh dị, đang muốn hỏi anh có ý gì thì Lâu Điện đã nhắm mắt lại, thân thể mềm oặt tựa vào người cô.
"Lâu Điện?" Lâu Linh sợ tới mức giơ tay sờ mặt anh, phát hiện hơi thở anh vững vàng, cô mới yên lòng.
Bên trong bức tường đất, cây hòe già bị thiêu đốt tròn một ngày, mới hóa thành một đống tro tàn. Trong thời gian đó, đám người Thu Dung cũng sợ nó bùng nổ trước khi chết, liên tục phát ra dị năng, cổ vũ thế lửa.
Khi ngọn lửa tắt lịm thì sắc trời đã là hoàng hôn, trên bầu trời một rặng mây đen bay tới, rất nhanh mưa tí tách rơi xuống.
Trong lòng Lâu Linh ôm Lâu Điện, bung dù trốn dưới tàng cây, xem đám người Thu Dung chôn các dị năng giả chết trong trận chiến này ngay tại chỗ. Lần này đi ba mươi người, chết mười hai người, ngoài năm người bị cây hòe già kia hút máu thịt, số còn lại chết vì dây mây biến dị.
Xem nước mưa giội rửa đống bùn đất mới vùi lấp, trong lòng mọi người có phần nặng nề. Mặc kệ những người này lúc trước làm chuyện gì, hiện tại họ chết trong chiến đấu, coi như chết có ý nghĩa, cho dù Vương Tân làm nhiều việc ác, cũng khiến họ trào dâng sự đau thương.
Mọi người mặc niệm một lúc rồi đội mưa trở về.
Lâu Điện mãi chưa tỉnh, Lâu Linh không dám giao anh cho những người khác, tự mình ôm anh. Mặc dù Lâu Điện là một người đàn ông, may mắn dù cô mới là dị năng giả cấp một thì vẫn có sức để ôm anh. Thu Dung ở bên cạnh cầm ô thay cô, cố gắng không để nước mưa rơi vào người họ.
Trở về vẫn bằng cách ngồi xe bus.
Bởi vì trời mưa, zombie trên đường phố ít đi rất nhiều, mặc dù vẫn có zombie ở phía sau tông vào đuôi xe, có điều Thu Dung và Triệu Văn trực tiếp dùng súng Lâu Nghiên đặc chế bắn nát đầu chúng, giải quyết nhanh gọn, không cần mọi người lại đội mưa chiến đấu.
Trở về siêu thị, trời đã tối đen.
Người trong siêu thị quan sát cả đội, phát hiện ít đi mười mấy người, trong lòng cũng có chút buồn bã, cảm thấy rầu rĩ vì mạng sống con người yếu ớt. Chờ đến khi Thu Dung tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành, có thể tự do ra vào thì lập tức niềm vui thay thế, xua tan bớt đau thương vì cái chết của mấy người kia mang đến.
Lâu Linh ôm thẳng Lâu Điện đang hôn mê vào trong phòng nghỉ, đặt anh lên giường, cầm khăn lông lau nước mưa trên mặt anh. Nhìn sắc mặt anh tái nhợt, Lâu Linh vừa lo lắng, bất an và sợ hãi. Giờ cô mới phát hiện người đàn ông vô cùng mạnh mẽ trong lòng cô thực ra cũng bị thương, cũng ngã xuống, không phải mình đồng da sắt như cô vẫn nghĩ.
Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Nỗ lực trở nên mạnh mẽ, bảo vệ biến thái yếu ớt!
Mục tiêu của Lâu Điện: Nỗ lực trở nên mạnh mẽ, đứng trên mọi người!