Sau khi rời khỏi rừng cây, khi quay đầu hai người còn có thể trông thấy tình cảnh dây mây biến dị và dây mây trong rừng cây ép sát mặt đất, xuyên qua bụi cỏ, đan xen dày đặc, giương nanh múa vuốt, phảng phất chúng muốn xé nát kẻ địch xông tới.

Đòn tấn công dày đặc làm cho da đầu cô tê dại, nếu không phải có tốc độ của Lâu Điện, dựa vào bản thân cô, e rằng cô không thể lành lặn thoát khỏi đợt tấn công kín kẽ như thế.

Lâu Linh ghé vào bờ vai Lâu Điện, nương theo bả vai anh xem mảnh rừng kia, một lần nữa cô ý thức được độ nguy hiểm của thực vật biến dị. Nó khiến cô sợ hãi hơn hẳn hồi vào núi ở gần căn cứ thủ đô. Dù sao khi đó bọn họ chưa xâm nhập đến nơi sâu nhất của núi rừng, gặp thực vật biến dị thì cấp bậc đều không cao, chúng cũng không có thực vật biến dị cấp bậc cao chỉ huy đám thực vật đa dạng công kích tập thể.

Mà ở nơi này, cái cây đại thụ kia thoạt nhìn giống như một cây hòe già, bởi vì biến dị, khiến cho cành lá của nó đều xảy ra biến hóa ít nhiều. Nó biến dị cực kì cao cấp, thậm chí đến mức có thể triệu hồi thực vật biến dị xung quanh cùng tác chiến, ngay cả không gian nhận của Lâu Điện cũng khó làm tổn thương. Nếu không phải nó là cây, bị hạn chế hành động chỉ sợ nó sẽ càng thêm nguy hiểm.

Cho nên, hiện tại họ đã xác định, bản chất lý do thành phố này bị phong toả nằm trên thân cây hòe già biến dị kia. Có lẽ khi tận thế xảy ra thì nó bị biến dị, hơn nữa bởi vì lâu năm, tiến hóa vô cùng cao cấp, thậm chí có thể tạo ra một thứ giống như tinh thần lực, bao trùm toàn bộ thành phố khiến con người và zombie đều bị nhốt bên trong.

Hai người nghỉ ở khoảng rừng kế tiếp một lát, mới lên đường trở về. Mặt trời đã nghiêng ở đằng tây, hoàng hôn rực rỡ ở đường chân trời, ánh chiều tà kéo dài cái bóng của hai người. Khung cảnh tươi đẹp ấm áp chiếu vào đường phố đổ nát, mang đến một cảm giác thê lương mặc dù được sống sót sau tai nạn.

Điều này làm cho anh nhớ tới ánh hoàng hôn trước khi chết ở kiếp trước, cũng rực rỡ tương tự. Khi đó anh ôm tâm tình như thế nào để đi chịu chết nhỉ? Hình như anh nghĩ, nếu con người thực sự có kiếp sau, anh hy vọng được gặp lại cô, cho dù là ở một thế giới bom đạn bay tán loạn cũng không sao hết. Anh sẽ dùng mọi khả năng của mình để bảo vệ cô, cho dù lại chết một lần cũng không sao, chỉ cần kết quả có thể chết bên cạnh cô là được. Lời cầu xin hèn mọn của anh như thế, xin đừng để cô chết ở nơi anh không biết, thậm chí anh không thể gặp lại cô lần cuối cùng.

Nhưng mà, sau khi mở choàng mắt, đối mặt với anh là một thời đại hòa bình, còn có cô gái khi mở cửa ra hơi kinh ngạc nhưng mỉm cười hòa ái, cái trước kia đã mất nay lại có được!

Sống nửa năm chia cách sau khi cô qua đời, anh như cái xác không hồn, sống không còn gì luyến tiếc, báo thù xong là giải thoát... Dường như nửa năm ấy giờ biến thành quá khứ vô cùng xa xôi, xa xôi đến mức anh chỉ biết chôn vùi nó trong trí nhớ.

"Lâu Điện!"

Đột nhiên âm lượng cao vút khiến anh hoàn hồn, anh hơi cúi mắt thì thấy cô gái thấp hơn anh mười mấy cm ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm có phần quan tâm, đôi mắt sáng lạn, thuần khiết đến mức khiến lòng người nhộn nhạo.

"Anh ngẩn người gì thế?" Lâu Linh nhíu mày, "Chúng ta về bàn bạc với chị dâu trước, mọi người cùng nhau nghĩ cách đối phó với cây hòe già kia. Nếu không được thì chúng ta dùng lửa đốt!"Lâu Linh nghiến răng nghiến lợi, hiện tại là thời buổi nào rồi, ai còn để ý bạn phóng hỏa đốt rừng phạm pháp như ngày xưa, hơn nữa cảm giác bị thực vật biến dị bao vây quá bực bội.

Lâu Điện nghe lời cô nói thì biết cô hiểu lầm nguyên nhân lúc trước mình thất thần, có điều anh không giải thích, giơ tay sờ mặt cô, tuy có mồ hôi, nhưng da cô mềm mại, mịn màng như mỡ đông khiến anh yêu thích không nỡ buông tay. Cô là dị năng giả, không cần lo lắng đến một ngày cô lão hóa nhanh hơn mình, cũng không cần lo lắng về vấn đề chêch lệch tuổi thọ của hai người, việc chết cùng ngày cùng tháng cùng năm rất khả thi! Chỉ suy nghĩ thôi cũng khiến tim anh đập nhanh hơn, đầu ngón tay phát run.

Lâu Linh còn đang liên miên lải nhải phát biểu cảm tưởng ban nãy gặp cây đại thụ biến dị, lại không ngờ sóng não anh chàng bên cạnh hoàn toàn không cùng tuyến với cô, thậm chí anh đang nghĩ đến một số vấn đề biến thái làm cô sợ sởn da gà. Tóm lại, không có thuật đọc tâm thật sự quá tốt, ít nhất sẽ không làm cho cô giật mình vì nhòm ngó được một mặt biến thái của anh.

Công viên nhân dân cách siêu thị hơi xa, trên đường hai người về gặp được ít zombie, ra tay tiêu diệt chúng mất chút thời gian, đi ngang qua một trạm xăng trong thành phố thì tiện tay thu hết xăng trong bồn chứa vào không gian. Cho nên khi họ quay về siêu thị thì trời đã tối đen.

Đám người Thu Dung đã quen với việc bọn họ đi sớm về muộn, lúc đầu mấy ngày trước còn lo lắng một chút, sau này mỗi ngày thấy bọn họ bình an trở về, tuy rằng khuôn mặt mệt mỏi, nhưng tinh thần thoải mái hơn cả hai đội dị năng giả kia nên chẳng phí công lo lắng.

Hôm nay lúc bọn họ trở về, không cần gõ cửa, cửa sắt ở tầng một siêu thị đã mở ra. Mở cửa vẫn là cậu thiếu niên kia, Bùi Chính Tiêu, trải qua hơn nửa tháng bồi dưỡng, mỗi ngày lại được cam đoan đủ ăn hai bữa, tinh thần và diện mạo thiếu niên đã khôi phục, không còn biểu cảm chết lặng.

"Anh Lâu, chị Lâu, anh chị đã về rồi, mau vào!" Bùi Chính Tiêu vô cùng mừng rỡ nói.

Lâu Linh cười cười, lấy từ trong túi tiền mấy cái kẹo cho cậu, sau đó giơ thẳng ngón tay đặt trên môi làm động tác giữ bí mật, chọc cậu thiếu niên cười ánh mắt cong thành hình trăng khuyết, cầm mấy cái kẹo thật chặt.

Quả thật Lâu Linh dễ dàng mềm lòng với mấy đứa bé kém tuổi mình, Bùi Chính Tiêu là người nhỏ tuổi nhất, đặt ở trước tận thế, cậu còn là một học sinh trung học. Những người bằng tuổi, hoặc nhỏ hơn cậu, hoặc là bị chết đói hoặc bị giết chết hoặc biến thành zombie từ lúc ban đầu, chỉ có cậu ương ngạnh sống sót, không bị đào thải.

Lên lầu hai, người sống sót nhìn thấy bọn họ, thần sắc cũng có vẻ thân cận, ít nhất thân thiện hơn với đám dị năng giả cũ trong siêu thị. Còn dị năng giả khác, thấy hai người hôm nay lại lành lặn trở về, cũng thành thói quen, thậm chí ngầm đánh giá xem thực lực bọn họ là bao nhiêu, mới có lá gan chỉ có hai người đi ra ngoài mỗi ngày, hơn nữa còn trực tiếp xâm nhập vào giữa bầy zombie.

Hai người trực tiếp vào phòng nghỉ, trong phòng nghỉ có nhóm Thu Dung ở đó, hai người Cam Tĩnh Thành và Vương Tân đã bị chuyển sang một căn phòng khác, cử hai người trông coi. Hiện tại ngoài Lưu Hà tự cho mình là người phụ nữ của Vương Tân, dị năng giả trong siêu thị đều ủng hộ Thu Dung, không cần cô hao tâm tổn trí quản lý, lúc này chẳng có ai dại dột đi cứu Vương Tân.

Đám người Thu Dung nghe Lâu Điện báo cáo, đôi mắt tỏa sáng.

"Chỉ cần giết chết cây hòe già biến dị kia, chúng ta có thể rời khỏi thành phố này?"Hai mắt Lâu Nghiên sáng lấp lánh nói.

Tuy rằng những người khác vui sướng vì tìm ra đáp án thành phố này bị đóng cửa, nhưng trong lòng lại biết, chuyện không đơn giản như vậy, bằng không Lâu Điện đã không về thương lượng.

Lâu Thượng sờ đầu em gái, bình thường cô nhóc này có sức chiến đấu không kém, có điều cô là người thường, người trong nhà mặc cô lăn lộn ở căn cứ nhưng không muốn đặt cô vào vùng nguy hiểm. Cho nên, lúc Lâu Thượng tỉnh táo phát hiện Lâu Nghiên đi cùng với chị dâu để cứu anh thì vô cùng khiếp sợ. Trực giác anh cho rằng không phải ý kiến của cha, đại ca và Nghiêm Cách, chưa biết chừng cho con bé lén lút trốn theo, cùng lắm có thêm mẹ mắt nhắm mắt mở.

Thu Dung hơi cụp mắt suy tư. Cô cảm giác muốn tiêu diệt cây đại thụ biến dị bố trí lá chắn quanh thành phố kia sẽ khó giải quyết. Nếu có thể che kín lối ra của thành phố, hơn nữa chỉ cho vào không cho ra, e là cấp bậc cây đại thụ biến dị đã đạt tới một độ cao đáng sợ, siêu việt cường giả nhân loại và zombie hiện nay, dùng mấy người bọn họ đi đối phó nó, vô cùng không sáng suốt.

"Ngày mai chúng ta cùng đi xem!" Thu Dung lập tức nói, "Chị không tin chúng ta không có cách nào đối phó với một gốc cây không thể chạy."

Những người khác không có ý kiến, ào ào gật đầu.

Sáng ngày thứ hai, sau bữa sáng, Thu Dung không đá những dị năng giả kia ra ngoài như thường mà tập hợp hết người trong siêu thị, tính luôn cả Cam Tĩnh Thành và Vương Tân bị giam, tuyên bố phát hiện ngày hôm qua.

Quả nhiên, nghe được lý do thành phố bị phong tỏa, tất cả mọi người trong siêu thị đều kích động. Ai muốn ở trong cái thành phố đầy rẫy thây ma, phải trốn chui trốn nhủi như chuột không? Bọn họ luôn hướng về phía căn cứ, có mô hình quản lý hoàn mĩ, cuộc sống của người sống sót được hoàn thiện, cho dù làm lực lượng lao động trong căn cứ bọn họ cũng vui lòng. Đặc biệt trong khoảng thời gian này, nghe Triệu Văn tuyên truyền về tình huống căn cứ Tây Bắc, càng làm cho những người bình thường kia ước ao. Cho dù là người thường, chỉ cần bạn có tay có chân chịu lao động, thậm chí có tay nghề thì đều có khả năng sinh tồn, mà không phải ở trong này bị bị những dị năng giả này chi phối tánh mạng mình.

Thu Dung nhìn xung quanh một vòng, vừa lòng về phản ứng của những người này, thậm chí những dị năng giả kia cũng lộ vẻ mặt vui mừng, cảm thấy trong khoảng thời gian này tẩm bổ cho bọn họ, cũng huấn luyện kha khá, đã đến thời điểm nghiệm thu thành quả.

Tiếp theo, Thu Dung lại tuyên bố kế hoạch sau đó, cô muốn dẫn theo ba mươi người đến công viên nhân dân đối phó cây đại thụ biến dị kia, chỉ cho phép thành công không được thất bại.

Dị năng giả ở đây chỉ do dự một lúc rồi quyết định đi theo.

Chỉ có Lưu Hà, vẫn không cam lòng, liên tục nhìn về phía Vương Tân, cô ta là dị năng giả không gian, hiện tại mới cấp hai, cấp bậc không cao. Hơn nữa mọi người đều biết, thời gian đầu dị năng giả không gian quá yếu, ngoài có một không gian tiện lợi chứa đồ, năng lực chiến đấu cũng không mạnh, có thể nói là một đối tượng trọng điểm được bảo vệ trong đội. Đương nhiên, nếu là dị năng giả không gian đạt tới cấp bốn, họ sẽ học được mấy chiêu không gian nhận, thuấn di không gian. Dị năng giả không gian bắt đầu trở nên mạnh mẽ, không thua kém hệ hỏa hay hệ sét vốn có tính chất công kích rất mạnh.

Trong lòng Lưu Hà gảy bàn tính, cô muốn tranh thủ lúc đám người Thu Dung đi ra ngoài, cứu Vương Tân, trợ giúp Vương Tân một lần nữa nắm siêu thị trong tay, cô vẫn là người phụ nữ bên cạnh Vương Tân, hưởng thụ đãi ngộ cao nhất.

Chẳng qua, đầu óc Lưu Hà không thông minh, bị lợi ích đó làm mờ mắt, những người khác cũng không ngu ngốc, căn bản không muốn cản trở vào thời điểm này. Ngay cả Vương Tân, hiện tại đã có chút nản lòng thoái chí, mấy ngày này bị giam giữ, hắn hiểu muốn một lần nữa nắm giữ siêu thị này là việc không thể. Hơn nữa nghe nói có thể rời khỏi thành phố, dĩ nhiên Vương Tân cực kì vui mừng, rất phối hợp với mệnh lệnh của Thu Dung, thêm vào đó hắn là dị năng giả hệ sét, tuy rằng Thu Dung chán ghét hắn lúc trước giết hại đồng loại nhưng không xử lý hắn vào thời điểm này.

Cho nên, trong siêu thị, bất luận là dị năng giả hay người thường, đều đoàn kết tới mức chưa từng có. Cho dù có chút tư tâm riêng, nhưng đối mặt với sức hút của việc được giải thoát, nó đều tạm thời ẩn núp.

Bởi vì chuyện này, Vương Tân được mở trói, sau ăn vài thứ, hắn nhanh chóng khôi phục trạng thái ngày xưa.

Thu Dung chọn ba mươi người, trong đó có sáu người ở phe kia đều là dị năng giả chuyên tấn công. Lâu Nghiên và Lâu Thượng ở lại, cho dù có chuyện gì phát sinh —— ví dụ dị năng giả ở lại siêu thị không nghe lời, với năng lực của Lâu Thượng cũng có thể đối phó. Còn lại đều là dị năng giả trong căn cứ, cũng thiên về tấn công, có điều Lưu Hà bị Thu Dung điểm danh mang đi.

Lưu Hà rũ mắt, che giấu oán hận trong mắt, đồng thời cũng có chút sợ hãi, cảm thấy Thu Dung muốn lợi dụng nhiệm vụ lần này để loại bỏ cô, bằng không một không gian dị năng giả dẫn cô đi làm cái gì?

"Trên đường có thể thuận tiện thu thập ít hàng hóa, đến lúc đó sau khi đi rồi không cần mất công đi lấy, đám zombie bên ngoài có thể khó đối phó." Triệu Văn nhẹ nhàng trả lời.

Hai mắt Lưu Hà trợn trừng, răng nanh cắn lộp cộp, trong lòng hận nói: Nếu không phải những người này lấy đồ ăn của bọn họ đút cho đám phế vật kia, đồ ăn sẽ tiêu hao nhanh như vậy sao?

Triệu Văn cười hì hì lướt qua, không cần nhìn cũng biết suy nghĩ trong lòng cô gái này, chỉ cười nhạt với loại dị năng giả tự cho rằng mình tài trí hơn người. Lại nói thêm thu thập vật tư chẳng qua là cái cớ thôi, thực chất cô không muốn cô ta được ở lại siêu thị. Nếu muốn lấy hàng hóa, Lâu Điện đã vét sạch kha khá, chẳng cần cô ta hỗ trợ. Vốn dĩ đồ ăn chứa trong siêu thị đã hết từ lâu, thứ bây giờ họ ăn đều là Lâu Điện lấy ở trong thành phố. Rất nhiều người biết rõ điểm này, chỉ có Lưu Hà cố chấp không chịu tin tưởng.

Phân công xong, Thu Dung dẫn mọi người xuất phát về hướng công viên nhân dân.

Khi mở cửa siêu thị, cả đội hơn ba mươi người dễ dàng hấp dẫn zombie chú ý, như lang như hổ xông tới.

Qua nửa tháng, có Lâu Điện và Lâu Linh giết hại zombie trong thành phố, zombie đã giảm đi rất nhiều, nhưng số lượng còn kha khá. Đương nhiên, trong nửa tháng Thu Dung huấn luyện những dị năng giả này cũng có hiệu quả. Hiện tại phản ứng đầu tiên khi bọn họ đối mặt với zombie không phải chạy trốn mà là trực diện giết chết chúng.

Chờ đến khi giết hết một làn sóng zombie, những dị năng giả kia không tin nổi, không ngờ có một ngày bọn họ kiên trì giết hết zombie, mà không phải trực tiếp chạy trốn. Vui sướng qua đi, những người này vội vàng đi lấy tinh hạch.

Thu Dung không ngăn cản, tinh hạch có tác dụng lớn, bất kể là tu luyện hoặc là làm tiền lưu thông ở căn cứ, nó đều vô cùng quan trọng, mấy chuyện được cho phép. Sau khi chờ bọn anh lấy tinh hạch, cô ra lệnh tiếp tục xuất phát.

Siêu thị cách công viên hơi xa, họ đều không phải là dị năng giả tốc độ, cho nên bọn họ tìm một chiếc xe bus trên đường, đổ thêm ít xăng rồi lái về phía công viên nhân dân.

Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:

Mục tiêu của Lâu Linh: Ngao ngao gào, đối phó cái cây biến dị!

Mục tiêu của Lâu Điện: Nguyện chết vào cùng ngày cùng tháng cùng năm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play