Harry với ưu thế tuyệt đối đạt được vị trí đầu tiên, nên khi hắn cùng Ron tiến vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor, cả phòng phát ra một trận hoan hô cùng gào rú. Trong phòng đâu đâu cũng có những núi bánh ngọt nho nhỏ, những chai nước bí đỏ và bia bơ. Lee Jordan đã đốt pháo hoa, ánh lửa đua nhau tỏa sáng trong không trung. Thomas thiết kế rất nhiều cờ xí bắt mắt, một bức tranh lớn vẽ hình Harry ôm quả trứng vàng đứng cạnh con rồng Mũi Cụt Thụy Điển, còn có bức tranh thứ hai vẽ Cedric bị trái cầu lửa của Hỏa cầu Trung hoa công kích.
Mọi người đều hưng phấn ăn uống (trừ bỏ Harry, hắn hiển nhiên vì vừa đối mặt với một con rồng khổng lồ ra vẻ không quá đói), hưng phấn đàm luận trận đấu kịch tính vừa rồi.
“Harry, nói thật ngươi đến tột cùng dùng biện pháp gì khiến cho đại gia hỏa kia nghe lời như vậy.?” Fred tò mò hỏi, “Chúng ta ai cũng muốn biết.”
“Đừng nói cho bọn họ.” Ron ngăn cản những câu hỏi của họ, đối Harry nói, “Một khi bọn họ đã biết, nói không chừng sẽ lộng trên người mấy con rồng thứ gì đó không biết chừng!”
“Hắc, ngươi không thể ngăn cản sự quan tâm chân thành của tất cả chúng ta, tiểu đệ đệ!”
George kháng nghị, cũng mong chờ nhìn Harry. Vẻ mặt của những người khác cũng cực kỳ tò mò, tuy rằng Ron không đồng ý Harry nói ra, nhưng theo vẻ mặt của y có thể đoán được, thực chất trong lòng y cũng rất muốn biết. Ngay cả Hermione cũng vểnh tai lên cẩn thận nghe những lời nói của bọn bọ.
“Cái đó…” Harry nhìn một đám biểu tình mong mỏi, nhướn một bên mày, “…Không thể nói.”
“…” Mọi người đều ỉu xìu.
“Đừng như vậy, tiểu Harry” Hai anh em sinh đôi ‘ai oán’ nói, “Nói cho chúng ta biết đi ”
“Cho dù nói với các ngươi, các ngươi cũng học không được.” Harry nói, “Các ngươi vẫn không nên biết là tốt nhất, rất nguy hiểm.”
Thấy Harry nói như vậy, những người khác cũng chỉ hảo hảo từ bỏ.
Sau đó, mọi người lại bắt đầu nói về hạng mục thi đấu thứ hai đến tột cùng là cái gì – ánh mắt đều bất giác dừng lại trên quả trứng vàng. Bất quá bộ dạng quả trứng vàng cũng bình thường, bên trên còn có khe nhỏ để dũng sĩ dễ dàng mở ra.
“Trứng này thực rất nặng.” Lee Jordan nâng quả trứng vàng lên, “Gợi ý chắc là nằm bên trong.”
“Mở ra đi, Harry.” Thomas nói, “Để coi rốt cục là cái gì.”
“Đúng vậy!” Những người khác cũng hùa theo, Ron đã hấp tấp đoạt lấy quả trứng vàng, chuẩn bị từ cái khe mở nó ra, những người khác cũng đã xúm lại chung quanh.
“Ta khuyên các ngươi tốt nhất là đừng mở nó ra…” Harry thấp giọng nói, nhưng mọi người đều đang nhao nhao, không một ai nghe hắn nói.
Tiếp theo Ron mở ra cái trứng ra, trong quả trứng không có gì, trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng – nhưng ngay khi Ron mở nó ra, một âm thanh đáng sợ nhất, một tiếng khóc than chói tai tràn ngập toàn bộ căn phòng. Giống như thanh âm của ban nhạc Hồn quỷ đã diễn tấu vào ngày giỗ của Nick suýt mất đầu.
“Đóng nó lại!” Fred gào lên, hai tay bịt lỗ tai lại.
“Đó là cái gì vậy?” Ron nhanh tay đóng quả trứng lại, “Xem ra trận chiến tiếp theo của ngươi sẽ cùng chiến đấu với hàng vạn nữ quỷ, Harry!”
“Ha ha, không biết chừng a…” Harry cười gượng, “Sau đó ta sẽ sử dụng nụ cười quyến rũ đuổi các nàng đi ”
***** Ta là tâm lý giáo sư phân cách tuyến *****
Harry làm rất tốt, Snape đã quan sát toàn bộ tiến trình thi đấu của hắn. Bên cạnh đó, cũng khiến Dumbledore nghi ngờ. Đối với trận đấu gần như không có sự trở ngại nào, Dumbledore cũng thập phần tò mò.
“Ngươi nói coi, Severus, Harry đến tột cùng là đã dùng phương pháp gì a?” Dumbledore cười cười mà cắn một ngụm bánh bông lan chanh, đôi mắt lam ẩn a ẩn.
“Ngươi có thể trực tiếp đến hỏi hắn.” Snape tức giận nói, “Ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến Cứu thế chủ đại nạn bất tử của chúng ta cùng uống trà với ăn bánh.”
“Không không không, ta không muốn tạo thêm áp lực quá lớn với y.” Dumbledore lắc đầu, “Ngươi không phải rất quan tâm đến Harry sao? Ngươi có thể…”
“Không được!” Không chờ đến khi y nói hết câu, Snape liền trực tiếp cự tuyệt, “Ta không có bất kỳ sự tiếp xúc nào với Harry.”
“Ngươi gọi y là … Harry?” Dumbledore cười đến vui vẻ, “Xem ra các ngươi ở chung rất tốt a, cũng phải, dù sao y có một đôi mắt giống y như Lily…”
“Không được nhắc đến Lily!” Snape nện mạnh nắm đấm xuống bàn, y như thế nào có thể… sau khi lợi dụng đứa nhỏ kia, còn vô liêm sỉ đến mức nhắc đến Lily! Trong quá khứ, y đã lợi dụng mình như vậy sao? Lợi dụng tình yêu của mình với Lily, lợi dụng sự áy náy với cái chết của Lily, khiến cho linh hồn mình giống như không có thuốc chữa. Snape nhớ đến cảnh tượng đã thấy trong trí nhớ Harry: mình đã vô lực đứng trước mặt lão nhân kia mà hỏi: “Linh hồn của ta a? Ngươi muốn linh hồn của ta phải như thế nào bây giờ?”
Xem ra Severus vẫn còn rất yêu Lily a! Dumbledore thật cao hứng nhìn thấy phản ứng của Snape, thầm hài lòng gật đầu. Y quyết định lại một lần nữa rèn sắt khi còn đang nóng, nói: “Severus, ta biết ngươi yêu Lily như thế nào, Harry là huyết mạch duy nhất nàng lưu lại, chúng ta nhất định phải hảo hảo bảo hộ y! Nên…”
“… Về đề nghị lần trước của ta…”
“Không!” Snape không chút do dự cự tuyệt, “Ta từ chối, ta sẽ không nguyện trung thành với Hắc Ma vương nữa!”
Nếu là trước đây, có lẽ mình sẽ cam tâm tình nguyện bị Dumbledore lợi dụng, đi làm gián điệp hai mặt. Nhưng hiện tại… Không! Y sẽ không cần phải làm gián điệp! Y muốn trải qua cuộc sống của chính mình. Như Harry đã từng nói, y phải có được cuộc sống của riêng mình. Thiếu niên kia đã từng tràn đầy hy vọng cầu mình đừng đi làm gián điệp, mình sao lại có thể khiến hắn thất vọng, sao có thể lại làm cho hắn thương tâm!
Dumbledore hiển nhiên đối với sự cự tuyệt dứt khoát của Snape cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đôi mắt lam của y không hề chớp, thẳng thắn nhìn hắn: “Severus, ngươi vì sao…? Ngươi phải nghĩ lại, nhớ đến ánh mắt xanh biếc kia của Harry…”
Snape nhớ đến đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của Harry lúc nào cũng nhìn mình chăm chú: có sự quan tâm, có lo lắng, có khoái hoạt, còn có… tràn ngập yêu thương… Mình đích xác quá trì độn, hẳn phải sớm nhìn ra, hắn đã từng say mê nhìn mình, vì một nụ cười của mình mà cảm thấy hạnh phúc. Hắn thích mình, hắn yêu mình…
Snape lần đầu tiên nhìn thẳng vào đôi mắt lam của Dumbledore, trảm đinh tiệt thiết, nói gằn từng tiếng: “Không! Ta không đáp ứng!”
“Severus, ngươi coi đó là một thỉnh cầu của lão nhân…” Dumbledore vẫn chưa hết hy vọng.
“Vậy ngươi tự mình làm đi.” Snape không chút lưu tình vung trường bào mở cửa bước ra ngoài, còn hung hăng sập cửa lại.
“…” Dumbledore đối với phản ứng của Snape quả thực kinh ngạc sâu sắc, hắn đến tột cùng là bị làm sao vậy? Theo như phản ứng của Snape vừa rồi, hắn không phải là không còn cảm tình với Lily, nhưng hắn vì sao lại không muốn bảo hộ Harry a?
Snape sải bước trở lại trong hầm, hung hăng là uống hết một ly lớn hồng trà. Bắt đầu đi qua đi lại thong thả trong hầm, lão ong mật chết tiệt! Y vẫn không muốn buông tha mình. Hừ, đừng đắc ý. Ta sẽ không chịu sự an bài của ngươi. Muốn ta lại tiếp tay cho ngươi, đem Harry đẩy vào cái bẫy ngươi đã sớm chuẩn bị hảo sao? No way! Y muốn Harry hảo hảo sống! Y muốn cho y và hắn cùng…
Snape đột nhiên dừng cước bộ, mình vừa rồi đã nghĩ cái gì…? Mình muốn Harry và mình cùng một chỗ! Chết tiệt, phải quên đi ý nghĩ ngu ngốc đó đi! Hắn không nên cùng một chỗ với ngươi, một nam nhân rít rịt như mình.
Nhưng hắn thích ngươi… Trong lòng có một thanh âm phản đối lên tiếng.
Mình không xứng với hắn. Hắn trong sáng, rất thuần khiết! Mình là ai? Một Thực tử đồ chết tiệt!
Nhưng hắn đã từng nói qua, ngươi rất xứng!
Ta đã già, già đến mức có thể làm phụ thân của y rồi. Hắn mới mười bốn tuổi, còn nhỏ như vậy…
Thực tế tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, nếu thật sự tính đúng, tuổi của ngươi kỳ thật cũng không chênh lệch lớn như vậy!
Người nhà và bằng hữu của hắn sẽ không đồng ý cả hai chúng ta cùng một chỗ, mình sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho hắn. Những người khác sẽ nhìn hắn như thế nào?
Tình yêu là chuyện của các ngươi, liên quan gì đến người khác? Nghĩ lại hắn đáng yêu như thế nào…
Trong đầu Snape bất giác nhớ đến da thịt trắng nõn, tràn đầy hấp dẫn, trên lưng mang theo đóa hoa hấp dẫn yêu diễm; bên tai tựa hồ nghe được tiếng ngâm rên rỉ của hắn, thấp giọng thở gấp cầu xin, khóc lóc khi thống khổ tận cùng; còn có… thân thể khiến người ta mất hồn, từng vây chặt trí não của y… y cảm thấy mình đột nhiên ngạnh lên. Chết tiệt! Y đuổi ý nghĩ kỳ kỳ lạ lạ kia đi! (Kirei: Đồ sắc lang)
Ngươi nhẫn tâm để hắn ôm một nữ nhân sao? Hoặc là bị một nam nhân khác ôm?
Không! Đương nhiên là không thể! Cảnh tượng đó chỉ vừa nghĩ đến liền cảm thấy không thể chịu nổi! Nhưng, một nam nhân ác độc, âm trầm, ở dơ sao có thể…
Nhưng ngươi cũng thích hắn, không phải sao? Ngươi thương hắn không phải sao? Thanh âm trong lòng kia nói thẳng ra tâm tư của y, ngươi đã quên mấy ngày trước, khi giữ gìn trật tự ở cuộc thi Tam Pháp Thuật, trong lúc vô tình sử dụng thần chú Hộ Mệnh đã xuất hiện biến hóa sao?
Đúng vậy… Snape không thể không thừa nhận, thần hộ mệnh mẫu lộc bạch sắc kia đã trở thành quá khứ, mình đã bất tri bất giác thích thiếu niên luôn khoái hoạt, luôn thích quấn quít lấy mình kia.
Muốn buông tha sao? Mình thật sự muốn đem hắn giao cho những người khác sao? Không! Mình đã từng bỏ lỡ Lily, bây giờ còn muốn bỏ qua Harry nữa sao? Đáp án không cần nói cũng biết. Mình sao lại chịu buông tha hắn, sao có thể được? Harry yêu mình, cố gắng thay đổi vận mệnh của mình, muốn mình sống dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng hắn cũng biết rõ mình yêu Lily, ngay từ đầu hắn đã hiểu được đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả, nhưng hắn vẫn không chùn bước luôn theo bên cạnh mình. Mình như thế nào không nhìn ra tình cảm của hắn, hoàn toàn coi hắn không tồn tại a? (Kirei: Bởi vì anh là đầu đá a)
Nguyện vọng của hắn thật nhỏ bé – chỉ hy vọng mình có thể hảo hảo sống sót, một nụ cười của mình đều có thể khiến hắn trở nên hạnh phúc như vậy. Hắn chính là yêu Severus này, không quan tâm đến thân phận và tuổi tác, hắn luôn cảm thấy hài lòng khi yêu mình. Mình… như thế nào có thể cự tuyệt? Tựa như trước đây mình thầm lặng yêu Lily, mình biết rất rõ tình yêu đơn phương kia có bao nhiêu thống khổ. Cho nên… mình phải nhìn thẳng vào tâm của mình, có lẽ, mình phải…
(Trường đoạn tự kỷ của Snape lão đại đến đây xin hết… Ta thật sự mệt óc khi edit đoạn này nha… Ta muốn hành hạ lão đầu ‘kim cương’ này thêm một chút nữa…)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT