Tên mập kia mặc dù không quá thông hiểu nhân tình thế sự, nhưng cũng không phải hoàn toàn là kẻ ngốc, nghe xong những người đang ngồi này nói chuyện hồi lâu, cũng loáng thoáng cảm giác được chuyện không đơn giản giống như là bản thân mình tưởng tượng vậy.

Lúc này tuy rằng trong lòng ngực của hắn vẫn còn kim phiếu khoảng hơn một vạn lượng hoàng kim, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy thật đúng là không có dũng khí để nói ra ý nghĩ muồn dùng tiền này để ân ái với Linh Mị Nhi trên ghế chủ.

Nhưng sau khi nhìn qua dung mạo của Linh Mị Nhi trước mắt, ý nghĩ muốn cùng nàng hợp thành một thể này lại càng như đám mây thổi mãi không tán, trong lòng hắn không ngừng quanh quẩn, lúc này hắn do do dự dự, đấu tranh tư tưởng có nên đem ý nghĩ này của mình nói ra hay không.

Chẳng qua là vẻ mặt do dự kia cũng khiến những người đang ngồi khác cũng nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Những người đang ngồi cũng đều là người tinh mắt, trình độ nhìn mặt mà nói chuyện còn nhìn không ra suy nghĩ thật sự của tên mập này sao.

Chỉ nghe Quách Phi Di ngồi ở phía dưới Tô Bằng hừ lạnh một tiếng, nói:

“Mập mạp kia, nếu ngươi có suy nghĩ gì xấu xa hèn mọn thì vẫn tự biết giấu ở trong lòng mình đi."

Mộ Dung Tính Đức ngồi ở phía trên tên mập lúc này cũng cầm quạt xếp lên, dùng ngữ điệu nam không ra nam nữ không ra nữ nói:

“Đúng vậy, Quách công tử người ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, bằng không nếu ngươi bị cắt đứt hai chân ném ra khỏi sơn trang, sợ là mặt mũi mọi người cũng rất khó coi."

Tên mập kia, vốn ngoại trừ háo sắc thì lá gan của hắn cũng không phải là quá lớn, nghe xong lời của Mộ Dung Tính Đức cùng với Quách Phi Di không khỏi sắc mặt trắng bệch, bị làm cho sợ đến mức vốn đang do dự có nên bày tỏ cõi lòng của mình ra hay không, nguyện vọng muốn cùng Linh Mị Nhi tiểu thư một trận cũng bị hù dọa đến không dám nói ra.

Nhìn bộ dạng người này sợ hãi rụt rè, Linh Mị Nhi trên ghế chủ không nhịn được cười một tiếng. Nói:

“Vị Lương công tử này, cũng là hết sức... Hết sức... Đơn thuần đáng yêu. Lương công tử có thể chưa hiểu rõ về trích tiên sơn trang cho lắm, không có chuẩn bị tốt câu hỏi, vậy thì lúc rời khỏi sơn trang ta sẽ tặng cho Lương công tử một món lễ vật đi."

Tô Bằng nghe xong những lời này của Linh Mị Nhi, nhẹ gật đầu, trích tiên sơn trang nếu thu tiền cũng sẽ không thể lui về, có điều nơi này đã lâu chưa từng có một khách nhân đơn thuần như Lương công tử này. Hắn nếu không có vấn đề muốn hỏi, thì tiền cũng sẽ không được lấy lại, nhưng Linh Mị Nhi nhìn hắn đơn thuần chơi vui cũng không muốn làm cho hắn tổn thất quá nhiều, cho Lương công tử này một món lễ vật, coi như là đền bù tổn thất cho hắn cũng được, đó cũng là thể hiện nhân tình. Xem ra tình cảm của Linh Mị Nhi vẫn còn khá cao, cũng không phải là hoàn toàn vì lợi ích.

Linh Mị Nhi hỏi những lời này, quay đầu nhìn về Tô Bằng, nói:

“Tô công tử, vừa rồi ở trong bữa tiệc. Chỉ thấy Tô công tử rất là trầm mặc, Tô công tử có cái gì cần yêu cầu Mị Nhi trợ giúp sao? Hay là Tô công tử cùng với vị Lương công tử này giống nhau, chỉ là có mục đích đơn thuần."

Tô Bằng nghe xong, khẽ mỉm cười. Nói:

“Nhắc tới thì cũng thật là có chuyện cần nhờ Linh cô nương. Không biết Linh cô nương có nghe nói qua ' Ác nghiệp' hay không?"

"' Ác nghiệp'?"

Nghe xong lời của Tô Bằng, Linh Mị Nhi nhíu mày, nói:

“Ta có biết một phần, hình như chỉ có phạm phải tội ác người thần căm phẫn, thiên địa khó dung, sẽ sinh ra một loại tội ác, loại tội ác này bình thường rất khó bị mắt thường nhìn thấy, nhưng nếu người bình thường nhiễm phải thì số mệnh sẽ bị giảm xuống, ảnh hưởng đến vận mệnh, mà còn những kẻ hung ác nếu bị nhiễm thì sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, phá hư tinh thần của con người, đem một người bình thường biến thành dã thú... Tô công tử, chẳng lẽ ngươi có bằng hữu nhiễm ác nghiệp sao?"

Tô Bằng nghe thấy những lời này, âm thầm gật đầu, Linh Mị Nhi quả nhiên biết rõ cái này.

“Đúng là như thế, ta lần này đến đây, chính là vì muốn hỏi thăm biện pháp thanh trừ ác nghiệp, không biết Linh tiểu thư có biết tin tức gì không?"

Tô Bằng nói với Linh Mị Nhi.

Linh Mị Nhi nghe xong, cũng không có trả lời ngay, mà là lấy tay đỡ ở một bên trán, nghiêng đầu giống như đang tự hỏi.

Một lát sau, Linh Mị Nhi gật đầu, nói:

“Ta quả thật biết một chút, nếu Tô công tử rất muốn biết vậy thì xin chờ một chút."

Nói xong, Linh Mị Nhi tay vịn cái trán một chút, nói:

“Nếu mấy vị đã không còn chuyện gì nữa, Mị Nhi cũng có chút mệt mỏi, hôm nay liền dừng ở đây đi."

“Mị Nhi tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt!"

Đông Phương Cử cùng với Mộ Dung Tính Đức ở phía dưới đứng lên, chắp tay với Linh Mị Nhi, Linh Mị Nhi mỉm cười sau đó dưới sự nâng đỡ của hai người hầu gái rời khỏi đại đường này.

Một lát sau, từ hậu đường có một hầu gái đi ra, hướng về phía mọi người nói:

“Mị Nhi tiểu thư mời mấy vị trước tiên đến thiên sảnh nghỉ ngơi một chút, chuyện của chư vị có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức, ngoài ra mời Tô Bằng Tô công tử di giá đến hậu đường, tiểu thư có chuyện muốn nói với Tô công tử."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play