Dù sao nếu mà như vậy, lực lượng tổ chức tiêu hao sẽ càng nhiều, hơn nữa không dám cam đoan, người tin tức bọn họ mua được có thể đặt cái bẫy ngầm nào đó không để cho người của tổ chức Bắc Sửu nhảy vào tròng, hoặc là tin tức còn chưa tìm hiểu rõ ràn, người mua tin tức đã chết trước rồi, hoặc là tin tức thoạt nhìn bình thường, nhưng rất khó có thể tìm hiểu, khiến Bắc Sửu rơi vào tình huống chịu thiệt.
Mà Trích Tiên sơn trang, dường như đã lấp bù vào khoảng trống này, Linh Mị Nhi không hề giống những người Bắc Sửu kia mỗi ngày phải đứng ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, nhưng trên giang hồ người biết con đường này, nếu như có báo muốn tìm hiểu, thì trực tiếp tìm đến Trích Tiên sơn trang.
Linh Mị Nhi được gọi là “ngàn vàng gặp mặt”, trên thực tế có lẽ chỉ cái này, nếu muốn thăm dò một tin tức, như vậy cho dù là tin tức gì, tiền đặt cọc ít nhất phải một ngàn lượng hoàng kim, mới đủ để bản thân nhìn thấy thủ lĩnh tình báo Linh Mị Nhi này, nói ra tình báo mình muốn thăm dò rốt cuộc là cái gì.
Sau đó có bỏ ra vạn lượng hoàng kim hay không, thì lại phải xem độ khó Linh Mị Nhi có được tin tức, có tăng giá thêm hay không.
Nhưng thủ lĩnh tình báo Linh Mị Nhi, nhưng lại khá bí ẩn, ngoại trừ trên giang hồ người biết con đường này, những người còn lại, có lẽ vẫn chỉ xem nàng như là một phong trần nữ tử tiếng tăm rất lớn mà thôi, cái gọi là “ngàn vàng gặp mặt, lên giường vạn lượng” kia, đều là quần chúng không rõ chân tướng trong chuyện phiếm nghe nhầm đồn bậy, cũng có lẽ là bản thân Linh Mị Nhi cố ý tung ra tin tức, xem như cho nàng một thân phận bảo vệ bản thân.
Mấy người hôm nay đến đây xem biểu diễn, ngoại trừ tên mập kia, dường như thật sự là vì tới tìm Linh Mị Nhi lên giường, người còn lại, đều là có mục đích, lúc này, xem như giao dịch tin tức tạm thời đạt thành.
Tô Bằng nghĩ thông suốt những điểm này, càng ngày càng cảm thấy chân tướng là như thế, nếu không như vậy, Tô Bằng sẽ vẫn luôn có nghi vấn, trên giang hồ quả thật coi tiền như rác như vậy, quả thật vì cùng mỹ nữ lên giường một lần, thì sẵn lòng bỏ ra cái giá vạn lượng hoàng kim đắt đến thế sao?
Tô Bằng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mà trên thực tế Linh Mị Nhi này dường như luôn không ít khách, Trích Tiên sơn trang trên giang hồ vẫn luôn yên bình như thế, Tô Bằng trước đó không hiểu tại sao, có điều bây giờ, lại suy nghĩ thông suốt rồi.
Lúc Tô Bằng hiểu rõ những mối liên kết này, Linh Mị Nhi đã hỏi tới tên mập trẻ tuổi kia.
Chỉ nghe Linh Mị Nhi nói:
“Phụ thân của Lương công tử, là thương nhân gạo đệ nhất thiên hạ, sinh ý trải rộng thiên hạ, Lương công tử lần này tới đây, có chuyện gì muốn biết chăng?”
Tô Bằng nghe thấy câu này, hơi chút kinh ngạc nhìn thoáng qua tên mập trẻ tuổi đối diện.
Đúng là không ngờ, tên mập kia, không ngờ là người của thương nhân gạo Lương gia.
Trước đó trong bữa tiệc chỉ nghe Linh Mị Nhi cùng tên mập kia hàn huyên vài câu chuyện làm ăn, Tô Bằng đoán rằng tên mập này có xuất thân gia tộc thương nhân, nhưng thật không nghĩ tới, người này là người của Lương gia.
Lương thực, ở trong chính quyền quốc gia nào cũng đều là vật tư chiến lược, thế giới Tử Vong Luân Hồi thực tế như thế.
Thế giới Tử Vong Luân Hồi, cũng không phải hoàng triều tập quyền nhất thống trung ương, mà là chư hầu phân chia, mặc dù cũng đều có giao thông, tạm thời xem như thiên hạ thái bình, nhưng dù sao chính lệnh không thông với nhau, quần hùng cắt cứ, nếu một bên xuất hiện thiên tai, thu hoạch thiếu lương thực, những chư hầu khác tất nhiên sẽ không khẳng khái giúp đỡ, đi qua chi viện, nói không chừng còn muốn mượn cơ hội ngấp nghé, muốn mượn cơ hội chiếm đoạt đối phương.
Kể từ đó, lương thực đã trở thành vật tư chiến lược mà mỗi thế lực, phải suy nghĩ đầu tiên đến an nguy bản thân.
Thế giới này, có thừa mỗi một châu quận thành trì đều có thể thuộc về phạm vi thế lực, địa phương chính sách khác nhau quá lớn, càng khiến cho vật tư chiến lược quan trọng như lương thực binh khí lưu thông không tiện, chênh lệch giá cả quá lớn, lại cho thương nhân không gian rất lớn.
Lương gia thương nhân gạo, chính là nhìn trúng điều này, ở thế giới Tử Vong Luân Hồi giao dịch lương thực rộng rãi, từ các nơi mua thấp bán cao, độn hàng tích trữ, không thể không nói, người của Lương gia, đều hết sức có đầu óc kinh doanh, lại thêm buôn bán nhiều năm, càng để cho bọn họ tạo thành một đế quốc buôn bán khổng lồ.
Buôn gạo của Lương gia, khống chế toàn bộ lương thực lưu thông ít nhất năm phần giữa phần lớn các châu, nơi nào nếu như mấy năm liên tục được mùa, người Lương gia liền thu mua lượng lớn giá thấp, nếu như ở đâu có thiên tai, thu hoạch không tốt, có thể gây ra nạn đói, Lương gia bèn phái người đi bán lương thực với giá cao, mặc dù giá cả cao một chút, đối phương cũng chỉ có thể bóp mũi nhận lấy mà thôi.
Việc buôn gạo của Lương gia làm ăn truyền đến bốn đời gần trăm năm, tài sản tích trữ được, phỏng chừng cũng có vài chục vạn lượng hoàng kim, trên giang hồ đã từng có người nhiều chuyện tính toán trong thiên hạ ai là người có tiền nhất, kết quả chính là, ngoại trừ lão bản thần bí của Thông Vân tiền trang không ai làm rõ được có bao nhiêu tiền, cùng với Minh Hải kiếm phái buôn bán vũ khí, Lương gia ít nhất có thể được xếp vào trong đám người lắm của này, tổng tài sản xếp hạng thứ ba.
Tô Bằng thực là không ngờ, trước mắt một tên mập trẻ tuổi dáng mạo tầm thường kia, không ngờ lại là công tử của Lương gia, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của Linh Mị Nhi, tên mập này có lẽ là con trai của gia gia chủ gia gia chủ.
Sau khi biết được tin tức này, Tô Bằng không khỏi để tâm đến tên mập này hơn.
Về phần nguyên nhân, không phải bởi vì gia tộc đối phương có rất nhiều tiền, mà là bởi vì Tô Bằng cùng Lương gia buôn gạo, ngược lại còn có căn nguyên sâu xa...
Lúc Tô Bằng nhớ lại tình báo của Lương gia, tên mập kia, cũng đang chần chừ nghiến răng, không biết nên nói cái gì cho ổn.
Nhắc tới, trong phòng này, chỉ có mục đích của tên mập này là đơn giản nhất, hắn chính là đơn thuần nghe nói Linh Mị Nhi là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, không nhịn được trong lòng ngứa ngáy, vì vậy trộm hơn một vạn lượng kim phiếu ở trong nhà, chạy đến nơi đây, chính là vì lên giường cùng Linh Mị Nhi...