Tô Bằng nghe thấy lời của Linh Mị Nhi, trong lòng cũng rõ ràng lai lịch văn sĩ này, thầm nghĩ:

“Hóa ra là hắn.”

Diệu Thủ Nho Sinh họ kép Đông Phương này, danh tiếng, lúc Tô Bằng sớm ở quận Giang Ninh, từ trong hồ sơ trong công ty từng thấy hồ sơ của người này, nói đến người này nguyên quán cũng ở Tô Châu, chỉ là về sau chu du thiên hạ, đi theo học tập đại Nho đường thời, mặt khác trong gia tộc và vài đại môn phái khác cũng có căn cơ sâu xa, từ nhỏ tu hành võ nghệ cao thâm, được gọi là đệ nhất võ công trong Nho lâm, đệ nhất Nho thuật trong võ lâm, mặt khác còn là một vị thần y bậc thầy, trên giang hồ được mọi người tặng cho ngoại hiệu Diệu Thủ Nho Sinh, hoặc là Tam Lập Nho Sinh, có những người sùng bái, thì xưng hô hắn là Tam Lập Nho Thánh.

Võ công người này, đại khái cùng một cấp bậc với quyền thần Thi Thanh, nhưng địa vị giang hồ lại không phải Thi Thanh có thể so sánh được, năm xưa đã làm không ít chuyện, năm đó Đằng Châu lũ lụt, chính là người này tụ tập nhân thủ, bản thân lại bỏ ra rất nhiều tiền tài, tu sửa đê biển Đằng Châu, mặt khác cứu nuôi cô nhi, mở trường học, làm rất nhiều chuyện có lợi cho bách tính thiên hạ, trong võ lâm rất có thanh danh, trung niên đóng cửa đọc sách, từng có mấy quyển chú giải kinh điển Nho gia, in ấn thiên hạ, miễn phí tặng cho người đọc sách trong thiên hạ, thanh danh trong người đọc sách như mặt trời giữa ban trưa, sau khi thành lập thư viện Đông Phương, dạy dỗ môn hạ đệ tử Nho gia kinh nghĩa, lại thêm tu hành võ công, cũng được người giang hồ xưng là Đông Phương Sơn Trường, thư viện Đông Phương cũng là thế lực giang hồ một phương, giống như hình thức ban đầu của một môn phái nhỏ, chỉ là căn cơ chưa được vững chắc.

Người này trong thiên hạ rất có danh tiếng, đi đến nơi nào mặc kệ người nơi đó có quen biết hay không, đều muốn dùng lễ để đối đãi, nhất là thanh danh trong Nho sinh thiên hạ lại càng tăng cao, được tôn là người đệ nhất Nho lâm trong thiên hạ.

Tô Bằng từng xem tư liệu người này, lại không nghĩ rằng, người này không ngờ cũng xuất hiện ở Trích Tiên sơn trang, chẳng lẽ đệ nhất Nho lâm này, cũng không kiềm được lòng phàm, chuẩn bị ngắm nhìn nhất phẩm Linh Mị Nhi sao?

Lúc này, văn sĩ trung niên thở dài một tiếng, nói:

“Ta từng nghe thấy bạn tốt của Linh Mị Nhi nói, Mị Nhi tiểu thư, là nữ tử xinh đẹp nhất trong thiên hạ, đời này nếu chưa được nhìn thấy dáng vẻ của Linh Mị Nhi tiểu thư, e rằng đã sống uổng phí kiếp này, mặc dù ta vốn cho rằng Mị Nhi tiểu thư tất nhiên là một vị nữ tử xinh đẹp khó gặp, lại cũng hiểu rằng bằng hữu của ta có hơi nói quá, chỉ là hôm nay được tận mắt gặp gỡ Mị Nhi tiểu thư, mới biết được lời nói bằng hữu của ta không hề khoa trương chút nào. Than ôi, Đông Phương Cử ta, một tiếng tự xưng lập ngôn, lập công, lập đức, đã không còn gì luyến tiếc, hôm nay mới biết được sai lại càng thêm sai, hôm nay thấy Mị Nhi tiểu thư, lại mới biết được rằng, nửa đời này của ta, không ngờ lại sống quá uổng phí rồi.”

Nói xong, Đông Phương Cử lại thở dài một tiếng, thậm chí có chút hứng khởi trì độn, tự mình rót thêm một chén rượu, giống như mượn rượu giải sầu.

Tô Bằng nghe thấy lời này của Đông Phương Cử, thầm nghĩ có phải là nói quá rồi không, dựa theo nhận thức của Tô Bằng với người, loại người như Đông Phương Cử này, đều là cực kỳ coi trọng công lao sự nghiệp của mình, lòng tham với công danh rất nặng, cả đời chưa hẳn cầu lợi, nhưng nhất định là cầu danh, đối với danh dự cùng chiến công của mình cực kỳ quan tâm, Đông Phương Cử lúc này không ngờ dùng chiến công cả đời của mình, so sánh với tướng mạo của Linh Mị Nhi, còn nói rằng đã sống uổng phí nửa đời người, xem ra không giống như là giả bộ, Linh Mị Nhi này quả thật xinh đẹp đến như vậy sao?

Chỉ là thấy Mộ Dung Tính Đức, còn có biểu tình của Quách Phi Di, dường như cũng vô cùng tán đồng lời của Đông Phương Cử, nhất là tên mập trẻ tuổi ngồi ở ghế chót kia, một bên dùng tay lau mỡ đầy mặt, một bên mơ hồ không rõ nói:

“Đáng giá, đáng giá... Một ngàn lượng hoàng kim xem một cái, cũng đáng.”

Tô Bằng thấy biểu hiện của mấy người kia, không khỏi cảm giác vô cùng quái dị, người có đẹp đến mấy không phải cũng chỉ có hai con mắt một cái mũi một cái miệng đó sao, chẳng lẽ trên mặt Linh Mị Nhi này thật sự có thể nở ra hoa hay sao?

Có điều lúc này, Tô Bằng cũng không tiện nêu ra nghi vấn, chỉ là yên lặng quan sát.

Linh Mị Nhi mỉm cười, nói:

Đông Phương Sơn Trường cả đời vì bách tính thương sinh, công đức không thể đo lường, kỳ thật Mị Nhi có thể so sánh, ta xin kính Đông Phương Sơn Trường một ly, vì những nghĩa cử việc thiện của Đông Phương Sơn Trường mà mọi người được hưởng, cũng xin mời Đông Phương Sơn Trường uống cạn chén rượu này.”

Đông Phương Cử lúc này, mới khôi phục chút ít, nói:

“Được, nếu là Mị Nhi tiểu thư mời rượu, ta đương nhiên uống cạn chén này.”

Nói xong, phía sau có hầu gái đi lên, đổi một chén rượu lớn hơn cho Đông Phương Cử, rót đầy cho hắn.

Linh Mị Nhi cầm một chén rượu trên bàn lên, vén một góc khăn che mặt, uống xong chén rượu này.

Đến lúc này, bầu không khí mới xem như thoải mái hơn.

Thủ đoạn giao tiếp của Linh Mị Nhikhông tồi, trên cơ bản sẽ không bỏ sót bất cứ một người nào, mọi người ngồi xung quanh, ngoại trừ Tô Bằng, thậm chí ngay cả Quách Phi Di là nữ, cũng đều bị mị lực của Linh Mị Nhi thuyết phục, khách khứa vui say.

Cùng mỹ nữ nói chuyện, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy măt, s tiệc rượu đã đi đến phần cuối.

Lúc này, Linh Mị Nhi cũng cảm giác thời gian khá muộn, bèn mở miệng nói:

“Ngồi ở đây đều là khách, có điều yến tiệc đều phải có lúc kết thúc, xin hỏi chư vị, còn có gì Mị Nhi có thể dốc hết sức mọn giúp đỡ các vị hay không?”

Nghe thấy những lời này của Linh Mị Nhi, mọi người đang ngồi, ngoại trừ Tô Bằng cùng tên mập trẻ tuổi kia, dường như cũng đều thoáng biến đổi.

Tô Bằng chỉ thấy văn sĩ trung niên Đông Phương Cử trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói:

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play