Một khúc Cao Sơn Lưu Thủy, tiếng đàn kết thúc.
Trong lòng Tô Bằng vẫn đang thưởng thức ý cảnh trong tiếng đàn này, thầm nghĩ Linh Mị Nhi có tài hoa như vậy, đi trên con đường tài nữ không phải là tốt hơn sao? Tại sao lại làm một nữ tử phong trần, thật sự là nhân tài không được trọng dụng.
“Hay! Một khúc Cao Sơn Lưu Thủy rất hay, ý cảnh thực sự trong đó, phảng phất đem cảnh tượng hiện ra ở trước mặt mọi người, tài đánh đàn của Linh Mị Nhi tiểu thư, ý cảnh siêu phàm, đúng là tiên âm của nhân gian.”
Người mở miệng nói đầu tiên, chính là Mộ Dung Tính Đức, chỉ thấy hắn đã buông quạt xếp, hai tay vỗ tay nói.
Văn sĩ trung niên kia, cũng vuốt chòm râu được cắt tỉa cẩn thận, nói:
“Mị Nhi tiểu thư, một khúc Cao Sơn Lưu Thủy này, đã vô cùng hấp dẫn, có thể dẫn dắt tinh thần con người, nếu đổi lại là võ đạo, đã đạt đến cảnh giới tông sư trở về khởi điểm, quả nhiên không hề bình thường.”
“Cái gì chứ, vốn không phải là trông thấy mỹ nữ thôi sao, nghe bài này làm gì, suy nghĩ gì gì kia đều không thèm, không hứng thú gì nữa rồi này...”
Một tiếng thì thầm thấp giọng vang lên, nhưng là tên mập trẻ tuổi kia thấp giọng thì thầm buông lời tục tĩu.
Thanh âm hắn tuy nhỏ, nhưng mà mọi người đang ngồi, đều là cao thủ nội công, nghe thấy rất rõ ràng, trên mặt Quách Phi Di lộ ra vẻ mặt chán ghét, âm thanh trong không trung không hề nhỏ nói:
“Miệng chó không mọc được ngà voi.”
Tô Bằng lại là có chút hứng thú nhìn tên mập trẻ tuổi này, người kia ở đây hoàn toàn không hợp, có điều lúc này cũng đã chấp nhận chịu đựng, không muốn dung nhập vào mọi người, tên mập kia trong tay mình cầm một cái đùi gà, vui vẻ tự mình gặm đùi gà, lại thêm trực tiếp rót rượu cho mình, ngược lại cũng tự mình thấy vui.
“Các vị khen nhầm rồi.”
Nữ tử sau tấm bình phong hơi mờ kia, hờ hững nói một tiếng, thanh âm vận luật nghe vào tai vô cùng tao nhã, khiến người khác nghe thấy hết sức thoải mái.
Vào chính lúc này, xuyên qua tấm bình phong hơi mờ, mọi người nhìn thấy hai hầu gái cầm đàn của vị tiểu thư này ra ngoài, hai bên, lại xuất hiện bốn võ giả, kéo hai tấm bình phòng khép thành một tấm kia ra, mọi người lúc này, mới nhìn thấy gương mặt chân chính của Linh Mị Nhi tiểu thư kia.
Tô Bằng cũng muốn nhìn Linh Mị Nhi kia một cái, vừa nhìn, lại hơi chau mày.
Bởi vì Tô Bằng cảm giác, lúc ánh mắt của mình nhìn gương mặt Linh Mị Nhi, lại thấy không rõ tướng mạo sẵn có của nàng, cảm giác mặt của nàng mang theo ánh sáng lóa mắt, bản thân chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn ra ánh sáng rực rỡ, gương mặt vốn dĩ của Linh Mị Nhi, lại không nhìn rõ lắm.
Tô Bằng hơi quay đầu, nhìn về phía những người khác, lại phát hiện biểu tình của những người khác, cũng hoàn toàn khác mình.
Văn sĩ trung niên kia ánh mắt vốn lão luyện, dường như rất có tu dưỡng, đang sửng sờ, xuất thần nhìn Linh Mị Nhi, một chén rượu trong tay giơ lên ở giữa không trung, quên cả uống, còn Mộ Dung Tính Đức, vốn có thể chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nhưng mà vừa há miệng được nửa, trên mặt lộ ra vẻ sững sốt, nhất thời quên mất phải nói gì, tên mập trẻ tuổi kia càng không chịu nổi, lúc này hắn còn đang gặm đùi gà, mới gặm được một nửa, lại giống như có gì đó chặn trong miệng, quên mất phải tiếp tục nhau, khiến cho hắn mặt đầy dầu mỡ.
“Có đẹp đến vậy không?”
Tô Bằng thấy ba nam nhân này đều giống như thi triển Định Thân Thuật, trong lòng cảm giác hơi kỳ lạ, hắn quay đầu lại nghiêng người liếc nhìn Quách Phi Di. Chỉ thấy Quách Phi Di trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ mặt say mê, giống như đã bị tướng mạo Linh Mị Nhi hấp dẫn.
“Chẳng lẽ lại kỳ lạ như vậy? Gương mặt Linh Mị Nhi kia hoàn toàn thấy không rõ lắm, mấy người kia tại sao lại có vẻ mặt si mê đến vậy?”
Tô Bằng cảm giác hơi không đúng, hắn cầm lấy chén rượu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Một tiếng ho khan này, Tô Bằng mang theo chút nội lực, quả nhiên một tiếng buông ra, văn sĩ trung niên, Mộ Dung Tính Đức, còn có Quách Phi Di đều phục hồi tinh thần lại, cảm giác mình thất thố, tên mập trẻ tuổi kia tay lại run lên một cái, miếng đùi gà rớt xuống quần áo, xóc nảy hai cái trên cái bụng nhô cao của hắn rồi rơi xuống đất.
Linh Mị Nhi ngồi trên ghế chủ nhân, lại giống như đang mỉm cười, nói:
“Mị Nhi vẫn là không nên đối mặt với các vị trực tiếp như vậy.”
Nói xong, nàng kéo bên tai một chút, nơi đó có một tấm khăn che mặt, nàng đem cái khăn che mặt phủ lên nửa bên mặt của mình.
Tô Bằng lúc này đi đến bên cạnh nàng, mới phát hiện sau khi Linh Mị Nhi mang mạng che mặt, thì chính là nữ tử áo trắng mình đã nhìn thấy ngày hôm qua, hơn nữa ánh sáng chói mắt trên mặt nàng, cũng biến mất.
“Kỳ lạ... Tại sao ta không thấy rõ ràng gương mặt thật của nàng, còn những người khác, kể cả Quách Phi Di nữ nhân kia, đều giống như bị hút hồn? Chẳng lẽ đây là loại mị thuật nào đó hay sao?”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, càng nghĩ hắn càng cảm thấy có thể.
Linh Mị Nhi anfy có thể là sử dụng bí thuật nào đó, nói không chừng còn là một loại pháp thuật, điều này giải thích tại sao bốn người khác đều bị mị lực của nàng hấp dẫn, bản thân lại không có bất cứ vấn đề gì, dù sao người ở chỗ này, có thể chỉ có Tô Bằng là tu hành pháp thuật.
“Haizz...”
Lúc Tô Bằng đang suy nghĩ, văn sĩ trung niên đối diện hắn kia, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài thật dài.
Linh Mị Nhi ngồi ở trên ghế chủ, nghe thấy văn sĩ thở dài, mở miệng nói:
“Tiên sinh chính là Diệu Thủ Nho Sinh Đông Phương Sơn Trường nổi danh trên giang hồ? Trên giang hồ nghe nói, Đông Phương Sơn Trường lập ngôn, lập công, lập đức, người ta gọi là Tam Lập Nho Sinh, công phu tu tâm đệ nhất Nho lâm, tại sao lại thở dài, chẳng lẽ Đông Phương Sơn Trường còn có chuyện gì không được như ý sao?”