Hai loại tinh hoa chất liệu gỗ còn lại ở phía sau, theo thứ tự là Dưỡng Hồn mộc, cùng với Lôi Kích Thiết Thụ ngàn năm.
Trong đó Lôi Kích Thiết Thụ cùng Thần Thiết Mộc tác dụng không khác nhau mấy, cũng đều rắn chắc như nhau, hơn nữa có năng lực tấn công linh thể ở trình độ nhất định, có thể dùng làm đạo cụ pháp khí.
Vật liệu gỗ này dễ tạo hình hơn Thần Thiết Mộc một chút, nhưng mà độ rắn chắc cũng kém hơn một chút, chỉ có thể ngăn cản một vài đao kiếm tầm thường, gặp phải bảo đao quá mức sắc bén có thể bị tổn hại, cho nên phạm vi áp dụng càng thu hẹp hơn chút, chỉ có những người có pháp thuật, hoặc là sẽ mua một loại binh khí được chế tạo từ Lôi Kích Thiết Thụ mỏng, sử dụng làm pháp khí.
Dưỡng Hồn mộc, lại càng cực đoan hơn, loại gỗ này, cũng hết sức ít ỏi, thuộc về một cấp bậc với Thần Thiết Mộc, hiệu quả duy nhất, đó là có thể khiến hồn phách người chết sống nhờ vào bên trong Dưỡng Hồn mộc, không đến nỗi tiêu tan, có lẽ còn có thể có lợi ích nhất định.
Hai loại chất liệu gỗ này, mặc dù đều có hiệu quả nhất định đối với linh thể, nhưng mà giá cả lại đều quá cao.
Dù sao trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi, người biết pháp thuật là số rất ít, bản thân Tô Bằng là bởi vì duyên kỳ ngộ, mới có nhiều pháp thuật phòng thân như vậy, người chơi bình thường, căn bản không có cơ hội tu hành pháp thuật.
Bởi vì pháp thuật một khi mang ra trò chơi, sẽ thuộc về phạm vi siêu năng lực, cho nên giá cả khá là đắt.
Nhất là công pháp nền tảng làm căn bản cho pháp thuật, lại càng đắt đỏ hơn.
Tô Bằng tặng cho hai vợ chồng Thái Tuấn Hoa sáu tầng trước của Thanh Vân mật tu - Âm Thần thiên, ở trên giang hồ, ít nhất phải giá trị hơn vạn lượng hoàng kim, có lẽ còn nhiều hơn, về sau tăng thêm mỗi một tầng công pháp, có thể còn phải bỏ ra mấy ngàn lượng hoàng kim.
Đồng Tâm thuật, Âm Thần Xuất Khiếu, Âm Thần Phụ Thể, cùng với Trúc Mộng thuật, các loại pháp thuật thiết thực khác của Tô Bằng, ngoại trừ Trúc Mộng thuật có phần chênh lệch, còn các pháp thuật khác, không sai biệt lắm đều giá trị bảy tám ngàn lượng hoàng kim hoặc là nhiều hơn.
Nhưng ngược lại cũng đã nói rõ, pháp thuật trên giang hồ hi hữu cỡ nào, người chơi tu hành pháp thuật rất thưa thớt cỡ nào. Bởi vì quần thể người mua quá nhỏ, Dưỡng Hồn mộc cùng Lôi Kích Thiết Thụ ngàn năm, giá cả cũng đắt không nơi nào bì được.
Bán đắt quá, người ta có thể trực tiếp mua pháp khí chính thức, dù sao những vật này chỉ là nguyên liệu, có thể sử dụng cũng rất là phiền phức.
Tô Bằng xem cả nửa ngày bốn loại tinh hoa có liên quan đến nguyên tố Mộc này, nhanh chóng loại trừ đi hai cái.
Nhân sâm ngàn năm thành hình, bản thân không xác định tác dụng, lại thêm dùng để hấp thu nguyên tố Mộc thật sự có chút lãng phí, loại trừ đầu tiên.
Thần Thiết Mộc cũng loại trừ, bởi vì cho dù thứ này nguyên tố Mộc nồng đậm, nhưng mà bốn tấm Hắc Thiết lệnh có thể phải đặt vào trong vật liệu gỗ mới có thể hấp thu nguyên tố Mộc, Thần Thiết Mộc thật sự là quá rắn chắc, bản thân không đặc được thứ gì vào trong, loại bỏ.
Về phần hai cái còn lại, Tô Bằng đắn đo một hồi, rốt cuộc quyết định.
"Hai thứ này, đều mua hết đi."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Hắn cũng không xác định hai thứ này cái nào tốt hơn, dù sao giá tiền không phải là rất đắt, thôi thì mua luôn cả hai vậy.
Căn cứ Căn cứ phương thức liên lạc của hai bài post, Tô Bằng liên lạc đến người bán, cò kè mặc cả một phen, cuối cùng đạt thành giao dịch.
Cuối cùng, Dưỡng Hồn mộc không quá bốn trăm lượng hoàng kim, đã định giá cả xong xuôi, Lôi Kích Thiết Thụ ngàn năm, lại chỉ có ba trăm năm mươi lượng hoàng kim.
Dưỡng Hồn mộc mặc dù hiếm thấy, nhưng dù sao phạm vị sử dụng hạn hẹp, cho dù là người chơi sử dụng pháp thuật, cũng chỉ dùng để nuôi quỷ, hoặc là vài điểm hữu dụng, còn lại, thật sự cũng không dùng đến.
Giao dịch đã định, nhưng là vì Thông Vân tiền trang trong trò chơi đã đóng cửa, Tô Bằng chuẩn bị ngày mai lại đến Thông Vân tiền trang trả tiền cho người đại lý Tê Tiên Cư, xong xuôi đâu vào đó, bèn tắm rửa đi ngủ.
Trong thời gian mấy ngày kế tiếp, Tô Bằng ngoại trừ hoàn thành trình tự mua sắm hai loại tinh phẩm chất liệu gỗ kia, thì luôn luôn ở trong nhà tĩnh dưỡng tu hành, mãi đến khi buổi tối mười bốn cùng tháng trong trò chơi, Tô Bằng mới xuất quan.
Hắn dặn dò quản gia, chăm sóc nhà cửa cho tốt, còn mình thì bỏ đi, ra khỏi thành một đường đi về hướng nam, đi đến trấn Trích Tiên.
Thi triển thân pháp, chưa tới năm sáu phút, Tô Bằng đã đi đến trấn Trích Tiên.
Đến nơi này, Tô Bằng phát hiện, không biết có phải là ảo giác hay không, lưu lượng người nơi này, dường như lại nhiều thêm nữa rồi.
Tô Bằng trực tiếp tìm được khách điếm mình đã từng đặt phòng kia, đi vào bên trong.
Hắn lúc ấy đặt ở trong khách sạn không ít tiền bạc, phòng khách ít nhất có thể ở một tháng, Tô Bằng trực tiếp đi lên lầu trên, quả nhiên gian phòng vẫn giữ lại cho mình.
Tô Bằng đi vào phòng, nhưng vừa mới vào trong phòng, chợt thấy một bóng đen phát ra tiếng kêu quái lạ, từ trên giường mình bổ nhào xuống đất.
Tô Bằng bị dọa không nhỏ, vung tay lên, một luồng gió mát bao trùm lấy bóng đen kia, cuốn lấy nó vào bên trong.
Chỉ thấy một con mèo đen, bị luồng gió quái dị cuốn lên, rơi vào trong lòng Tô Bằng.
Tô Bằng nhẹ nhàng vuốt ve con mèo đen này, xoa dịu tâm tình của nó xuống, sau đó nhìn thoáng qua cửa sổ.
Cửa sổ đã được mở, có lẽ là do chủ quán vì để cho được thông thoáng, bên ngoài có một cái cây không thấp, nằm ngay vị trí cửa sổ, con mèo đen này rất có thể là bò lên trên cây, nhảy vào cửa sổ.
Mèo đen trong lòng Tô Bằng, ngóng nhìn cửa sổ bên ngoài, chỉ thấy lúc này sắc trời đã dần dần tối sầm.
Tô Bằng vuốt ve mèo đen trong ngực, đột nhiên trong lòng sinh ra một cảm giác tinh nghịch, nói với nó:
"Mèo đen à mèo đen, cách đó không xa, chính là Trích Tiên sơn trang mà Linh Mị Nhi xinh đẹp tuyệt trần danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ sinh sống đó, ngươi có muốn đến xem thử hay không?"
" Ngươi nhất định muốn."
Tô Bằng nóim trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, đi đến bên giường, khoanh chân ngồi vững, bắt đầu thi triển pháp thuật Âm Thần Xuất Khiếu...
...
Pháp thuật Âm Thần Xuất Khiếu, Tô Bằng đã làm hoài thành quen, không hề tốn chút công sức nào, đã có thể xuất hồn thành công.
Sau khi xuất khiếu, Tô Bằng trực tiếp nhập vào trong mèo đen nằm trong lòng mình.
"Meo~"
Chỉ thấy con mèo đen ở trong ngực bị Tô Bằng nhập vào người, kêu một tiếng, thân thể trong lòng từ im lặng không động đậy chợt nhảy xuống, quay đầu lại nhìn thân thể mình, khẽ lắc đầu, sau đó từ cửa sổ nhảy ra, nhảy lên trên cây đại thụ, sau đó theo nhánh cây to lần mò trèo xuống dưới, chạy về phía Trích Tiên sơn trang kia.
Mèo đen tựa như con thoi, chạy đến bên ngoài Trích Tiên sơn trang, vượt qua cửa chính, ở bên ngoài tường vây tìm thấy một cây đại thụ, mấy cái đã vọt lên, sau đó tung người nhảy xuống, nhảy vào trong Trích Tiên sơn trang.
Lúc này, trời đã đã hoàn toàn tối đen, bóng dáng mèo đen trong đêm tối, như cá gặp nước, trong sơn trang mặc dù có không ít trang đinh, nhưng không có người nhìn thấy nó.
Nó giống như hiểu được học vấn kiến trúc bố cục, chỉ thoáng chốc phân biệt đường đi một chút, liền tìm được phương hướng có lẽ là nơi chủ nhân ở, chạy như bay về hướng chủ nhà.
Chạy được một hồi, lỗ tai mèo đen dựng thẳng, chợt nghe thấy âm thanh của đàn tranh.
" Có người đánh đàn?"
Tô Bằng nhập vào thân thể của mèo đen trong lòng khẽ động, nơi này là Trích Tiên sơn trang, người có thể ở trong này dùng tư cách chủ nhân đánh đàn, chỉ có một mà thôi.
Mèo đen không chút do dự, chạy về hướng phát ra tiếng đàn tranh.
Đợi đến khi nó chạy đến nơi đó, phát hiện nơi đó là một hồ nước không nhỏ, ở bên mép hồ nước, xây dựng một cái đình trên mặt nước, lúc này, trong đình đèn đuốc sáng trưng, có bốn người đang ở trong đình...