Tô Bằng nghe thấy những lời người này nói, không khỏi bật cười, nói:
“Làm sao ngươi biết ta tới nơi này là vì để nhìn Linh Mị Nhi? Còn nữa Trích Tiên sơn trang ở chỗ này, chẳng ta không biết tự mình đi tới hay sao? Mà còn cần ngươi dẫn đường làm chi?”
“Hắc, vị đại nhân này vừa nhìn đã biết ngươi là đại hiệp giang hồ, đại hiệp rên giang hồ, đến trấn Trích Tiên của chúng ta, khong phải vì để nhìn Linh cô nương, thì còn vì cái gì nữa?”
Tiểu tử bộ dạng giống như lưu manh đầu đường xó chợ nhếch miệng cười một tiếng, sau đó đi thẳng ra dòng người náo nhiệt trên ngoài bên đường, nói:
“Không nói dối gì ngài, trấn Trích Tiên của chúng ta sở dĩ được náo nhiệt như thế, làm ăn buôn bán tốt như vậy, đều là dựa vào danh khí của Linh cô nương giúp đỡ, trên con đường này mười người phương xa, có chín người đến vì Linh cô nương, cho nên ta đoán vị đại nhân đây cũng có cùng mục đích như vậy.”
Tô Bằng nghe xong, không khỏi hết cách, rốt cuộc là cái gì vậy? Mỹ nữ sản nghiệp du lịch sao?
Tiểu tử bộ dạng lưu manh tiếp tục trêu đùa vừa cười vừa nói:
“Còn về Trích Tiên sơn trang, hắc, cũng không giấu diếm gì ngài, nơi đó cũng không phải có thể tùy tiện dễ dàng muốn đến là đến được, có thể trực tiếp vào trong, không phải tài sản ngất trời, thì cũng là hiệp khách đã thành lâu ngày danh trên giang hồ, người bình thường sẽ không tiếp đãi, thậm chí muốn vào trong thì càng đừng mơ tưởng, mấy ngày hôm trước vừa mới có mấy tên không có mắt muốn ỷ vào võ công cao cường đột nhập vào bên trong, kết quả vừa vọt qua tường viện, liền bị người phát hiện, hai người kia còn muốn cậy mạnh, kết quả bị người của Trích Tiên sơn trang đánh cho hộc máu ném ra ngoài, bây giờ vẫn còn nằm trong trấn dưỡng thương đó.”
“Đương nhiên, ta thấy ngài chính là cao thủ trên giang hồ, nói không chừng còn là nhân vật nổi tiếng, nhưng danh khí của Linh cô nương trên giang hồ ngài cũng hiểu đó, cái gọi là gặp mặt ngàn vàng, phải bỏ ra trên vạn lượng, ngài tuy rằng xem ra có vẻ rất có tiền, nhưng mà ai kiếm tiền cũng không dễ dàng gì phải không? Có điều nếu ngài thật sự muốn gặp Linh tiểu thư, ta cũng có cách, chỉ cần trăm lượng hoàng kim là được, tất nhiên có thể làm cho ngài nhìn thấy Linh cô nương, trái lại khi ngài nhìn thấy gương mặt của Linh cô nương rồi, rồi mới quyết định có muốn gõ cửa cầu kiến hay không, không phải tốt hơn sao? Nếu không hài lòng, cũng vẫn có thể tiết kiệm được chín trăm lượng hoàng kim.”
Tô Bằng nghe xong, cảm giác có chút dở khóc dở cười, người này chẳng lẽ chính là ma cô trong truyền thuyết?
Có điều thoạt nhìn có lẽ không phải là người trong nội bộ Trích Tiên sơn trang, xem phong thái của Linh Mị Nhi, ngược lại không có lý do giống như là nữ tử phong trần tầm thường, còn cần phải loại ma cô gì đó làm cầu nối dẫn mối.
Xem ra, người này cũng là dựa núi kiếm ăn, dựa sông uống nước, dựa vào một mỹ nữ để kiếm miếng cơm, luồn cúi lừa gạt khách qua đường.
Tô Bằng lần này tới xem Linh Mị Nhi, chủ yếu là vì để giải quyết ác nghiệp quấn quanh trên người, đã sẵn chuẩn bị bỏ ra cái giá đắt nhất, người này giật dây kéo cầu, phỏng chừng cũng không phải đường đi chính thống gì, Tô Bằng xua tay, tỏ vẻ mình không mấy hứng thú.
Chỉ là người này bám dai như đỉa, dường như cảm thấy bản thân còn có thể đùa tiếp, lại quấn lấy, dự định tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ của mình.
Khi Tô Bằng đang có chút cảm giác không được bình tĩnh. Chợt nghe thấy trên lầu truyền đến âm thanh khe khẽ, chỉ thấy một công tử trẻ tuổi từ lầu hai đi xuống dưới, cười mắng tên lưu manh đường phố kia:
“Tên lưu manh nhà ngươi lại đang gạt người gì đó, cách gặp mặt Linh tiểu thư, chính là bảo người ta mặc quần áo trang đinh của Trích Tiên sơn trang, nhân cơ hội đưa đồ linh tinh, lẻn vào bên trong nửa ngày, trộm nhìn Linh tiểu thư mà thôi. Hành vi bỉ ổi thế này, tự hạ thấp thân phận của mình, làm sao có thể đến gần Linh tiểu thư được? Vị nhân huynh kia, đừng để bị hắn lừa đấy.”
Tên lưu manh kia vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt đầu tiên lộ vẻ tức giận, hận người này đã vạch trần cách kiếm cơm của mình, có điều sau khi liếc nhìn thấy vị công tử kia, hắn lại lộ vẻ sợ hãi, bối rối xoay tới xoay lui một hồi, cuối cùng giậm chân, xoay người bỏ đi, chỉ là lúc bỏ đi, dường như trong ánh mắt còn lộ ra sắc thái căm hận.
Tô Bằng lại nhìn công tử trẻ tuổi đang từ trên lầu đi xuống kia, chỉ thấy hắn quần áo lụa là, bên hông che kín trang sức vàng ngọc, trên tay còn cầm một chiếc quạt xếp, nhìn dáng vẻ hết sức phong lưu tiêu sái, chỉ là bờ môi lại có chút mỏng, khiến người khác có cảm giác người này e rằng rất bạc tình.
Lúc này hắn cầm quạt xếp trong tay, tiêu sái đi xuống lầu, sau khi xuống đến lầu một, phạch một tiếng thu quạt lại, chắp tay chào hỏi Tô Bằng, nói:
“Vị bằng hữu này, xin chào, ta là Trung Châu Mộ Dung Tính Đức, vừa rồi trông thấy tên vô lại kia quấy nhiễu huynh đài, sợ rằng ngươi lại bị những lời ngon ngọt của hắn gạt, cho nên lắm lời đôi chút.”
Trong mắt Tô Bằng đang dò xét người này, có điều trên tay cũng không thất lễ, chắp tay đáp lễ, nói:
“Nào có, vẫn là đa tạ huynh đài đã giải vây giúp ta, ta là Giang Ninh Tô Bằng, đa tạ huynh đài.”
“Ồ? Tô Châu quận Giang Ninh? Đó cũng là một địa phương tốt, địa linh nhân kiệt, Hắc Thủy quân ở đó rất có uy danh trong võ lâm, nhất là gần đây trong quận Giang Ninh xuất hiện thêm hai cao thủ mới trong giang hồ, một người tên là Truy Tinh Tiễn Lý Minh, một cây cung dài vô cùng lợi hại, bắn chết không ít cao thủ thành danh trên giang hồ, một người khác tên là Thánh Thủ Ma Kiếm Tô Bằng, chẳng lẽ nhân huynh chính là Thánh Thủ Ma Kiếm kia?”
Tô Bằng nghe thấy những lời này, sắc mặt không hề thay đổi, trong lòng lại âm thầm cảnh giác con người này.
Đối phương nói chuyện khách khí, đem ngoại hiệu trong giang hồ của mình sửa lại một chữ, đem chữ Huyết Thủ đổi thành Thánh Thủ, nghe trong lời nói của hắn dường như cố ý kết giao với mình.
Có điều Tô Bằng luôn cảm thấy người này có chút tốn hơi sức, hơn nữa nhìn phong thái của hắn từ trên lầu bước xuống, Tô Bằng luôn có một loại cảm giác “Kẻ này quen biết ta! Chẳng qua lúc này cố ý tìm cơ hội để kết giao với ta”, loại trực giác này hết sức mãnh liệt.
Chỉ là Tô Bằng có thể đảm bảo, mình chưa từng chính thức gặp qua người này, nếu không nhất định sẽ có ấn tượng với hắn.
Nhưng mà đối phương dường như lại cố tình tiếp cận mình như thế, khiến cho Tô Bằng sinh lòng cảnh giác.