Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 527: Ngươi Nhìn Thấy Chưa Hẳn Là Chân Tướng (2)


3 năm

trướctiếp

“Thím ba ám chỉ ta, có lẽ chính là chuyện này... Có lẽ toàn bộ mọi chuyện... tất cả, đều có cơ hội xoay chuyển, chỉ là xem năng lực của ta, có thể phát huy được hay không mà thôi...”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, trong lòng hắn đã mơ hồ nắm bắt cơ hội xoay chuyển tình thế, hắn đã nhìn thấu nhược điểm của người ẩn trong sương mù màu đen này, mơ hồ đoán được thân phận thực sự của hắn.

Tô Bằng vẻ mặt tỉnh táo ung dung, hắn tung người, từ cửa thông gió nhảy xuống, sau đó đưa tay mò vào trong túi Càn Khôn, đã tìm được Ngưu Mao Kim Châm, lúc này tay trái hắn tóm lấy Ngưu Mao Kim Châm, tay phải cầm bảo kiếm, bình tĩnh nhìn người ẩn thân trong sương mù màu đen này.

“Nữ nhân này là người thân của ngươi sao? Sao hả, nếu ngươi giết chết nàng, tiếp theo ta có thể cho ngươi một cái chết tương đối nhẹ nhõm, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”

Người trong sương mù màu đen, bắt Tăng Na, nói với Tô Bằng.

“Không sao cả, bây giờ ở loại tình hình này, vừa vặn kiểm tra suy nghĩ của ta một chút, nếu ngươi thật sự tiễn nàng lên đường, thì ta giết lại có sao đâu?”

Tô Bằng thản nhiên nói.

“Ồ? Ngươi tin tưởng có thể giết chết ta được sao? Chỉ dựa vòa cơ quan kia trên tay ngươi thôi sao? Ta nghĩ ngươi quá tự tin rồi.”

Người trong sương mù màu đen nói với Tô Bằng.

“Nếu như Ngưu Mao Kim Châm không giết được ngươi, chẳng những ta sẽ không khó chịu, còn có thể cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì đã nói rõ, suy đoán của ta không có sai lầm.”

Tô Bằng mỉm cười, xông đến người trong sương mù màu đen kia.

“Vậy sao? Ta đây ngược lại muốn xem thử, ngươi có thể xuống tay ngoan độc, với người thân của ngươi như thế hay không!”

Người trong sương mù màu đen không mang theo cảm xúc nói. Nói xong, sương mù màu đen trong hai tay hắn đột nhiên tăng vọt, kéo dài gấp mười lần không thôi, đem Tăng Na đẩy tới Tô Bằng.

Trong ánh mắt Tô Bằng lộ ra sắc thái quyết đoán, tay phải nắm bảo kiếm, không do dự chút nào, một kiếm đâm vào ngực Tăng Na.

“Phập!”

Bảo kiếm đâm vào trong ngực Tăng Na, Tăng Na không lộ ra vẻ mặt khổ sở, ngược lại trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói:

“Ngươi rốt cuộc đã hiểu.”

Tô Bằng gật đầu, tiếp lời nói:

“Ta nhìn thấy có thể cũng không phải là chân tướng.”

Trên mặt Tăng Na mỉm cười, đột nhiên thân thể hóa thành chùm sáng, biến mất trong không trung.

Tô Bằng lúc này, tay trái cầm Ngưu Mao Kim Châm cũng đã bắn ra.

Một đám phi châm lông trâu bắn ra, phát ra âm thanh giống như tiếng muối bay, bắn về phía người ẩn thân trong sương mù màu đen kia.

Người trong sương mù màu đen sừng sững bất động, phi châm toàn bộ bắn xuyên qua trong thân thể hắn, nhưng không gây ra bất cứ tổn thương nào cho hắn.

“Tuyệt chiêu của ngươi sử dụng hết rồi, bây giờ là lúc ngươi phải chịu chết.”

Người trong sương mù màu đen, nói với Tô Bằng.

“Vậy sao? Ngưu Mao Kim Châm không chết giết được ngươi, nhưng xác minh suy đoán của ta... Ngươi có lẽ rất lợi hại, nhung nơi này lại là sân nhà của ta... Nơi này, ta là vô địch!”

Tô Bằng cười lạnh, phía sau người trong sương mù màu đen, hai binh sĩ ác nghiệp quấn quanh nâng súng lên muốn xông tới, nhưng mà Tô Bằng không có chút đề phòng nào, mà lại ném Ngưu Mao Kim Châm xuống, hai tay nắm lấy bảo kiếm chĩa thẳng bầu trời, cao giọng quát:

“Ban cho ta sức mạnh!”

“Ầm!”

Trên chín tầng trời, đột nhiên một tia chớp màu vàng đánh xuống từ trên chín tầng trời, thoáng cái cuốn tung kiến trúc toàn bộ sơn trang, bổ vào trên người Tô Bằng.

Trong nháy mắt, thân thể Tô Bằng bộc phát ra một đợt kim quang chói mắt, trên thân thể bất chợt hiển hiện áo giáp màu vàng phảng phất giống như thần tướng, kiếm mảnh trong tay hắn, cũng trở thành bảo kiếm cực lớn rộng ba tấc, dài đến một mét bốn năm.

“Xem Bán Nguyệt Kiến Khí Trảm của ta đây!”

Tô Bằng vung tay lên, một đạo Bán Nguyệt Kiếm Khí liền tấn công vào hai binh sĩ của người trong sương mù màu đen kia.

Lúc này, hắn đâu còn giống như người chỉ còn lại có hai phần thực lực? Hệt như một thiên thần giáp vàng hạ phàm.

Hai binh sĩ lập tức bị kiếm khí cắt thành bốn mảnh, làn khói đen cũng bỗng chốc bị kiếm khí chém thành hai khúc, nhưng mà lập tức tập trung lại, làn khói đen lơ lửng giữa không trung, giống như thật kinh ngạc nói:

“Ngươi... Làm sao ngươi có thể thi triển loại lực lượng này?”

“Còn dám giả vờ!”

Tô Bằng trong miệng cười lạnh, khẽ vươn tay, trên ngón tay của hắn, đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn.

Tô Bằng hét lớn:

“Đại địa!”

“Ầm!”

Trong chiếc nhẫn, bắn ra một luồng hào sáng xuống mặt đất, cả sơn trang đã bắt đầu rung chuyển lắc lư, một ngọn núi lớn, phảng phất như mọc lên giữa không trung, từ trên mặt đất đột nhiên nhô lên, dùng tốc độ mỗi giây vài trăm mét điên cuồng sinh trưởng.

Rất nhanh, ngọn núi này đã sinh trưởng đến bốn năm ngàn mét, đè toàn bộ sơn trang dưới ngọn núi.

Người trong sương mù màu đen kia, không ngờ cũng trở nên thay đổi cực lớn, biến thành một gương mặt quỷ màu đen to lớn, trôi nổi giữa không trung.

“Ta ta chính là có được sức mạnh sấm sét! Còn không biến mất khuất mắt ta!”

Tô Bằng đứng ở trên ngọn núi, thân thể biến thành to lớn, lúc này hắn đã ném bảo kiếm xuống, trên bầu trời không ngừng có tiếng sấm sét đùng đoàng, Tô Bằng tiện tay bắt lấy một tia chớp, sau đó ném mạnh xuống mặt quỷ màu đen kia.

“Ầm!”

Liên tục bốn năm tia chớp, bị Tô Bằng ném lên trên gương mặt quỷ màu đen kia, gương mặt quỷ màu đen kêu thảm một tiếng, bị chém cho tan biến.

Còn Tô Bằng, lại không thèm liếc nhìn mặt quỷ kia, trực tiếp từ trên ngọn núi nhảy xuống.

Đầu Tô Bằng hướng xuống đất, từ ngọn núi nhảy xuống, ngọn núi này bây giờ đã nhô cao hơn một vạn mét, nhảy xuống như vậy, nhất định sẽ thịt nát xương tan.

Nhưng mà Tô Bằng không hề có bất cứ đề phòng nào, chỉ là nhắm mắt lại.

“Đứng lên đi!”

Tô Bằng trong nháy mắt, nói với bản thân.

“Ầm!”

Tô Bằng rơi xuống rất lâu, rốt cuộc đã chạm xuống đất...

...

Tô Bằng mặc giáp vàng trong nháy mắt rơi xuống đất, đột nhiên Tô Bằng mở to mắt.

Địa điểm, vẫn là trong đại sảnh sơn trang bỏ hoang kia, bên cạnh hắn, mười lâu la Thiên Phủ hội, còn có ba người Chân Thần giáo vẫn còn ngủ say, có điều những người này dường như đang mơ thấy ác mộng, sắc thái trên mặt giãy dụa hết sức đau khổ, nhưng không nhắm mắt lại.

Giáp vàng trên người Tô Bằng đã biến mất không thấy gì nữa, vẫn mặc bộ trang phục màu xanh, bên tay phải của mình, Vô Phong kiếm đang nằm ở nơi đó.

Tô Bằng phi thân một cái, rút Vô Phong kiếm từ trên mặt đất lên, trong nháy mắt vượt qua bảy tám mét, nhảy đến chỗ cửa căn phòng mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp