“Hán tử bên kia, đứng lại cho ta!
Bốn người kia xem cách ăn mặc cũng biết là người của Thiên Phủ Hội, hướng về phía Tô Bằng cùng Thợ săn kia hô lên.
Dân chúng bình thường đối với người trong giang hồ vẫn rất kính sợ, Thợ săn cao lớn nghe xong quả nhiên không đi tới nữa, nhìn lại năm người kia.
Tô Bằng cũng nhận ra trang phục của bọn họ, có lẽ mấy người này chính là mấy người mà Đinh Hoành Vũ phái tới viện thủ cho Chân Thần Giáo.
Các vị là người của Thiên Phủ Hội sao? Đừng khẩn trương, ta cũng là đi ra từ thành Dương Đức, cách đây không lâu mới vừa gặp qua Đinh hội trưởng của các ngươi.
Tô Bằng chắp tay với mấy người của Thiên Phủ Hội kia, nói với bọn họ.
Quả nhiên, nghe Tô Bằng tự giới thiệu xong, năm người của Thiên Phủ Hội kia liếc nhìn nhau, sau đó có hơi hồ nghi nhìn Tô Bằng.
Có điều hồ nghi thì hồ nghi, thái độ của mấy người này đã tốt lên rất nhiều, rõ ràng đã khách khí không ít.
Một người trong đó đi tới, bởi vì nghe Tô Bằng nói ra tên tuổi của Đinh Hoành Vũ, không dám mạo phạm, chắp tay nói với Tô Bằng:
“Không biết bằng hữu danh hiệu là gì? Cùng với Đinh hội trưởng của Thiên Phủ Hội chúng ta có quan hệ gì?
Tô Bằng nghe xong, khẽ mỉm cười, nói:
“Ta gọi là Tề Dã, một lãng khách giang hồ thôi, cùng với Đinh hội trưởng cũng chỉ là gặp nhau một lần, có điều ta có quan hệ sâu xa một chút với hai vị cung phụng của Thiên Phủ Hội các người. Lần này các ngươi đến đây, là nghe theo mệnh lệnh của Đinh hội trưởng, trợ giúp người trong sư môn của hai vị cung phụng Thiên Phủ Hội các ngươi tìm kiếm Mộng Mô phải không? Ta từ chỗ Đinh hội trưởng nghe được việc này, hai vị cung phụng kia nhờ ta tới giúp các ngươi tìm kiếm Mộng Mô.
Nghe xong lời của Tô Bằng, từ đầu chí cuối đều đúng, người của Thiên Phủ Hội không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cung kính không ít, chắp tay nói với Tô Bằng:
“Hóa ra là người quen của hai vị cung phụng trong hội, vậy cũng tốt, người trong sư môn của hai vị cung phụng bây giờ đang ở trong sơn trang bỏ phế kia nghỉ ngơi. Tề Đại hiệp cùng chúng ta đi gặp nhé?
“Được.
Trên mặt Tô Bằng lộ ra nụ cười mỉm, nói với mấy người kia, hắn cũng không thấy ba người của Chân Thần Giáo kia, lấy võ công của Tô Bằng bây giờ đánh không lại cũng có thể toàn thân chạy thoát, nếu mình có thể lừa gạt ba người kia thì đương nhiên không còn gì tốt hơn, nếu không thể thì trực tiếp động thủ, Tô Bằng cũng không e ngại.
Năm người kia lập tức thay đổi mục tiêu, theo dò xét biến thành hộ tống Tô Bằng tiến vào trong sơn trang bỏ phế. Tô Bằng tạm biệt người Thợ săn cao lớn kia, người nọ đi trở về trại, Tô Bằng đi theo mấy người của Thiên Phủ Hội đi đến sơn trang bỏ phế.
Mấy người đi chưa bao lâu đã đi đến sơn trang đặt trên một dốc thoải ở giữa lưng núi.
Thật ra thì lúc đi đến sơn trang này, Tô Bằng phát hiện vị trí của sơn trang bỏ phế này rất là không tệ, ở giữa sườn núi, nơi này có dốc thoải có thể đặt nền móng, hơn nữa tầm nhìn rất tốt.
Sơn trang này chiếm diện tích khoảng ba bốn ngàn thước vuông, chẳng qua là chỉ mới xây một nửa liền đã hoang phế. Một nửa tường vây không có, phòng ốc cũng một nửa đã bị tàn phá. Chỉ có chủ yếu là phòng khách cùng với các phòng phụ cận là còn hoàn hảo. Lúc này ở trong sơn trang bỏ phế này có ba đến năm hán tử cũng đều mặc áo đen đầu đội khăn đỏ, đang tuần tra thủ vệ.
Nhìn thấy năm người kia mang theo Tô Bằng đi tới, từ bên trong sơn trang bỏ phế có một cấp cao mặc áo xanh của Thiên Phủ Hội đi ra, ngăn cản mấy người này lại. Nhíu mày nói với mấy người kia:
“Không phải là cho các ngươi đi tuần tra chung quanh, thấy có tung tích manh mối về yêu quái kia hay không sao? Tại sao lại trở về?
Sau đó, ánh mắt hắn dừng ở trên mặt Tô Bằng, hỏi:
“Người kia là ai?
Mấy tên lâu la của Thiên Phủ Hội kia đem lời giới thiệu của Tô Bằng lặp lại một lần, Tô Bằng cũng chắp tay với người này.
Người này nghe xong, trầm ngâm một hồi, nhìn Tô Bằng, hỏi vài câu, thấy không có gì sơ hở, nói:
“Được, vậy ba vị đại nhân kia đang thảo luận ở trong phòng, ta dẫn ngươi đi.
Tô Bằng gật đầu, đi theo người áo xanh này.
Người áo xanh dẫn Tô Bằng vào trong phòng, quả nhiên, trong phòng có ba Hắc y nhân rất là tà khí.
Hai người trong đó đều có dáng người cao to, xem ra giống như là lão khách hơn bốn mươi tuổi, mang theo một thân tà tính, xem ra cũng không phải là dễ sống chung.
Một người khác lại có vóc người thấp bé, mang theo nón, đem mặt giấu ở bên trong nón, nhìn không rõ mặt mũi, nhưng có thể phán đoán vóc người của người này nhỏ gầy, không có mấy lượng thịt, thoạt nhìn giống như là chú thuật sĩ Tô Bằng gặp được ở phủ hội trưởng Thiên Phủ Hội kia.
Vị cấp cao áo xanh của Thiên Phủ Hội kia, sau khi đi vào phòng, ba người này liền ngừng nói chuyện, cùng nhau nhìn qua, còn vị cấp cao áo xanh kia thì đi tới người nhỏ gầy đầu đội nón kia, thì thầm vài tiếng.
Tô Bằng thấy vậy, trong lòng hiểu rõ, mấy ngày qua đủ để vị cấp cao áo xanh phân rõ ai là lớn ai là nhỏ, xem ra người nam nhân nhỏ gầy đội nón này là người chỉ huy nhiệm vụ lần này của Chân Thần Giáo.
Chỉ là trong lòng Tô Bằng oán thầm, ba người thuật sĩ của Chân Thần Giáo mà mình đã từng thấy hình như người cũng có thân hình rất nhỏ gầy hèn mọn bỉ ổi, tất cả đều là bộ dạng áo đen đội nón này. Có lẽ đây cũng là thuật sĩ của Chân Thần Giáo, có lẽ chú thuật của Chân Thần Giáo càng luyện càng khiến cho người ta thấp bé, co rút lại thành cái dạng này.
Khoan hãy nói, suy đoán này của Tô Bằng thật đúng là đoán đến điểm quan trọng, cách chân tướng không xa mấy.
Lúc này, nam nhân nhỏ gầy áo đen đội nón này nghe xong lời của vị cấp cao áo xanh của Thiên Phủ Hội, xoay đầu lại nhìn về phía Tô Bằng, hỏi:
“Ngươi là người quen của cung phụng hiện tại, ta sao lại chưa từng thấy ngươi vậy?
Tô Bằng nghe xong, không có trực tiếp trả lời, chỉ là mang theo nụ cười hờ hững, nói một câu tiếng lóng:
“Chân thần bất diệt, vĩnh hàng thế gian.
Nghe xong câu nói này của Tô Bằng, nhất thời vẻ mặt của ba người trong phòng đều trở nên nghiêm túc, đồng thời đưa tay đặt tại trong lòng mình.
Tô Bằng thấy thế, âm thầm gật đầu, quả nhiên câu tiếng lóng này có tác dụng.
Những ám hiệu tiếng lóng hắn sử dụng này đều là tin tức bên trong bút ký mà mình thu được cùng với trên người Kim Cô Thần Sử đã bị mình giết chết kia.
Bên trong bút ký, có đầy đủ một pháp quy lễ nghi của nội bộ Chân Thần Giáo, ám hiệu tiếng long mà mình mới vừa nói, là ám hiệu lúc gặp nhau của giáo đồ chính thức của Chân Thần Giáo.
Hắn sau khi nói ra những lời này, quả nhiên ba hắc y nhân trong phòng kia thái độ đối với hắn có sự biến hóa.
“Tần Hương chủ, đây là người quen của bọn ta, mời ngươi đi nghỉ ngơi một chút trước đi, chúng ta có một ít chuyện cần phải bàn luận.
Hắc y nhân thấp bé đội nón nói với vị cấp cao áo xanh của Thiên Phủ Hội kia.
Người được gọi là Tần Hương chủ nhẹ gật đầu, lui xuống.
Hắc y nhân đội nón lúc này mới quay đầu nhìn Tô Bằng, nói:
“Hóa ra là huynh đệ trong giáo, chẳng qua là mặt ngươi lạ vô cùng, ta chưa từng thấy qua ngươi, ngươi đi theo vị đại nhân nào?
Tô Bằng mỉm cười, nói:
“Ta vốn không phải là người nơi đây, là thần sử Long Thiên Ngạo dẫn ta nhập giáo, nhưng ta ở trên giang hồ còn có thân phận khác, không tiện công khai nên vẫn không có chính thức xếp vào trong danh sách giáo. Lần này ta là đi ngang qua Thục Châu, bởi vì thân phận giang hồ tiếp bái hội trưởng Đinh Hoành Vũ của thành Dương Đức một lần, trùng hợp gặp được Đàm cung phụng, chúng ta đối đáp tín vật khẩu hiệu, xác định thân phận trong giáo của nháu, sau đó Đàm cung phụng nói cho ta chuyện bắt giữ Mộng Mô ở nơi này, ta trùng hợp cũng tinh thông một số kỹ xảo truy đuổi, Đàm cung phụng liền nhờ ta tới trợ giúp ba vị một tay. À, đúng rồi, đây là thư Đàm cung phụng đưa cho ta làm tín vật, ba vị nhìn một chút đi.
Nói xong, Tô Bằng liền đem bức thư tìm được trên người Hắc y nhân giết chết ở Thiên Phủ Hội kia, đưa cho Hắc y nhân thấp bé đầu đội nón...