Theo lời Mộng Mô ở trong thư kia, Tô Bằng cũng cảm thấy được hẳn là như vậy, nếu không nơi Thục Sơn này vốn chưa nghe nói qua truyền thuyết về yêu quái gì, đột nhiên lại xuất hiện nhiều yêu quái, cũng không hợp với lẽ thường.
“Hai người kia có nói là gặp phải yêu quái gì không? Bọn họ bây giờ đang ở nơi nào?
Tô Bằng hỏi đại hán kia.
“Hai người kia đã điên rồi, chỉ biết nói bậy nói bạ, làm sao mà còn kể được hoành chỉnh nữa? Có điều cũng có Thợ săn khác, nói là ở trong núi thấy được một quái vật đi lại giống như là người, nghe bọn hắn miêu tả, giống như là Mộng Mô ăn giấc mơ của con người trong truyền thuyết.
Đại hán này trả lời.
“Về phần hai Thợ săn đã bị điên mất kia, thì đó.
Hán tử cao lớn này chỉ chỉ sau lưng Tô Bằng, nói:
“Bọn họ bây giờ đang ở trong nhà tranh của mình, chẳng qua là Thợ săn, việc ăn uống mặc dù không phải lo nhưng cũng không có gì để dành, hai người này là phụ tử, trong nhà không có những người khác, sau khi điên rồi cũng không đi săn được nữa, chỉ mỗi ngày ở trong nhà tranh ngẩn người, đầu óc cũng không rõ ràng, trong trại tuy rằng cũng ở cùng nhau mười mấy vài chục năm rồi nhưng mỗi nhà cũng không có nhiều tiền của, chỉ là nhà ai hôm nay thu hoạch tốt một chút thì sẽ cho phụ tử bọn hắn một ít, còn chưa đến mức đói chết. Nếu là ngươi muốn dò thăm tin tức, ta khuyên ngươi vẫn là không nên đi, bọn họ bây giờ hoàn toàn ngu dại rồi, ngươi có hỏi cũng không được gì.
Tô Bằng nghe xong, khẽ gật đầu dựa theo tin tức mà mình biết được đến lúc này, thứ mình đối mặt hẳn là một Mộng Mô đã thành yêu.
Nếu không phải là Mộng Mô thành yêu, vậy người dùng hai cái đùi để bước đi kia, có vẻ quái dị.
“Gần đây có người nào vào núi không? Có tra chuyện này chưa?
Tô Bằng nói với đại hán kia.
Hán tử cao lớn khẽ gật đầu, nói:
“Chúng ta mười dặm tám thôn, gặp phải chuyện gì cũng đều trông cậy vào các hiệp khách của Thục Sơn phái. Chỉ là lần này chúng ta báo chuyện này lên, người của Thục Sơn Kiếm Phái không có hành động gì cả, nói là hai thợ săn kia có thể là gặp phải mãnh thú lại bị tà phong, cho nên không còn tỉnh táo nữa, cũng không cho rằng nơi này có yêu quái. Có điều về sau cũng có một nhóm người tới, ba người cầm đầu rất quái lạ, thoạt nhìn có chút tà khí, không giống như là người tốt, người đi với bọn họ tự xưng là Thiên Phủ Hội, làm việc có chút bá đạo, hỏi chúng ta một số chuyện được nghe đồn, sau đó đã áp giải hai người trong nhà của chúng ta đi dẫn đường cho bọn hắn.
“Ồ?
Tô Bằng nghe xong, chân mày cau lại, mình quả nhiên đã tìm được manh mối về những người của Chân Thần Giáo này.
Thấy nhà của các ngươi, dường như cũng không có chỗ để người ngoài ngủ lại, ngươi có biết bọn họ trú ở chỗ nào không?
Tô Bằng hỏi đại hán.
“Biết, trại chúng ta quá nhỏ, bọn họ có mười mấy hai mươi người, ở không nổi vả lại cũng ghét bỏ trại nhỏ của chúng ta, sẽ không ở lại đây. Có điều đi vào núi khoảng mười sáu mười bảy dặm, có một sơn trang bỏ không, lúc trước có một đại hiệp khách có quan hệ với Thục Sơn Kiếm Phái xây nên, có điều xây được một nửa hiệp khách kia so kiếm với người khác đã bị chết, không có người tiếp tục bỏ tiền ra xây nữa, cho nên xây đến một nửa thì bỏ hoang. Có điều dọn dẹp một chút cũng có thể ở lại được, những người đó ngủ ở trong sơn trang kia.
Tô Bằng nghe xong, gật gật đầu, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một khối bạc mười lượng, ném cho hán tử cao lớn kia, nói:
“Đa tạ ngươi đã nói nhiều chuyện cho ta như vậy, mười lượng bạc này ngươi giữ lấy năm lượng, năm lượng còn lại cho phụ tử điên kia mua chút gì ăn đi, nếu có còn thừa thì cho bọn hắn khám bệnh, để người ta chết đói thì không tốt lắm.
Hán tử cao lớn cầm bạc, nhìn thoáng qua Tô Bằng, cũng chẳng cự tuyệt, gật gật đầu.
Tô Bằng hỏi hán tử cao lớn vị trí rõ ràng của sơn trang hoang phế kia, liền đi vào trong rừng.
Chẳng qua là hắn đi không bao xa, liền nghe phía sau có người gọi mình, vừa thấy hóa ra là hán tử cao lớn kia, cầm trong tay một cái sài đao dùng để bửa củi, ngoài ra lưng còn đeo một cái cung săn, từ phía sau chạy đến.
“Còn có việc gì sao?
Tô Bằng đợi người này một hồi, thấy hắn đi tới trước mặt mình, hỏi hắn.
“Ngươi không tệ, biết làm việc thiện, so với những lão gia giang hồ bình thường luôn cao cao tại thượng kia tốt hơn rất nhiều, ta lo lắng ngươi đi đường quanh co, tuy rằng vị trí của sơn trang bỏ hoang kia ngươi đã biết, nhưng đoạn đường này rất khó. Năm đó vị hiệp khách xây sơn trang kia thích thanh tĩnh, nơi xây dựng mặc dù không quá xa nhưng rất khuất, rất nhiều người lần đầu tiên vào núi cũng tìm không được, ta sợ ngươi lạc đường, đi tới tiễn ngươi một đoạn đường.
Hán tử cao lớn kia nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn một hồi, thấy ánh mắt của hán tử cao lớn này chân thành thuần phác, cũng không phải giống như hạng người bởi vì thấy mình ra tay hào phóng, thấy tài sáng mắt chuẩn bị ở trên đường cướp bóc lấy của mình.
Sau khi ý nghĩ này hiện lên, trên mặt Tô Bằng lộ ra một nụ cười tự giễu, trong lòng nói mình lăn lộn ở giang hồ đã lâu, tâm tư cũng phức tạp rồi, hán tử kia cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn mình lưng đeo bảo kiếm cũng biết mình là người giang hồ, hắn chỉ là một thợ săn có cái gì có thể đánh cướp mình được chứ.
Nghĩ thông suốt điều này, Tô Bằng gật đầu, nói:
“Được, mời dẫn đường.
Đại hán gật đầu, cầm lấy sài đao, đi ở phía trước mở đường.
...
Tô Bằng cùng với đại hán đi ở trong rừng hơn hai giờ, rốt cuộc đã đi tới gần sơn trang bị bỏ phế kia.
Dọc theo đường đi quả nhiên giống như lời của đại hán kia nói, tuy rằng khoảng cách không xa, nhưng nơi đây hết sức hẻo lánh quanh co, rất khó tìm được, nếu không phải có người Thợ săn cao lớn này dẫn đường, Tô Bằng nói không chừng thật đúng là đã đi quanh có một vòng rồi.
Lúc này Tô Bằng đã có thể thấy được tòa sơn trang bị bỏ phế xây ở giữa sườn núi kia.
Ngay khi hai người muốn tiếp tục đi tới, trong rừng đột nhiên có một trận tiếng động, bốn năm người giang hồ áo đen khăn đỏ nắm lấy binh khí từ trong rừng đi ra...