Tô Bằng nói với Đỗ Thu:

Đỗ huynh cẩn thận chút, những người Chân Thần giáo này, pháp môn sử dụng đều rất tà môn, không phải đao thương bất nhập, thì chính là có một số tà pháp, còn cần võ công ta có chút khắc chế bọn họ, mới có thể mỗi lần đều đánh chết đối phương, nếu không, cho dù võ công cao cường hơn bọn họ, cũng chưa chắc tìm được chỗ tốt.

Đỗ Thu nghe xong, nhẹ gật đầu, hắn cũng từng thấy sương mù quỷ dị kia, tự hỏi nếu mình gặp phải, chưa hẳn có thể giống Tô Bằng xử lý nhẹ nhàng được.

Tô lão đệ, lần này sau khi ta xử lý chuyện của kim chủ, sẽ đi tìm ngươi, chúng ta cùng truy tra chuyện của Chân Thần giáo này, tà phái như vậy, tuyệt đối không thể dung nhẫn nó tồn trên đời này, ta cũng sẽ liên lạc bằng hữu giang hồ của ta, đem chuyện này nói với bọn họ, tóm lại, đại địa Thần Châu, quyết không cho phép giáo phái tà ma như thế tồn tại!

Đỗ Thu nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong mừng rỡ, hắn sau này có thể sẽ đối nghịch người Chân Thần giáo, nhân mạch của Đỗ Thu trong giang hồ rất rộng, có lẽ có thể từ trên người hắn đạt được trợ lực rất lớn.

Tô Bằng gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua sau lưng, nói:

Đỗ huynh, ngươi còn muốn đi tìm kim chủ ngươi sao?

Ừm, nhận ủy thác của người, làm việc cho người, mặc dù ta hận không thể cùng Tô lão đệ ngươi đi giết những người Chân Thần giáo đó bây giờ, nhưng mà vẫn phải làm tốt chuyện trước mắt này, đưa nhóm hàng hóa này đến Nam Trữ.

Đỗ Thu gật đầu, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng suy nghĩ một lát, nói:

Đỗ huynh, nếu như vậy, không bằng ta và ngươi bây giờ tách ra ở đây, ta đi chậm một chút, nếu thấy truy binh của Thiên Phủ hội, liền dẫn dắt bọn họ rời đi, cho ngươi tranh thủ một chút thời gian, ta cuối cùng cũng sẽ đến Nam Trữ, tới đó, chúng ta gặp lại, thế nào?

Nghe xong lời của Tô Bằng, Đỗ Thu suy nghĩ một lát, Đỗ Thu được chứng kiến võ công của Tô Bằng, cảm thấy uy hiếp mà người Thiên Phủ hội có thể mang đến cho Tô Bằng cơ bản không có, cho dù bị đuổi theo cũng sẽ không nguy hiểm, mình còn phải chiếu cố kim chủ, Tô Bằng một mình lại linh hoạt hơn, quả thật cứ vậy thì hai người đều tốt.

Hiểu rõ điểm ấy, Đỗ Thu gật đầu, nói:

Như thế, vậy liền gặp lại ở Nam Trữ.

Nam Trữ lại gặp.

Tô Bằng gật đầu, hai người đều là nam nhi giang hồ, không nhiều quyến luyến, chắp tay cáo từ lẫn nhau, từ đó tách ra.

Đỗ Thu tiếp tục đuổi theo kim chủ của hắn, mà Tô Bằng, thì dừng lại một hồi ngay tại chỗ.

Lúc này, hắn lấy thư thu được ở trên người hai hắc y nhân kia ra, xem một lần.

Xem thư xong, Tô Bằng thoáng nhíu mày.

Giọng điệu trên hai phong thư, đều giống lời cấp trên của hai gã hắc y nhân bị đánh chết ở phủ hội trưởng Thiên Phủ hội.

Nội dung trong thư khá đơn giản, bức đầu tiên, là thư tín bình thường, dặn dò hai gã hắc y nhân trong Thiên Phủ hội, muốn bọn họ thành lập liên lạc với Đinh Hoành Vũ, Đinh Hoành Vũ tựa hồ vẫn không hoàn toàn đầu nhập trong tín ngưỡng Chân Thần giáo, cấp trên của hai người, muốn hai người kia mau chóng kéo Đinh Hoành Vũ vào Chân Thần giáo, trở thành giáo đồ.

Phong thư thứ hai, xem ngày chính là trước đó không lâu, đại khái là bảy tám ngày trước.

Trong thư nói, người Chân Thần giáo, ở gần Thục Sơn, ngẫu nhiên phát hiện một con yêu vật chỉ ở trong truyền thuyết mới nhìn thấy... Mộng mô.

Trong thư đề cập, thế lực Chân Thần giáo ở Thục Sơn cũng không quá mạnh, tối đa đưa ra ba người đi tìm mộng mô kia, không cách nào bắt về, muốn hai người này mượn người từ Đinh Hoành Vũ, triệu tập một số cao thủ từ Thiên Phủ hội, đi phụ cận Thục Sơn tìm kỳ thú trong truyền thuyết... Hoặc nói, là yêu quái, người Chân Thần giáo, dùng con mộng mô này có tác dụng lớn, nếu bắt được thành công, chính là một công lớn.

Tô Bằng xem phong thư này, không khỏi nhíu mày.

Mộng mô loại vật này, Tô Bằng cũng từng nghe qua truyền thuyết.

Trong truyền thuyết, hình tượng mộng mô, có điểm giống loài thú ăn kiến tồn tại trong hiện thực, nhưng lớn hơn so với loài thú ăn kiến rất nhiều.

Vật này không lấy thực vật làm thức ăn, mà chỉ ăn 'Mộng' của người để sinh tồn.

Trong truyền thuyết, nếu có người qua đêm ở hoang sơn dã lĩnh, hơn nữa nằm mơ, mộng mô sẽ xuất hiện, ở trên đầu người hút cảnh trong mơ.

Người bị mộng mô hút cảnh trong mơ, sẽ mất đi một bộ phận tinh lực, hơn nữa ký ức có thể cũng sẽ hỗn loạn một thời gian ngắn, những ký ức cùng cảnh trong mơ kia, liền biến thành thực vật của mộng mô.

Tô Bằng luôn cho răng, loại miêu tả này, chỉ là một số người cổ đại chưa thấy qua loài thú ăn kiến bịa đặt ra, lúc này xem thư, mới giậtt mình mà nghĩ, thế giới hiện thực có lẽ không có loại động vật như mộng mô này, nhưng thế giới luân hồi tử vong chưa hẳn không có.

Nếu lời của cấp trên hai người Chân Thần giáo xếp vào ở bên cạnh Đinh Hoành Vũ là chính xác, xác định động vật thần kỳ này tồn tại, như vậy nó có thể ở ngay gần Thục Sơn thật.

Một khi đã như vậy, có cần góp chút náo nhiệt không?

Tô Bằng cầm giấy viết thư, nghĩ trong lòng.

Suy nghĩ một lát, Tô Bằng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ phàm là chuyện kẻ địch muốn làm, đều cần mình đi phá hư, nếu mục đích của bọn họ rõ ràng như vậy, mình cũng sẽ không ngại phiền toái, đi Thục Sơn một chuyến, quấy nhiễu chuyện của bọn họ.

Nghĩ tới đây, Tô Bằng cười, hắn vốn muốn xé nát phong thư này, suy nghĩ một lát, vẫn giữ ở trên người.

Phương hướng Nam Trữ là tiếp tục đi về phía nam, phương hướng Thục Sơn lại hướng Đông Nam nơi đây, lúc Tô Bằng ở trong thành từng hỏi thăm địa hình phụ cận, cho nên biết rất rõ, hắn nhận thức chuẩn phương hướng, liền chạy như bay về hướng Đông Nam...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play