Nghe xong lời của Đinh Hoành Vũ, Đỗ Thu hừ lạnh một tiếng, mặc dù trong lòng hắn tràn ngập tức giận với chuyện cực kỳ bi thảm mà Đinh Hoành Vũ làm ra, nhưng cũng không phải dạng giận chó đánh mèo người nhà của Đinh Hoành Vũ.
Đỗ huynh, đi thôi, áp giải người này đi, ở trước mặt bách tính thành Dương Đức, cho hắn một kết thúc.
Tô Bằng nói với Đỗ Thu.
Đỗ Thu gật đầu, nói:
Chuyện chính tay đâm người này, nhất định phải giao cho ta.
Tô Bằng gật đầu, hắn cũng biết tính cách Đỗ Thu, bình thường nhìn như tùy ý, nhưng trong lòng lại là hiệp khách, rất có nguyên tắc, hành vi của Đinh Hoành Vũ, đã vượt qua điểm mấu chốt của Đỗ Thu, không giết không đủ để an ủi những oan hồn linh thiêng trên trời kia.
Hai người áp giải Đinh Hoành Vũ đi ra, bang chúng Thiên Phủ hội bên ngoài vẫn vây quanh hai người, tuy nhiên lại sợ tổn thương tánh mạng Đinh Hoành Vũ, không dám tiến lên.
Tô Bằng cùng Đỗ Thu, áp Đinh Hoành Vũ một chân cà thọt, đi ra phủ hội trưởng Thiên Phủ hội.
Ngoài Thiên Phủ hội, những quần chúng vây xem kia, còn chưa tán đi, vẫn ở phía xa nhìn.
Thấy Tô Bằng cùng Đỗ Thu áp Đinh Hoành Vũ ra ngoài, lập tức có người sợ hãi kêu:
Đó không phải đại đương gia Đinh hội trưởng Thiên Phủ hội sao?
Quần chúng vây xem khác, cũng thấy Đinh Hoành Vũ bị bắt ra ngoài, lập tức ồn ào.
Tô Bằng nhìn thoáng qua bang chúng Thiên Phủ hội bao vây sau lưng, lại nhìn thoáng qua Đỗ Thu, nói:
Liền xem ngươi rồi, Đỗ huynh.
Đỗ Thu gật đầu, hét lớn một tiếng, nhảy bật lên, sau đó từ không trung, một kiếm liền đâm tới đỉnh đầu Đinh Hoành Vũ.
Ma văn của Đinh Hoành Vũ, chỉ vân đến xung quanh cổ, trên mặt và trên đầu cũng không có, vừa rồi ngăn kiếm khí công kích của Tô Bằng, cũng là dùng thân thể, nhưng trên đầu vẫn còn chưa tu luyện tới.
Cho nên hắn chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, đã bị Băng Phách Hàn Thiền Kiếm của Đỗ Thu từ đỉnh đầu đâm vào.
Đỉnh đầu hắn sau khi bị bảo kiếm đâm vào, ma văn trong thân thể đã bị phá công pháp, lập tức không thể ngăn cản công kích nữa, chỉ thấy thân thể hắn bồng một tiếng, bị kiếm khí của Đỗ Thu từ giữa tách ra, cả người một phần hai mảnh, chết hoàn toàn.
Đinh hội trưởng bị người ta giết rồi!
Nhìn thấy một màn này, lập tức quần chúng vây xem có người gân cổ hô lên. Mà bang chúng Thiên Phủ hội trong phủ hội trưởng, cũng đỏ tròng mắt, liều mạng giết ra ngoài.
Tô Bằng nhìn thấy, hô một tiếng Rút lui, nói xong cùng với Đỗ Thu thi triển thân pháp, rời khỏi nơi đây.
Thân pháp hai người vô cùng cao minh, chỉ chốc lát, đã đến chỗ cửa thành, mặc dù lúc này cửa thành đã khoá vì có chuyện xảy ra, hai người cũng không áp lực nhảy lên tường thành, sau đó từ trên tường thành đáp xuống, chạy như bay ra ngoài thành...
Ở trong đám người vây xem, mấy đệ tử Thục Sơn kiếm phái kia, cũng trong đó.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy Đinh Hoành Vũ bị một kiếm của Đỗ Thu chém thành hai mảnh, không khỏi sắc mặt lập tức trắng bệch.
Bọn họ lần này xuống núi, chính là truyền tin tức Thục Sơn Kiếm Phái cho Đinh Hoành Vũ, Đinh Hoành Vũ là một quân cờ quan trọng của Thục Sơn Kiếm Phái, phải ở thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng mấu chốt.
Nhưng mà, vị sư thúc Thục Sơn kiếm phái bọn họ, không ngờ lại ở trước mặt bọn họ, bị Đỗ Thu phân thây.
Điều này khiến trong lòng những thiếu hiệp Thục Sơn Kiếm Phái dính không sâu vào trong giang hồ, chịu đả kích rất lớn.
Sau nửa ngày, mới có một người khôi phục năng lực ngôn ngữ, nhìn Lý Ngọc Quỳnh bên cạnh nói:
Lý sư huynh, chúng ta... chúng ta...
Lý Ngọc Quỳnh lúc này cũng lạnh cả người, hắn biết võ công Đinh Hoành Vũ sâu cạn, chính là hơn mình không chỉ một bậc, lúc này Đinh Hoành Vũ không ngờ ở trong phủ mình, bị Đỗ Thu cùng Tô Bằng bắt ra ngoài, sau đó một kiếm phân thây, Lý Ngọc Quỳnh cảm giác trên đỉnh đầu mình cũng lạnh lẽo, thân thể không rét mà run, nghe sư đệ hắn gọi hắn xong, hắn mới giật bắn cả người, phục hồi tinh thần lại.
Việc này liên quan trọng đại, chúng ta không thể ở lâu, mau trở về Thục Sơn, báo cáo sư môn...
Lý Ngọc Quỳnh nói, bản thân hắn cũng không phát hiện, lúc nói những lời này, trong ngôn ngữ đều mang theo thanh âm rung động.
...
Một phút sau.
Tô Bằng cùng Đỗ Thu, từ phương hướng tương phản bọn người kim chủ Đỗ Thu đi, chạy hơn mười dặm, mới rẽ một vòng tròn, đuổi theo phương hướng bọn người kim chủ Đỗ Thu ly khai.
Trên đường đi, sắc mặt Đỗ Thu vẫn khó coi, Tô Bằng nhìn, đoán chừng là bị cảnh tượng giống địa ngục dưới mật thất ám ảnh.
Đỗ Thu vốn cũng không phải người tàn nhẫn, nhưng mà lúc chém chết Đinh Hoành Vũ, vẫn thi triển thủ đoạn ác độc như thế, có thể thấy được trong lòng hắn đã phẫn nộ đến mức tận cùng.
Tô Bằng cũng chẳng quấy rầy, chỉ là cùng Đỗ Thu cùng một chỗ nhanh chóng đi đường.
Liền chạy như vậy hơn một tiếng, tốc độ của hai người mới dần dần chậm lại.
Đỗ huynh, ngươi vẫn khỏe chứ?
Tô Bằng thấy Đỗ Thu dường như đã khôi phục một ít, còn thở hắt một hơi, liền hỏi hắn.
Cũng may, tâm tình đã bình phục một ít.
Đỗ Thu nói, sau đó hắn oán hận nói:
Không ngờ trong thiên hạ, lại có giáo phái không có nhân tính như vậy! Nếu để ta tìm được người Chân Thần giáo này, nhất định đem bọn họ nhổ tận gốc, giết sạch sẽ!
Tô Bằng nghe xong, nhẹ gật đầu, hắn nói với Đỗ Thu chuyện về Chân Thần giáo, cũng chắc gì không tồn suy nghĩ tìm một người giúp đỡ.
Dù sao chỉ dựa vào ước định với ma giáo, Tô Bằng cảm giác lực lượng mình đối phó Chân Thần giáo vẫn hơi yếu, thực tế ma giáo, còn cần tính vào trong lực lượng không thể khống chế.