Đối mặt bang chúng Thiên Phủ hội xông lên, Tô Bằng cùng Đỗ Thu không chút sợ hãi.
Những bang chúng của Thiên Phủ hội này, đại khái chẳng khác nào binh sĩ Hắc Thủy quân, có lẽ trình tự còn kém hơn một bậc, bây giờ đối mặt đám người trình độ này, đối với cao thủ cấp bậc như Tô Bằng cùng Đỗ Thu mà nói, trừ phi đối phương sử dụng cơ quan nỏ tiễn mũi tên bắn hàng hoạt, bằng không thì không có uy hiếp gì quá lớn.
Tô Bằng cùng Đỗ Thu tùy tiện lưng đối lưng cùng nhau chém giết, chính diện đối đầu với đám bang chúng này.
Mười mấy bang chúng Thiên Phủ hội xông tới, Đỗ Thu vẫn không rút kiếm, chỉ hét lớn một tiếng, dùng bảo kiếm vẫn còn mang vỏ chém ra một đường Hàn Băng Kiếm Khí.
Hàn Băng Kiếm Khí lập tức đánh hơn mười bang chúng phía trước ngã xuống đất, những kẻ này trên người đều không ngoại lệ xuất hiện sương lạnh màu trắng, xem ra đã bị đông cứng không nhẹ.
Còn Tô Bằng, dù bận vẫn ung dung cũng rút ra Vô Phong kiếm, tùy ý thi triển một chút Bán Thức Kiếm Pháp của mình.
Bán Thức Kiếm Pháp sau khi thăng cấp đến mãn cấp, phạm vi ảnh hưởng trở nên lớn hơn rất nhiều, không gian trước mặt Tô Bằng, đại khái cũng có hơn mười bang chúng Thiên Phủ hội, lập tức cảm giác không gian tràn ngập một loại lực lượng trói buộc, hơn nữa dường như trọng lực cũng có chút thay đổi, trong không gian một chỗ là lực hấp dẫn, một chỗ là lực đẩy, khiến cho bọn chúng đi đường cũng gặp vấn đề, đi chưa được mấy bước, không phải cơ thể mình rút gân, cũng không cách nào đi được, ngã sấp xuống mặt đất.
Đây chẳng qua là hai người Đỗ Thu cùng Tô Bằng dùng dao mổ trâu giết gà mà thôi, thế giới Tử Vong Luân Hồi xem như thế giới võ hiệp, mặc dù một người một mình đấu lại mấy chục ngàn người thì có chút khoa trương, nhưng mà nếu là cao thủ chân chính, khiêu chiến mấy trăm bang chúng trình độ bình thường thế này, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Bang chúng Thiên Phủ hội, nhưng vẫn là rất dũng mãnh, mặc dù bị Tô Bằng cùng Đỗ Thu đánh ngã không ít người, nhưng người phía sau vẫn như tre già măng mọc, từ đó đó có thể thấy được, Thiên Phủ hội mặc dù thanh danh ở bổn địa không được tốt, nhưng vẫn luôn là thế lực lớn nhất ở nơi này, không phải là không có đạo lý.
Nhưng nếu dũng mãnh mà có tác dụng, thì còn cần những tuyệt thế cao thủ kia để làm gì? Hai người Tô Bằng cùng Đỗ Thu, một người thi triển Bán Thức Kiếm Pháp, một người thi triển Hàn Băng Kiếm Khí, lưng đối lưng, đều vô cùng thoải mái, khiến cho những bang chúng bình thường kia không cách nào áp sát lại gần được.
Không bao lâu, trên mặt đất đã có hơn một trăm bang chúng Thiên Phủ hội, bị hai người đánh bị thương ngã lăn ra đất không cựa quậy nổi.
Những bang chúng Thiên Phủ hội đó, mặc dù dũng mãnh, nhưng cũng không phải đầu óc bã đậu. Bây giờ cũng đại khái hiểu rõ, trước mắt hai người này không phải là dựa vào nhân số thì có thể giết chết được, cũng dừng lại tấn công ngốc nghếch, chỉ nắm chặt lấy cương đao, vũ khí, vây chặt lấy Tô Bằng cùng Đỗ Thu, cũng không dám tiếp tục tiến lên.
“Hừ! Phế vật!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đinh Hoành Vũ vẫn luôn chắp tay đứng bên hừ lạnh một tiếng, hắn cũng muốn dùng những thuộc hạ này thử nghiệm một chút thực lực của Đỗ Thu và Tô Bằng. Những thuộc hạ này, chủ yếu là nhân thủ giữ vững thống trị tất yếu của hắn ở thành Dương Đức, chứ không phải tinh anh trong hội.
Những bang chúng bình thường kia, chỉ dùng để tiêu hao một chút thể lực của Tô Bằng cùng Đỗ Thu, cao thủ chân chính, lúc này mới vừa mới xuất hiện...
Không biết khi nào, sau lưng Đỗ Thu, đã đứng mười bảy mười tám nam nữ mặc áo xanh, dựa theo quy định đẳng cấp trong Thiên Phủ hội, những người này là nhân vật cấp cán bộ so với bang chúng bình thường thân phận cao hơn nhiều.
Nhân vật như vậy, thực lực của mỗi người, đại khái võ công gần như tương đương với thập tiểu kiếm trên giang hồ.
Mười bảy mười tám người áo xanh phía trước này, còn có bốn người mặc áo vàng.
Bốn người áo vàng này, tuổi tác thoạt nhìn lớn hơn một chút so với những người mặc áo xanh kia, khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, với tuổi tác này, sức mạnh cơ thể vẫn chưa hoàn toàn xuống dốc, công lực cùng kinh nghiệm lại vô cùng thâm hậu, những người này, thật ra là thành phần trung thành chân chính của Thiên Phủ hội.
Thực lực của bọn hắn, đại khái thực lực kém hơn không bao nhiêu so với Liễu Không hòa thượng và Huyết Thứ Phương Kinh Minh, đã cùng Tô Bằng tham gia trong lần huyết đấu kia.
Trên thực tế, Thiên Phủ hội còn có át chủ bài, chỉ là hội trưởng Đinh Hoành Vũ không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, không để cho hai cao thủ cấp cung phụng lai lịch thần bí kia của Thiên Phủ hội xuất hiện ở đây mà thôi.
Trong lòng hắn, những nhân thủ này, đã đủ cầm chân Tô Bằng cùng Đỗ Thu... Bản thân Đinh Hoành Vũ là một cao thủ võ công cao cường, huống chi, hắn từng tiếp nhận...
Lúc Đinh Hoành Vũ suy nghĩ, Tô Bằng cùng Đỗ Thu, đã đem bang chúng Thiên Phủ hội xung quanh bức lui ra rất xa.
Trường kiếm Tô Bằng, lạnh nhạt nhìn Đinh Hoành Vũ phía xa, nói:
“Đinh hội trưởng, chỉ dựa vào những thuộc hạ này của ngươ, e rằng không giữ chân nổi hai người chúng ta đâu, nếu ngươi không phái thêm người kết thúc trận này, hai người chúng ta đành phải đi thôi.”
“Hừ, ngông cuồng.”
Đinh Hoành Vũ hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra, ngăn cản bang chúng Thiên Phủ hội vẫn muốn xông tới kia, nói:
“Hai người này không phải là các ngươi có thể sát thương được, tất cả lui ra, xem đường chủ trong bang hội ra tay.”
Lời của Đinh Hoành Vũ, ở trong Thiên Phủ hội nhất ngôn cửu đỉnh, rất có uy nghiêm, bang chúng Thiên Phủ hội chung quanh mặc dù vẫn còn chiến ý, nhưng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh, lập tức kéo đồng bọn bị Hàn Băng Kiếm Khí đóng băng, hoặc là cơ thể tàn tạ bị lực trường kiếm pháp của Tô Bằng xé rách nằm la liệt trên mặt đât ra khỏi nơi này, lập tức, xung quanh Tô Bằng cùng Đỗ Thu chừa ra một khoảng trống rất lớn.