Nghe thấy những lời này, Tô Bằng cùng với Đỗ Thu dáng sừng sững không sợ hãi, áp giải tên công tử ăn chơi này, dưới sự bao vây của bọn tay chân áo đen của Thiên Phủ Hội ở chung quanh, đi đến phủ hội trưởng.
Sau khi tiến vào trong phủ hội trưởng, Tô Bằng phát hiện nơi này khá lớn, sân phía trước là một luyện võ trường cực lớn, có thể chứa khoảng mấy trăm người đồng thời luyện võ ở bên trong.
Lúc này trong luyện võ trường, đã có hai ba trăm người, hai ba trăm này trang phục đều đúng tiêu chuẩn của Thiên Phủ Hội, chẳng qua là trong tay không phải là nắm lấy mộc côn, mà đều là cương đao sáng loáng.
Phía trước hai ba trăm người này, có một nam nhân vóc người cực cao, chiều cao khoảng chín thước, khoảng bốn mươi tuổi, mặc trường sam màu đen, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn về phía hai người Tô Bằng cùng với Đỗ Thu.
Hai người Tô Bằng cùng với Đỗ Thu, võ công cao cường cũng không đem hai ba trăm bang chúng tầm thường này để vào trong mắt, chỉ là Tô Bằng cũng còn có tâm tư khác, quét phụ cận một vòng. Hắn không sợ đối phương nhiều người, bây giờ lấy võ công của Tô Bằng, đám tay chân tầm thường này có nhiều hơn nữa cũng không làm gì được hắn, Tô Bằng lo lắng chính là loại bang hội to lớn như Thiên Phủ Hội này, có thể có nỏ tiễn cường cung gì đó hay không, những vật kia là không dễ đề phòng nhất.
Quét nhìn một vòng, trong lòng Tô Bằng đã biết được những nơi có thể mai phục cung thủ trong luyện võ trường này rồi, cảm thấy đối với mình không cách nào tạo thành uy hiếp được, mới quay đầu hướng về Đỗ Thu nhẹ gật đầu.
Đỗ Thu đáp lại, cũng là nhẹ gật đầu, hai người tiến về phía trước, đi tới trước mặt nam nhân áo đen thân cao chín thước kia.
“Phụ thân cứu ta!
Tên công tử ăn chơi bị Tô Bằng bắt ở trong tay, thấy người này, hô to một tiếng.
Nam nhân áo đen trung niên để bộ râu dài, bộ dáng không giận tự uy, hai tay hắn chắp ở phía sau, ánh mắt cũng chẳng nhìn vào tên công tử ăn chơi kia, hờ hững nói với hai người Tô Bằng và Đỗ Thu:
“Ta là hội trưởng Thiên Phủ Hội, Đinh Hoành Vũ, không biết người tới là anh hùng phương nào, Thiên Phủ Hội sao lại tiếp đón không chu toàn, thế nhưng lại phải để hai vị dẫn đứa trẻ mãi không chịu lớn kia của ta tới hưng sư vấn tội vậy?
Nghe xong lời của người này, dường như cũng còn theo trình tự giang hồ, Đỗ Thu cũng không tự cao tự đại, nói:
“Lương Châu Đỗ Thu ra mắt Đinh hội trưởng.
Tô Bằng cũng khẽ gật đầu, chỉ đơn giản nói:
“Giang Ninh Tô Bằng, ra mắt Đinh hội trưởng.
“Ồ? Trảm Thủy Kiếm Đỗ Thu? Còn có Huyết Thủ Ma Kiếm Tô Bằng mới quật khởi nhanh chóng trên giang hồ gần đây?
Nghe xong lời của hai người, khuôn mặt của Đinh Hoành Vũ có chút động, nói với hai người Tô Bằng và Đỗ Thu.
Đỗ Thu khẽ gật đầu, coi như là xác nhận thân phận, sau đó mở miệng nói:
“Đinh hội trưởng, vốn là chúng ta ở xa tới là khách. Không muốn cho chủ nhà ngươi thêm phiền toái gì, chỉ là lệnh công tử hình như khinh người quá đáng, chẳng những muốn dùng hai mươi lượng hoàng kim mua hàng hóa có giá trị liên thành của kim chủ nhà ta, còn muốn lớn tiếng đánh giết với ta và Tô Bằng lão đệ. Hai người chúng ta thật sự nhẫn nhịn không được nữa, liền ra tay giáo huấn một chút, chẳng qua là không có nắm giữ đúng mực, dường như làm bị thương lệnh công tử. Hôm nay tới cửa, một là muốn biểu đạt một chút lòng áy náy, mặt khác cũng muốn cáo trạng với Đinh hội trưởng, những hành vi của lệnh công tử thật sự là có chút tổn hại uy danh của tôn hội.
Nghe thấy những lời này, tên công tử ăn chơi bị Tô Bằng khống chế không khỏi hừ hừ hai tiếng, bình thường đều là hắn bá đạo quen thói, không ngờ hôm nay lại gặp phải hai gốc rạ khó nhai này, chẳng những đánh mình một trận dữ dội, còn muốn tới cửa vấn tội.
Nhưng mà Đinh Hoành Vũ kia nghe xong lời của Đỗ Thu, mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, còn nhẹ gật đầu, nói:
“Linh Nhi là ta lúc tuổi già nhận làm con thừa tự, vốn ta nhìn hắn lớn lên, lại thêm muốn cho hắn nối dõi tông đường, khó tránh khỏi nuông chiều một chút, có chút kiêu ngạo. Bình thường ta cũng không có thời gian trông nom hắn, để hắn dưỡng thành tính cách tự đại, khó tránh khỏi bị người chịu không được, hôm nay hai vị dạy dỗ hắn coi như cũng là trong dự liệu.
Nghe xong lời này của Đinh Hoành Vũ, Đỗ Thu cảm thấy ngoài ý muốn, dường như Đinh hội trưởng này vẫn là người chịu nghe đạo lí.
Tô Bằng thì không cho là đúng, Đinh Hoành Vũ này xem ra giống như là rất lo lắng cho công tử ăn chơi này, lúc này nhận lỗi hẳn là sợ hai người bọn hắn đả thương đến tính mạng của hắn, một hồi mình thả công tử ăn chơi này ra, sợ là Đinh Hoành Vũ này liền trở mặt.
Chỉ nghe Đinh Hoành Vũ kia tiếp tục nói:
“Có điều hai vị nếu như đã dạy dỗ đứa nhi tử không chịu lớn này của ta, lúc này lại đưa đến quý phủ của ta, kế tiếp hẳn là giao cho người làm cha như ta quản giáo chứ? Hai vị luôn kèm hai bên đứa nhi tử này của ta không buông ra, sợ là không tốt cho lắm.
Tô Bằng nghe xong, cùng với Đỗ Thu liếc mắt nhìn nhau, đối phương nói coi như là có lý, mà còn Tô Bằng cùng với Đỗ Thu, cũng đều là người kinh qua nhiều chuyện rồi, cũng không sợ hãi sau khi bỏ con tin thì đối phương động thủ. Tô Bằng khẽ gật đầu, nói:
“Như thế, liền giao cho Đinh hội trưởng quản giáo lệnh công tử đi.
Nói xong, Tô Bằng đẩy tên công tử ăn chơi trong tay ra, người thiếu gia này nghiêng ngả lảo đảo, liền lăn một vòng té tới trước mặt Đinh Hoành Vũ, quỳ trên mặt đất gào khóc, nói:
“Cha! Phải báo thù cho ta!
Đinh Hoành Vũ thấy vậy, thân hình động cũng không động, chỉ là mở miệng nói:
“Người đâu, mang thiếu gia vào đằng sau nghỉ ngơi dưỡng thương.
Đằng sau tất nhiên có thành viên của bang hội, dìu vị thiếu gia ăn chơi kia đi vào.
Lúc này, luyện võ trường chỉ còn lại mấy trăm bang chúng Thiên Phủ Hội, bao quanh hai người Đỗ Thu và Tô Bằng.
Đinh Hoành Vũ, thì quay mặt lại đây, mặt không chút thay đổi, nói với hai người Tô Bằng và Đỗ Thu:
“Đứa con trai này ta biết rõ, rất không chịu thua kém ai, bình thường kiêu ngạo thành thói, bình thường gặp phải phiền toái cũng đều là ta giúp hắn giải quyết tốt hậu quả, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ dẫn đến tai họa.
Nói xong, hắn đột nhiên nhìn về phía Tô Bằng cùng với Đỗ Thu, giọng nói tăng thêm, nói:
“Nhưng mà, hắn dù sao cũng là con ta! Muốn dạy dỗ, cũng là ta quản giáo hắn. Cho dù như thế nào cũng không tới phiên hai vị ra tay đi! Huống hồ các ngươi còn ra tay nặng như thế, đánh gảy một chân của hắn, từ nay về sau chưa chắc sẽ không bị tàn tật... Ta thân là phụ thân, nếu không thể báo mối thù này cho con, vậy đã uổng phí cho hai chữ phụ thân rồi!
Nghe xong lời của Đinh Hoành Vũ, Tô Bằng khẽ mỉm cười, hắn đã sớm đoán được sau khi thả tên công tử ăn chơi kia ra, hội trưởng Thiên Phủ Hội Đinh Hoành Vũ này sẽ trở mặt, có điều Tô Bằng cùng với Đỗ Thu là những người nào chứ? Căn bản đều khinh thường dùng con tin để uy hiếp, nếu phải xung đột cũng chọn xung đột chính diện.
Chỉ nghe Đỗ Thu hờ hững nói:
“Đinh hội trưởng muốn xử trí hai người chúng ta như thế nào? Xin mời nói ra đi.
“Cũng rất đơn giản.
Đinh Hoành Vũ quét nhìn hai người Tô Bằng với Đỗ Thu, nói:
“Các ngươi nếu đã đánh gảy một chân của con ta, bốn chân của hai người các ngươi, cũng đánh gảy hết đi, lại thêm các ngươi có mắt không tròng, thế nhưng lại dám khiêu khích uy nghiêm Thiên Phủ Hội của ta, cặp mắt kia giữ lại cũng vô dụng, nếu các ngươi tự đánh gãy hai chân, cộng thêm móc cặp mắt của mình ra thì ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, tuyệt không truy cứu nữa.
Lời này nói ra, Tô Bằng không khỏi nở nụ cười, nói:
“Đinh hội trưởng rất hài hước, ngươi cảm thấy hai người chúng ta sẽ làm như thế sao? Nói như vậy, là buộc hai người chúng ta động thủ?
“Hừ... Các ngươi đã không muốn làm theo lời của ta, như vậy chính là chủ động khiêu khích Thiên Phủ Hội của ta! Quy củ giang hồ ta đã làm đủ, các ngươi đã không biết điều, như vậy...
Đinh Hoành Vũ nhìn về bốn phía, quát to một tiếng, nói:
“Các huynh đệ, bắt lấy hai tên ngông cuồng này cho ta!