Tô Bằng quay đầu lại, nhìn lại giữa ngã tư đường, chỉ thấy lúc này, hai gia đinh cầm roi mở đường vẫn còn đang chỉ cao khí ngang cưỡi khoái mã đi trên đường, cũng cách mình không xa.

Tô Bằng thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, vừa hay nhìn thấy dưới mủi chân mình có một hòn đá nhỏ, mủi chân Tô Bằng truyền nội lực, nhẹ nhàng đá một đá, cục đá lúc này giống như là viên đạn đột nhiên bắn ra, thoáng cái đánh vào trên cổ con ngựa của gia đinh bá đạo phía bên phải đường kia!

Nội lựa bao lấy cục đá làm cho nó phóng rất nhanh, giống như viên đạn đánh vào trên cổ ngựa.

Lập tức con ngựa cao to này chân trước giơ lên, hí vang một tiếng đau nhức.

Gia đinh hung ác kia lại cũng cưỡi ngựa không giỏi, thoáng cái đã bị ngã xuống ngựa, ngã ở trên mặt đường đá xanh.

Tô Bằng nhìn vậy, dưới chân vừa định đá thêm một cục đá, để tên gia đinh còn lại cũng bị đánh rớt xuống, nhưng mà còn chưa có động thủ đã thấy ngựa của tên gia đinh kia cũng đột nhiên hí vang một tiếng, nhảy dựng lên quật người đang cưỡi té xuống.

Thị lực của Tô Bằng cực kỳ lợi hại, hắn thấy được trong nháy mắt vừa rồi, một quả hạnh đào bay ra đánh vào trên mông của con ngựa kia, nên nó mới bị đau hí vang lên như vậy.

Nhìn thấy như thế, cục đá dưới chân Tô Bằng cũng không nhắm vào con ngựa kia nữa, mà là hướng về phía huyệt Thái Dương của tên gia đinh hung ác vừa rồi định dùng roi quất người kia, cục đá này Tô Bằng cũng không dùng toàn lực, nhưng mà bắn ra cũng như điện xẹt, đánh vào trên huyệt Thái Dương của gia đinh kia. Gia đình này chỉ là bề ngoài hung ác, trên thực tế võ công chả ra gì, căn bản chỉ bằng một người bình thường, thoáng cái đã bị cục đá do Tô Bằng bắn ra đánh ngất đi rồi.

Ánh mắt của Tô Bằng từ đầu đến cuối lại cũng không dừng lại trên người gia đinh mà mình dùng cục đá đánh ngất xỉu kia, mà là nghĩ đến phương hướng mà quả hạch đào vừa rồi mới bay ra, Tô Bằng trong đầu suy nghĩ về quỹ tích bay ra của quả hạch đào một chút, cuối cùng rơi vào trên một người mặc một thân trường sam màu lam nhạt đứng ở đối diện đường.

Khi Tô Bằng nhìn về phía người này, lại phát hiện người này cũng đang nhìn lại mình, ánh mắt hai người tiếp xúc, khóe miệng đối phương lộ ra ý cười, khẽ gật đầu với Tô Bằng. Sau đó xoay người lại đã dung nhập vào trong đám người, biến mất không thấy.

Tô Bằng thấy vậy nhẹ gật đầu, bộ dáng kiêu ngạo ác bá của hai gia đinh kia, không chỉ có mỗi mình chịu không nổi, người đối diện nọ hẳn cũng là một hiệp khách, thấy một màn vừa rồi không nhịn được, cùng mình không hẹn mà cùng sinh ra suy nghĩ giáo huấn hai gia đinh kia, hơn nữa cũng nghĩ là làm luôn.

Tô Bằng nhớ lại lực đạo của quả hạch đào mà đối phương mới vừa bắn ra lúc này, cảm giác thực lực của đối phương cũng có thể không tầm thường. Thủ pháp bắn ra không giống như là chuyên môn chơi ám khí, chỉ là tiện tay ném ra, có được loại lực đạo cùng với độ chính xác này, chứng tỏ tu vi nội lực của đối phương không kém, chí ít cũng bằng được sáu bảy phần trình độ của mình.

Hơn nữa hành vi của đối phương hết sức chu đáo, sau khi đánh người trực tiếp rời đi. Không để cho đối phương có cơ hội tìm được mình, xem ra là một người từng trải, không cần mình phải lo lắng cho hắn.

Lúc Tô Bằng nghĩ đến những chuyện này, người trên đường phố mới kịp phản ứng, nhìn thấy hai gia đinh hung ác đều bị ngã xuống ngựa, lập tức chung quanh không biết là người nào dẫn đầu, phát ra một tiếng vỗ tay tán thưởng hết sức vang dội.

Dân chúng chung quanh cũng cảm thấy hả giận, đều lớn tiếng vỗ tay tán thưởng, gia đinh hung ác không có bị đánh ngất kia, vốn muốn chửi đổng những người chung quanh này, chẳng qua là lúc này xem bộ dạng cả đám quần chúng này dường như đang chí khí bừng bừng. Không khỏi ngoài mạnh trong yếu, sắc mặt biến đổi cũng không nói lời nào, giống như con chó bị đứa nhỏ ném hòn đá, tuy rằng kêu thì rất dữ như thật ra thì lá gan cực kì nhỏ.

Tô Bằng cũng không có tiếp tục tham gia náo nhiệt, đằng sau đám người kia có người võ lâm, người cao minh một chút sẽ phát hiện có người trong võ lâm động tay với hai gia đinh này, Tô Bằng một thân trang phục giang hồ, không muốn tự tìm phiền toái.

Cho nên hắn cầm lấy vài đồng tiền đưa cho lão bản bán quà vặt, nhưng mà vừa quay đầu lại thì thấy lão bản mang trên mặt nụ cười thiện ý, lắc đầu liên tục, nói:

“Đi nhanh đi, chớ để bị người của Thiên Phủ Hội bắt được.

Tô Bằng nhìn thấy vậy, không khỏi cũng lộ ra nụ cười mỉm, lão bản này ngược lại cũng rất mắt sắc, phát giác có thể là mình động tay động chân.

Tô Bằng cũng không miễn cường với thiện ý của đối phương, chắp tay một cái rồi lách mình đi vào phía sau đám người, dẫn ngựa đi đến một cái hẻm nhỏ rồi đi thẳng.

Sau khi đi qua hẻm nhỏ này, Tô Bằng sờ sờ bụng, vốn muốn ăn mấy xiên đó thay bữa cơm đêm, nhưng mà chưa ăn được bao nhiêu đã bị em vợ của đương gia Thiên Phủ Hội kia quấy rầy, vì thế cũng không có được ăn no.

Hơn nữa ngựa của mình cũng rất lâu chưa có ăn đồ cho ngựa, nếu cứ tiếp tục cho ăn cỏ xanh ở dã ngoại, có thể sẽ bị kiết lỵ mất. Tô Bằng liền tìm một khách điếm, trước ở lại ăn một chút gì đó, sau lại cho ngựa ăn một chút bã đậu và yến mạch.

Hắn dắt ngựa, đi một lúc, rốt cuộc thấy được một nhà khách điếm thoạt nhìn xem ra không tệ.

Khách điếm kia có ba tầng, cao hơn mười thước, trên lầu rũ xuống hai hàng đèn lồng màu đỏ, mặt tiền của cửa hàng là cửa gỗ màu đỏ thẫm, phía trên có một bảng hiệu lớn, hai bên bảng hiệu là hai câu đối bằng mộc điêu, trái phải viết: Nam bắc khả an thân đại hảo hà sơn vi nghịch lữ, đông tây dã thích ý vô biên phong nguyệt thị lương bằng” (Trời nam biển bắc chốn yên ổn, non sông tươi đẹp dựng lữ quán; Bờ đông bến tây phong nguyệt vô biên làm bằng hữu), phía dưới bảng hiệu có một tấm hoành phi: Tiếu nghênh tứ hải tân khách.” (Cười đón khách bốn phương). Trên hoành phi có một tấm bảng màu đen đề ba chữ vàng to, viết là Nhất phẩm cư.

“Lão bản nhà này cũng thật biết cách làm ăn, nhìn cửa cũng biết là thương gia lớn, phục vụ hẳn là không tệ.

Tô Bằng nhìn thoáng qua khách điếm này, ấn tượng không tệ, liền dắt ngựa đi vào bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play