Tô Bằng lúc này đã đi ra khỏi Kiền Châu, tiến vào Thục Châu, địa hình của Thục Châu so với Kiền Châu cũng không sai biệt lắm, cũng là có nhiều bồn địa, nhưng đất đai so với Kiền Châu thì phì nhiêu hơn không ít, không giống như Kiền Châu người ở rất thưa thớt, tuy rằng vẫn nhiều núi như vậy, nhưng dọc theo đường đi thành thị cũng nhiều hơn.
Đêm nay, thành thị mà Tô Bằng dừng lại chính là thành Dương Đức ở Thục trung, tòa thành thị này cùng với quận Giang Ninh cũng không sai biệt lắm, có khoảng sáu bảy vạn nhân khẩu sống ở đây, lại thêm không ít người từ nơi khác đên, cũng coi như là một tòa thành thị có chút phồn hoa. Người cai quản thành Đức Dương là một bang hội tương tự như liên minh ngũ thành, gọi là Thiên Phủ hội, dấu hiệu nhận biết là trang phục một thân màu đen, trên đầu đeo khăn đỏ, Tô Bằng vào thành trên đường đi thấy không ít người mặc trang phục như vậy, hỏi thương gia người địa phương mới biết bọn họ là người quản lí nơi này.
Trang phục khách giang hồ của Tô Bằng, cũng không quá mức khiến người của Thiên Phủ Hội chú ý. Thục Châu tuy rằng là vùng núi, nhưng cũng như là địa phương rất phát đạt lưu thông, hàng năm người tới nơi này không biết có bao nhiêu, có một chút khách giang hồ lui tới cũng chỉ là chuyện bình thường, chẳng qua là hình ảnh Tô Bằng áo xanh mang kiếm, cũng ít nhiều vượt ra khỏi lớp người giang hồ hỗn loạn ở tầng dưới chót, giống như là Kiếm Khách có chút danh tiếng, cho nên người của Thiên Phủ Hội cũng có chút để ý nhưng cũng không có tới gây phiền toái.
Tô Bằng tiến vào trong thành, phát hiện dân cư nơi này có điểm đặc sắc, kiến trúc chủ yếu dùng vật liệu là đá xanh, đường phố trong thành cũng là dùng đá xanh trải thành.
Trên đường phố, ngoại trừ người ăn mặc giống như người Giang Ninh Lâm Y ra, không ít người ăn mặc hết sức đặc sắc, hẳn là tộc đàn đặc biệt ở nơi đây. Hai bên đường phố có rất nhiều tiểu thương người bán hàng rong, buôn bán các loại quà vặt, còn có người dứt khoát ở trên đường phố bày một cái nồi lớn, trong nồi cũng đều là một số quà vặt dùng xiên que bằng trúc xuyên qia, nếu như có người muốn ăn thì ném vào mấy đồng là có thể cầm lấy vài xiên, sau đó bỏ thêm một số rau dưa và tương ớt do lão bản đưa cho, ăn hết sức ngon lành.
Tô Bằng trước kia ở trong nước, rất ít đi ăn quà vặt, cho nên thật sự chưa ăn qua loại đồ ăn này, lúc này thấy vậy bỗng nhiên ngón trỏ cử động, lập tức nhảy xuống đi tới bên cạnh quán quà vặt, ném ra hơn mười mấy đồng tiền, cùng với những cư dân bình thường của thành Dương Đức vây quanh nồi sắt bắt đầu ăn.
Tô Bằng còn chưa kịp ăn mấy xiên đồ gì đó, đang lúc chiến đấu hăng hái với đậu hủ cá nóng hổi trong tay, bỗng nhiên trên đường phố truyền đến một trận thanh âm gà bay chó sủa. Tô Bằng theo tiếng thanh âm nhìn lại, chỉ thấy mấy người gia đinh thoạt nhìn cũng có chút hung ác, cầm trong tay roi da cưỡi khoái mã mở đường ở phía trước, phía sau có một cỗ kiệu lớn tám người nâng, bị một đám người giống như là giang hồ hiệp khách vây quanh trước sau, đi đến bên này.
Người đi đường trên đường phố thấy nhóm người này, lập tức cuống quít dạt ra hai bên đường phố, lập tức nhường cho bọn hắn một con đường lớn.
Mấy người gia đinh mặt mũi hung ác mở đường phía trước kia, dương dương đắc ý, ngồi trên lưng ngựa hết sức kiêu ngạo đi về phía trước.
Chỉ là đột nhiên ở phía trước, trên đường có một cô bé khoảng chừng ba bốn tuổi, trên tay cầm kẹo đường, đứng ngây ngốc ở giữa đường phố không có người, nàng tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa cha mẹ dường như nhất thời không có trông nom được nàng, để một mình nàng đứng ở chỗ này. Lúc này chợt thấy người xung quanh đều không thấy đâu nữa, cô bé sững sờ ngẩn người không biết nên làm gì.
Trẻ con nhà ai không biết sợ vậy, cút ngay!
Hai gia đinh đi trước mở đường thấy tiểu cô nương này vẫn còn đang đứng ở giữa đường phố, lập tức không kiên nhẫn, một gia đinh vung lên roi da trong tay đánh vào tiểu cô nương này.
Tiểu cô nương sợ choáng váng, một roi này nếu bị quất trúng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại mũm mỉm của nàng nhất định sẽ lưu lại một vết roi, nói không chừng cả đời phải lưu lại vết sẹo cùng với bóng ma trong lòng.
Vào lúc đó, có một người đàn ông bỗng nhiên bổ nhào tới, thoáng cái đã nhào tới trước người tiểu cô nương kia, roi da đó không có quất trúng tiểu cô nương, mà là được tấm lưng của người đàn ông này ngăn lại.
Người này đau nhức nhe răng trợn mắt một cái, có điều vẫn có thể lập tức ôm lấy tiểu cô nương, chạy vào đám người đứng hai bên đường.
Con nít ngu xuẩn!
Hai gia đinh mở đường thấy tình hình vậy liền mắng một tiếng, sau đó tiếp tục cầm roi đi trước mở đường.
Thấy cảnh tượng này, Tô Bằng nhíu mày, tạm thời dừng ăn xiên đậu hủ cá trong tay, nhìn thoáng qua đám người này, quay đầu lại nói với lão bản:
“Lão bản, đây là người nào vậy? Ta thấy bọn hắn cũng không có mặc y phục của Thiên Phủ Hội, sao lại ở trong thành bá đạo như thế? Người của Thiên Phủ Hội mặc kệ bọn hắn sa?
“Đều là một đám con mẹ nó đồ mất dạy, ai mà tới quản ai chứ?
Nghe xong lời của Tô Bằng, lão bản bán quà vặt không khỏi dùng tiếng địa phương đặc sắc của Thục Châu phàn nàn một chút, sau đó mới nhìn thoáng qua bốn phía, thấy không có người của Thiên Phủ Hội mới hạ giọng nói với Tô Bằng:
Thấy cái kiệu lớn tám người nâng đó chứ? Người ngồi bên trong chính là em vợ của đại đương gia Thiên Phủ Hội, tự xưng là thương nhân, con mẹ nó bức nam hiếp nữ gì cũng làm, trong thành Dương Đức không ai là không biết danh tiếng của đồ mất dạy này. Ngày ngày dương oai giễu võ, sao không có giang hồ đại hiệp nào nhìn hắn không vừa mắt mà một kiếm bổ chết hắn đi nhỉ?
Tô Bằng nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra trong kiệu kia là em vợ của đương gia Thiên Phủ Hội, trách không được kiêu ngạo như thế, có thể chiêu dụ rất nhiều nhân vật giang hồ hộ vệ cho hắn, lại bá đạo ở trong thành Dương Đức như thế.
Chẳng qua là Tô Bằng nhìn người này, có chút không vừa mắt, vừa rồi nếu không phải tiểu cô nương kia kịp thời được người khác bảo vệ ôm đi, sợ là lúc này khuông mặt đã bị phá nát.
Tiểu cô nương ba bốn tuổi mà mấy người gia đinh kia đều ra tay được, tay sai như thế cũng biết được chủ nhân có cái đức hạnh gì.