“Ngươi đây cũng là tội gì, còn nhiều thời gian..."
Tô Bằng nhìn thấy vậy, bất giác thở dài một tiếng, hắn thấy đôi môi của cô gái kia hé mở, tựa hồ muốn nói gì đó, liền lập tức ngồi xuống, nói với thiếu nữ này:
“Ngươi có điều muốn nói sao? Ta sẽ tận lực giúp ngươi hoàn thành."
“Bảo hộ... Hiểu Tùng... Báo thù..."
Đôi môi cô gái rung động, nói ra sáu chữ nhỏ như tiếng muỗi.
Tô Bằng nhìn ánh mắt thiếu nữ này mang theo chờ đợi, nhẹ gật đầu, nói:
“Ngươi an tâm đi."
Thiếu nữ lúc này mới giống như là đã giải quyết hết tâm sự, khóe miệng lộ ra một chút mỉm cười, sau đó ánh mắt triệt để mất đi thần thái, chậm rãi khép lại.
"Ài.."
Tô Bằng thở dài một tiếng. Người thiếu nữ này cũng là hết sức can trường, bị phụ tử Chúc Thế Hữu vũ nhục như thế, sợ là đã sớm không muốn sống nữa, mình xuất hiện lại nói cho nàng biết Mục gia còn có hậu nhân, nàng cuối cùng đã giải quyết được tâm tư, sợ là lúc lấy thanh chủy thủ đã một lòng muốn tìm chết.
Nhìn thoáng qua ba cỗ thi thể ở đây, Tô Bằng thở dài một tiếng, hắn chắc chắn không thể mang theo thi thể của tỷ tỷ Mục Hiểu Tùng trở về hành y đường. Mà nếu để toàn bộ thi thể ở chỗ này, thi thể của nữ hài tử này có lẽ sẽ bị quân Lương Châu chạy đến đây vũ nhục mất. Nghĩ đến đây, Tô Bằng từ trong túi Càn Khôn của mình, lấy ra hai chai dầu hỏa được đậy kín.
Dầu hỏa này, vốn là Tô Bằng bỏ vào trong túi Càn Khôn, dự định ở trong hoàn cảnh cuối cùng thì thừa dịp phóng hỏa hấp dẫn lực chú ý của kẻ địch, không nghĩ tới bây giờ lại dùng cho việc này. Tô Bằng một kiếm xé rách lớp giấy dán dầu, sau đó đem dầu hỏa đổ ở trong hầm ngầm này.
Trong hầm ngầm này ngoại trừ thi thể cũng không thiếu mấy rương gỗ, không biết là để làm gì. Tô Bằng bổ những rương gỗ lớn này ra, ném thi thể vào một bên, sau đó đi tới.
Ở lối vào hầm ngầm, Tô Bằng đốt hộp quẹt lên, nhìn trong hầm một lần cuối cùng, sau đó thở dài một tiếng, đem cây diêm ném xuống dưới.
Cây diêm bay xuống, lập tức đốt dầu hỏa cùng với mấy rương gỗ trong hầm ngầm này lên, hầm ngầm này thông gió điều kiện coi như không tệ, rất nhanh lửa lớn cháy hừng hực.
Tô Bằng mang theo một chút than thở nhẹ, đi ra khỏi hầm ngầm.
Tô Bằng đi tới phía trên hầm, nơi này là hậu trạch trong nhà mới của Chúc Thế Hữu, là chỗ ở của gia quyến nhà hắn, Tô Bằng đối với việc giết những người bình thường này cũng không có gì hứng thú, cũng không muốn làm ra án tử diệt môn gì, có điều Tô Bằng vì đề trì hoãn một chút đợi lát nữa có người đến đây thấy thi thể trong hầm ngầm nên lại cầm lấy mấy que diêm, đánh rớt những cây đuốc ở nơi này, sau đó đổ dầu xuống, đốt cả tòa nhà này lên.
Đại bộ phận người trong phủ lúc này, mới vừa rồi lúc Tô Bằng đi đến hộ viện đã chạy ra, không biết đã chạy đi nơi đâu, Tô Bằng ở hậu trạch liên tục đốt lửa ở vài chỗ, ngay bây giờ, hắn mới mơ hồ cảm giác được mặt đất có chút rung động lắc lư, hẳn là quân Xích Kỳ của phủ thứ sử đã kịp phản ứng.
Tô Bằng nhìn thế lửa ở nơi này, trong thời gian ngắn sẽ không bị dập tắt, yên lòng, hắn thu Vô Phong Kiếm lại trong túi Càn Khôn, sau đó thi triển khinh công, từ trên tường nhà nhảy ra, lẫn vào bên trong đám người xem náo nhiệt gần đó, biến mất không thấy.
...
Tô Bằng không có gấp gáp rời đi, mà là dừng lại ở phụ cận quan sát một chút, phát hiện có hai trăm kỵ binh Lương Châu quân chạy đến, còn có hơn ba trăm bộ binh, nhưng bọn hắn đều không có trang bị dụng cụ cứu hoả, chỉ có thể đứng ở ngoài đám cháy giương mắt nhìn.
Qua một thời gian ngắn, mới có Thủy Long đội được thành lập đến đây, sử dụng Thủy Long ( xe cứu hỏa thời xưa), dùng ống trúc Thủy Long phun nước vào, mới miễn cưỡng ngăn chặn được thế lửa từ ngôi nhà này lan tràn đến những địa phương khác, có điều lửa trong tòa nhà này, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể bị dập tắt.
Tô Bằng lúc này mới khẽ gật đầu, đi về hành y đường.
Hắn về tới hành y đường, lão già chưởng quỹ ở đây đã thích ứng với việc Tô Bằng thỉnh thoảng thay đổi gương mặt, hơn nữa còn nói gương mặt này lúc trước hắn cũng đã gặp qua, liền Tô Bằng đưa vào trong tiểu lâu đằng sau.
Tô Bằng tiến vào tiểu lâu, thấy Tô Xán đang nói gì đó với Mục Hiểu Tùng, nhìn thấy bộ dạng mặt mũi này của Tô Bằng trở về, hai người sợ hết hồn, có điều Tô Xán còn nhớ rõ Tô Bằng lúc trước đã từng sử dụng qua khuôn mặt này, kêu lên sư phụ.
Tô Bằng nhẹ gật đầu, sau đó nói với Mục Hiểu Tùng:
“Chuyện ta ước định với ngươi, ta đã hoàn thành."
Mục Hiểu Tùng sau khi nghe xong những lời này, toàn thân run rẩy, nói:
"Trang chủ Mục gia trang đã chết rồi sao?"
Tô Bằng nhẹ gật đầu, sau đó từ bên trong túi Càn Khôn lấy ra túi to chứa đầu người, tùy tay hất một cái, một cái đầu người vẫn còn đang trợn tròng mắt lăn ra ngoài.
Tô Xán thấy vậy nhất thời bị hù đến kêu lên, Mục Hiểu Tùng cũng là theo bản năng lui về phía sau môt bước, có điều chờ hắn thấy rõ vẻ mặt cùng với mặt mũi của cái đầu người này, lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Hắn lớn gan, khắc chế nỗi sợ hãi cùng với sự chán ghét của mình, đi đến trước một bước, từ trên mặt đất cầm lấy cái đầu người này, nhìn đầu người của Chúc Thế Hữu, lập tức ánh mắt đỏ lên, khắc chế không được hận ý nói:
“Chúc Thế Hữu! Chúc Thế Hữu! Ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Nhìn như vậy một hồi lâu, hắn mới giống như chợt nhớ tới chuyện gì, quay đầu lại nói với Tô Bằng:
“Tô tiên sinh, tỷ tỷ của ta..."
“Lúc ta đến, thấy tỷ tỷ của ngươi, chỉ là tỷ tỷ của ngươi hết sức cương liệt, không cam lòng chịu nhục như thế, sau khi đâm mấy đao vào con trai của Chúc Thế Hữu liền tự sát, ta không thể ngăn nàng lại, có điều ngươi yên tâm, thi thể ta đã xử lý rồi, sẽ không phải chịu người ta vũ nhục."
Tô Bằng không có giấu diếm, trực tiếp nói với Mục Hiểu Tùng.
Mục Hiểu Tùng nghe xong, ánh mắt lập tức lại đỏ, chỉ có điều lần này lại là bởi vì tràn đầy nước mắt.
Hắn đứng ngửa đầu, khống chế không để cho nước mắt chảy ra, sau một lúc lâu mới lên tiếng:
“Tỷ tỷ, ngươi an tâm đi đi, ta sẽ kế thừa hương khói của Mục gia, đích thân báo thù cho cha mẹ!"
Tô Bằng thấy hắn như thế, cũng không nói thêm gì, nói:
“Ta vẫn còn có một số việc, muốn đi ra ngoài một thời gian ngắn, ngày mai hoặc là ngày mốt ta tới gặp các ngươi, đến lúc đó Hiểu Tùng ngươi chuẩn bị cho tốt, ta sẽ đem ngươi đưa ra khỏi thành, tìm người đưa ngươi đến Thanh Vân Sơn, trở về với sư môn của ngươi."
Mục Hiểu Tùng nghe xong, gật gật đầu, nói:
“Đầu người này cho ta sử dụng một ngày, ta muốn đem cái đầu người này đến tế trước song thân phụ mẫu cùng với tỷ tỷ ta trên trời có linh thiêng."
“Tùy ngươi."
Tô Bằng khẽ gật đầu, chuyện đã xảy ra hôm nay hơi nhiều, có chút liên tiếp, cơ hồ khiến cho Tô Bằng quên mất mình trong hiện thực còn có một nữ tù binh, xem thời gian, ' Châm hình' của mình đã qua chừng bốn giờ, không biết nữ nhân tóc đỏ kia thế nào rồi.
Tô Bằng đi xuống lầu, ở tầng một đầu tiên là bóp nhẹ gương mặt của mình một trận, sử dụng thủ pháp xoa bóp đặc thù đem mặt mình khôi phục thành bộ dáng như cũ, lúc này mới sử dụng nhẫn trò chơi đăng xuất ra ngoài.
...
Tô Bằng dần dần mở mắt, tinh thần một lần nữa trở về với hiện thực.
Hắn nhìn lướt qua thời gian, bây giờ là gần năm giờ chiều ở Canberra, lúc khoảng một giờ mình đã cho nữ nhân tóc đỏ kia sử dụng châm hình, nói như vậy thời gian châm hình đã gần bốn giờ.
Trong lòng Tô Bằng có chút hơi khẩn trương, hắn đã từng đọc qua sách thuốc kia của Phạm Kiến, trong đó Phạm Kiến viết, hắn thường chỉ sử dụng châm hình tối đa một canh giờ rưỡi, cũng chính là ba giờ cũng đã khiến kẻ địch có ý chí như sắt thép cầu xin tha thứ phải mở miệng cầu xin tha thứ, bây giờ mình sử dụng châm hình đã gần bốn giờ, nữ nhân tóc đỏ kia thế nào rồi? Sẽ không bị mình làm cho chết chứ?
Nghĩ đến đây, Tô Bằng lập tức đứng lên, đi đến căn phòng mình giam giữ nữ nhân tóc đỏ kia.
Đi tới gian phòng kia, Tô Bằng mở khóa cửa bên ngoài ra, đi vào, vừa đi vào đã nghe được một tiếng tiếng rên rỉ giống như mẫu thú rên lên.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng thầm mắng một tiếng, thanh âm này cùng với tiếng rên của một số nữ diễn viên trong phim tình yêu cấp ba Âu Mĩ rất giống nhau, người không biết còn cho rằng nơi này đang diễn ra phim nóng gì cũng nên.
Tô Bằng đi tới trên giường, nhìn thoáng qua nữ nhân tóc đỏ trên giường kia, lúc này mới phát hiện, toàn thân nữ nhân này giống như bị nước rửa qua, trên giường của mình toàn bộ đều là nước đọng, giống như là bị dội nước lên.
Hắn kéo mỹ nữ tóc đỏ này một chút, thấy người này hình như đã hôn mê, chỉ là thỉnh thoảng vô ý thức rên rỉ một tiếng.
“Đã bất tỉnh rồi sao..."
Tô Bằng sờ lên động mạch cổ của mỹ nữ tóc đỏ này, cùng với mạch cổ tay, phát hiện không có vấn đề gì, mới yên lòng, hắn chỉ là muốn tra hỏi một số tin tức thôi, cũng không phải muốn giết người.
Tô Bằng lật nữ nhân này lại, đem kim châm cứu trên lưng eo nàng nhổ ra, nữ nhân này tựa hồ hư thoát, vốn thân thể xem như rất rắn chắc cũng đều trở nên thả lỏng nằm úp sấp xuống.
Tô Bằng dùng kim châm cứu, kích thích mấy cái huyệt vị trên đầu nàng, qua bảy tám phút, nữ nhân này mới dần dần tỉnh dậy lại.
"Tên ác ma nhà ngươi, không phải nói chỉ có ba giờ thôi sao?"
Nữ nhân tóc đỏ này mới vừa tỉnh lại, trong mắt vẫn còn mang theo một chút sợ hãi, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng vốn chỉ là vô tình kéo dài thời gian châm hình, có điều nếu đã làm hắn cũng không thèm đi giải thích, mà là bày ra bộ dạng tàn khốc, cười lạnh, nói:
“Ta cảm thấy kéo dài hơn một chút sẽ càng có thể làm cho ngươi khắc sâu ấn tượng hơn, thế nào, còn muốn tiếp tục thể nghiệm một lần nữa sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT