Chúc Thế Hữu đi theo tiểu nha hoàn có chút nơm nớp lo sợ kia, đi tới cái hầm bên trong hậu trạch của nhà mới này.

Mới vừa mở hầm ra, hắn đã nghe được bên trong truyền đến từng đợt thanh âm thóa mạ, còn có thanh âm roi da vang lên.

Nghe đến mấy cái thanh âm này, thân thể Chúc Thế Hữu nhất thời cảm giác được một trận khô nóng quen thuộc, hắn đi xuống.

Đi vào trong hầm ngầm, Chúc Thế Hữu rất nhanh đã thấy con trai nhỏ tuổi kia của mình đang dùng roi da, quật vào một cô gái trẻ tuổi toàn thân chỉ mặc một cái yếm đỏ, thân thể bị trói gô, trong mồm còn bị nhét thứ gì đó.

Nam tử trẻ tuổi kia quay đầu lại, thấy Chúc Thế Hữu, xoay người lại lau mồ hôi trên đầu, nói:

“Cha, ngươi đã đến rồi."

“Ừm, thế nào, cô nàng này vẫn không nghe lời sao?"

Chúc Thế Hữu gật gật đầu, nhìn cô gái trẻ bị trói gô trên mặt đất kia nói.

Nàng kia chỉ có thể coi là thiếu nữ, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi như mùa hoa nở, nhưng mà lúc này trong hai mắt lại như tro tàn, tùy ý để roi da quật lên người mình, hằn lại những vệt màu đỏ, nhưng mà nàng giống như chưa tỉnh, cũng không phát ra thanh âm nào.

“Đúng vậy, cha, cô gái nhỏ này thật sự là kiên cường, cho dù thế nào cũng không chịu nghe lời của ta, có điều ngươi chờ là được. Ta huấn luyện nàng nửa tháng, bảo đảm khiến nàng đối với chúng ta nói gì nghe nấy, nói gì làm nấy."

Tiểu tử trẻ tuổi, lau mồ hôi trên đầu, nói với Chúc Thế Hữu.

Chúc Thế Hữu khẽ gật đầu, sau đó nói:

“Nhìn ngươi mệt mỏi vậy để ta thay ngươi một hồi, ngươi nghỉ ngơi một chút trước đi."

Tiểu tử trẻ tuổi nghe xong, đang muốn giải thích, hắn mặc dù có chút mệt mỏi nhưng lại thích thú, không muốn nghỉ ngơi.

Nhưng mà hắn còn chưa mở miệng nói ra, đột nhiên chợt nghe bên ngoài hầm truyền đến một tiếng hét thảm.

“Chuyện gì xảy ra vậy?"

Hắn nghe xong, nhất thời cả kinh. Ngẩng đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy cửa hầm bị người mở ra.

Chỉ thấy, một người ăn mặc hay diện mạo đều hết sức bình thường, cầm trong tay một thanh trường kiếm đi xuống.

“Ngươi là ai?"

Thấy người này, Chúc Thế Hữu và con của hắn đều đồng thời hô lên.

...

Người tới chính là Tô Bằng.

Tô Bằng sau khi đi ra khỏi lữ điếm, một đường không ngừng nghỉ trực tiếp mò tới nhà mới của Chúc Thế Hữu.

Quân Xích Kỳ trong thành, chủ yếu phòng hộ ở phủ thứ sử, mà hộ viện trong nhà của Chúc Thế Hữu, đại bộ phận vẫn còn đang ở Mục gia trang chưa có chạy tới, trong ngôi nhà mới này, chỉ có hơn mười người hộ viện, còn có gia quyến của Chúc Thế Hữu.

Tô Bằng dễ dàng đi vào, hắn căn bản không có âm thầm làm việc, mà là nghiện làm một gã hiệp khách cầm trường kiếm, trực tiếp xông vào giết mấy tên hộ viện, sau đó bắt được mấy người hạ nhân trong nhà Chúc Thế Hữu, hỏi Chúc Thế Hữu ở nơi nào.

Trong đám người hắn bắt lấy kia, vừa vặn có tiểu nha hoàn mang Chúc Thế Hữu đi tới hầm này. Tiểu nha hoàn kia làm sao gặp qua được loại hào hiệp giang hồ giết người không chớp mắt này? Đã sớm bị làm cho sợ đến tiểu trong quần, run rẩy đem hướng đi của Chúc Thế Hữu nói cho Tô Bằng, Tô Bằng trực tiếp tới ngay hậu trạch, giết sáu bảy tên hộ viện, tiến vào hầm.

Sau khi tiến vào hầm, Tô Bằng liền thấy Chúc Thế Hữu, cùng với một thanh niên mặt mũi rất là giống Chúc Thế Hữu, đang cầm roi da trong tay, quất một thiếu nữ nửa thân trần.

“Ngươi chính là trang chủ Mục gia Trang phải không?"

Tô Bằng xách Vô Phong Kiếm, hỏi gã trung niên béo mập kia.

“Ngươi là ai?"

Chúc Thế Hữu nhìn, biết mình hôm nay tim đập mắt phải nháy là có điềm, Chúc Thế Hữu này bản thân không biết võ công, lúc này nhiều ít có chút bối rối.

"Là người muốn cái mạng của ngươi."

Tô Bằng nói, sau đó cũng không tiếp tục nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp rút kiếm xông vào Chúc Thế Hữu.

Mà còn người thanh niên trong hầm ngầm kia, nhưng lại là người luyện qua võ công, lúc này thấy Tô Bằng rút kiếm vọt tới, hắn quát to một tiếng, quất roi da vào Tô Bằng.

Chỉ là roi da của hắn là một loại roi da đặc chế giống như đạo cụ tình thú, chỉ có thể mang đến cho người ta cảm giác đau đớn, thực tế độ sát thương gần như không có bao nhiêu, với võ công của Tô Bằng cũng sẽ không bị hắn quất trúng. Tô Bằng lách mình tránh thoát khỏi roi da, hắn nhìn điệu bộ của thanh niên này đã biết đó là hạng người gì, cũng không lưu tình, một kiếm chém tới, lập tức chặt xuống hai cánh tay của người thanh niên này.

“A!"

Người thanh niên này kêu thảm một tiếng, thân thể thất tha thất thểu bước đến mấy bước, lúc này mới cảm giác được nỗi sợ hãi, muốn chạy ra ngoài.

Tô Bằng đuổi theo, nghiêng người chém xuống một kiếm, lập tức chặt đứt hai cái chân của thanh niên này.

Hai bắp chân lưu của thanh niên này lưu lại trên mặt đất, còn thân thể thì bay ra ngoài, ngã ở trên mặt đất!

“Thông Nhi!"

Chúc Thế Hữu nhìn thấy vậy lập tức đau đớn quát to một tiếng, hắn quát to một tiếng từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ, xông về phía Tô Bằng.

Tô Bằng không có tránh né, lúc đối phương sắp vọt tới trước người mình, Tô Bằng đột nhiên tiến lên phía trước nửa bước, vung mạnh tay lên.

“Phốc!"

Một chùm máu tươi bay ra, một cái đầu người thật lớn, bay lên!

Tô Bằng hừ lạnh một tiếng, một cước đá về phía thi thể của Chúc Thế Hữu, sau đó nâng Vô Phong Kiếm lên không trung đâm vào búi tóc trên cái đầu của Chúc Thế Hữu, đem cái đầu người này xách lại đây.

Con mắt trên cái đầu của Chúc Thế Hữu trừng lớn, trợn mắt nhìn tràn ngập tức giận cùng với không cam lòng, rõ ràng là chết không nhắm mắt.

“Cái đầu của ngươi, ta nhận."

Tô Bằng nói, nói xong lấy tay quét xuống hai mắt của Chúc Thế Hữu, đem mí mắt hắn vuốt nhắm lại, sau đó từ bên trong túi Càn Khôn của mình lấy ra một cái túi to dùng để đựng đồ đã dùng, đem cái đầu người này bỏ vào đó.

Lúc này, Tô Bằng mới quay đầu lại nhìn thoáng qua thiếu nữ nửa thân trần trong hầm ngầm này.

Hắn đi tới, một kiếm chặt đứt dây thừng cột lấy cô gái này, cô gái vùng vẫy mấy cái, thân thể giãy thoát khỏi dây thừng.

Sau đó người thiếu nữ này đột nhiên kêu thảm một tiếng, cũng không để ý đến thân thể đang nửa kín nửa hở dùng đôi chân trần trụi chạy mấy bước, từ bên cạnh thi thể của Chúc Thế Hữu lấy ra thanh chủy thủ, sau đó nhào tới con trai của Chúc Thế Hữu đã bị chặt đứt tứ chi, vẫn còn đang giãy dụa ngọ nguậy giống như là một con trùng muốn thoát khỏi căn hầm này.

Hai tay cô gái nắm lấy chủy thủ, điên cuồng đâm xuống thân thể của thanh niên này, sau một thời gian không lâu, đã đâm liên tục mấy chục đao, đem người này đâm thành cái sàng.

Tô Bằng ở bên cạnh nhìn thiếu nữ này không ngừng điên cuồng đâm vào người thanh niên đã chết kia, cho dù là đứng ở một bên cũng có thể cảm giác được hận ý của thiếu nữ này đối với phụ tử Chúc Thế Hữu.

Sau một lúc lâu, người thiếu nữ này mới tốt giống như không còn sức lực, động tác đâm người thanh niên này đã trở nên chậm dần, cuối cùng dần dần dừng lại, chẳng qua là lúc này nàng ít nhất cũng đã người thanh niên này hơn bốn mươi đao.

Đột nhiên Tô Bằng nhớ lại Mục Hiểu Tùng đã từng nói qua, hắn còn có một vị tỷ tỷ bị phụ tử Chúc Thế Hữu bắt vào trong phủ...

Nghĩ đến đây, Tô Bằng ho khan một tiếng, nói:

“Vị cô nương này, ta lần này tới đây tru diệt phụ tử này là do được một thiếu niên tên là Mục Hiểu Tùng nhờ vả, ngoại trừ chuyện này, hắn còn muốn nhờ ta giúp hắn tìm tỷ tỷ bị bắt tới đây của hắn, cô nương ngươi là họ Mục có phải hay không?"

"Hiểu Tùng? Nó còn sống sao?"

Nghe xong lời của Tô Bằng, trong ánh mắt của thiếu nữ nửa thân trần trên mặt đất kia mới để lộ ra một tia thần thái.

Có điều thần thái này lóe lên rồi biến mất, rồi lại khôi phục ánh mắt như tro tàn lúc trước của nàng.

“Hiểu Tùng còn sống là tốt rồi! Tên của ta... Ta đã không còn mặt mũi nào nói ra, là ta hại chết cha mẹ, làm hại cả nhà cửa nát nhà tan... Nếu Hiểu Tùng tìm đến người như tiên sinh, có lẽ hắn bây giờ đã an toàn rồi, ta không cầu tiên sinh cái gì cả, chỉ cầu tiên sinh có thể bảo hộ Hiểu Tùng được an toàn, nếu hắn có năng lực thì để hắn báo thù cho cha mẹ, nếu không có năng lực thì mai danh ẩn tích, an ổn qua cả cuộc đời, đừng để hương khói của Mục gia đứt rời."

Tô Bằng nghe xong những lời của thiếu nữ này, trong lòng cảm giác những lời của cô nương này không ổn, hắn nói:

“Cô nương không nên luẩn quẩn trong lòng, còn nhiều thời gian..."

Nhưng mà Tô Bằng còn chưa nói xong đã thấy cô gái kia, thế mà lại dị thường dứt khoát kiên quyết cầm lấy thanh chủy thủ này, đâm vào tim mình!

Tô Bằng lúc này muốn ra tay ngăn cản người thiếu nữ này tự sát, nhưng mà đã muốn không còn kịp rồi, chờ hắn vọt đến thì thiếu nữ này thế nhưng lại đã đem thanh chủy thủ này cắm vào vị trí của trái tim.

Chẳng qua là có thể vì nàng đã rất nhiều ngày không có hoạt động, sức lực có hơi chút yếu đi, một đao này đâm vào hơi lệch một chút, còn chưa có chết ngay.

Nhưng mà lúc này, trong miệng thiếu nữ này cũng đã nhổ ra một ngụm máu tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play