Thật sự Lận Khiêm vẫn có chuyện muốn hỏi cô, là sau khi bọn họ chỉ thiếu chút nữa lật đổ bàn
cơm, suýt nữa đụng đổ nến bằng bạc vừa mua lên trên rèm cửa sổ, bắt đầu
từ trên bàn cơm, một đường từ ghế sa long đến sàn nhà, tay vịn cầu thang lăn đến trên giường.
Lúc này toàn thân trên dưới của Tống Mộ
Thanh đều chỉ còn dư lại một cái áo sơ mi. Anh nhìn cô cởi hai nút áo,
nút thứ ba xiêu vẹo lung lay chỉ chực tuột ra khỏi sau khi hai người xé
rách chiếc áo. Khóa chặt chân mày nói: “Về sau em đi làm đều phải ăn mặc như vậy?”
Đôi mắt quyến rũ như tơ củaTống Mộ Thanh liếc anh một
cái, đôi tay khoác lên cổ anh rồi chậm rãi đặt lên vết rách trước ngực
mình.
“Có phải anh cảm thấy… cái này không tốt lắm, em đổi một cái tốt hơn.” Hai cánh tay trắng noãn đặt lên hai nút áo.
Đầu ngón tay non mềm, nút áo màu trắng mượt mà, giọng nói mềm dẻo… Trong
đôi mắt đen của anh tối lại, chỉ cảm thấy huyết dịch của cả người đều
tuôn ra từ một chỗ, hầu kết bên trên dịch chuyển, nhìn chằm chằm mỗi
động tác của đầu ngón tay cô.
Tống Mộ Thanh đùa dai điểm điểm
lồng ngực rắn chắc của anh, bịu môi, bộ dáng ủy khuất, liếc nhìn áo sơ
mi mở hơn phân nửa của mình: “Anh không thích màu trắng ư, vậy ngày mai
em mặc áo sơ mi màu đen là được rồi.”
Màu trắng cũng đã đủ gợi
cảm, lại còn màu đen? Trên trán Lận Khiêm nổi gân xanh, hiện tại anh hận không thể lập tức đem tất cả những kiểu áo sơ mi quần tây mà cô vừa
mới mua ở trong tủ mang đi thật xa.
Tống Mộ Thanh vì tạo nên hình tượng chuyên nghiệp cho mình, đặc biệt ăn mặc trang điểm một thân nữ
nhân viên chuyên nghiệp, áo sơ mi, một thân tây trang, quần dài. Lận
Khiêm vừa nhìn còn chưa phát hiện, nhìn gần mới cảm thấy cô đổi phong
cách mặc quần áo trông thật mới mẻ, vẫn có chút may mắn cô mặc đồ này có thể che kín nhiều chỗ hơn rồi. Nhưng sau khi cô tan tầm ánh mắt thì
chuyện không phải như vậy rồi, càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt vô
cùng, nhất là cô vừa vào cửa liền cởi bỏ áo khoác chỉ mặc độc áo sơ mi.
Màu trắng áo sơ mi bó sát người, vừa đúng phô bày dáng người có lồi có lõm
của cô. Bộ ngực cao vút, cái eo đầy một vòng tay, hơi lộ ra một ít xương quai xanh, không chỗ nào là không lộ ra hấp dẫn quyến rũ. Sau đó Lận
Khiêm không vui. Anh là một người đàn ông theo chủ nghĩa cá nhân hơi
lớn, nhất là liên quan đến chuyện người phụ nữ mình yêu. Anh ước gì Tống Mộ Thanh ở giữa ngày hè cũng ăn mặc như những người phụ nữ Arab, bao
quấn cực kì chặt chẽ, chỉ lộ hai con mắt ở bên ngoài, không để cho ánh
mắt của người đàn ông khác chiếm dù chỉ chút tiện nghi.
Trong
lòng anh dồn nén một dòng lửa tà, trong dạ dày còn chứa hai bát dấm đầy, mặc dù từ dưới lầu lên trên lầu hai người đã tới mấy lần, nhưng chỉ một ánh mắt, một động tác, một câu nói của cô mà anh dễ dàng bị trêu chọc
lập tức biến thành sói. NGAO..OOO kêu một tiếng, nắm lấy hai cái tay làm loạn của cô đặt lên trên đỉnh đầu, eo trầm xuống nhanh chóng luật động.
Thể lực Tống Mộ Thanh hoàn toàn kém so với anh, vừa mới mấy lần kia cũng
đã gần như muốn mạng của cô, vào lúc này bị anh nhắm thẳng muốn co lại,
lại bị anh chống nạnh một phen kéo trở lại. Sức lực của anh rất lớn,
Tống Mộ Thanh nghĩ nhất định hông của mình sẽ có máu ứ đọng lại rồi. Lận Khiêm không có kỹ xảo gì, nâng cao một chân của cô, cứ như vậy trực
tiếp thẳng tới thẳng lui đụng vào cơ thể khiến Tống Mộ Thanh gần như – ý thức tan tác, cảm giác mình đã ở trong thiên địa luân hồi mấy lần. Cái
loại cảm giác một lát bị ném lên mây xanh một lát lại bị dẫn vào địa
ngục, khổ sở và vui thích cực hạn đan xen nhau gần như khiến cô hít thở
không thông, hận trước mắt không lập tức tối mịt, cứ như vậy mà mê man
ngủ. Nhưng cô chỉ có thể vịn thật chặt anh, giống như dây leo quấn vòng
quanh đại thụ.
Sau cái phút cuối cùng kia, Lận Khiêm gầm nhẹ một
tiếng ở bên tai cô, cô chỉ cảm thấy bụng co rút một hồi, sau đó trước
mắt bỗng nhiên tối sầm, thật sự ngất đi. Đang ngủ lại nghe được anh ngầm trộm đang nói ở bên tai cô: “Mộ Thanh, anh…” Ý thức quá mơ hồ, cô không nghe rõ.
Lận Khiêm yêu thương nhìn thân hình phía dưới, lông mi
cuốn vểnh lên giống như hai cái bàn chải nhỏ, cái mũi xinh xắn, đôi môi hồng diễm còn có thể yêu sưng lên. Khuôn mặt nhỏ bé trắng noãn hiện tại lộ ra đỏ ửng mập mờ, làm cho người ta hận không được cắn một cái. Lận
Khiêm là một người sẽ đem ý tưởng biến thành thực tế, lúc diễn tập tác
chiến anh nghĩ dẹp luôn người nhà Bộ Tư Lệnh lập tức từng bước tính toán dẹp luôn, hiện tại anh nghĩ muốn cắn một cái lên mặt cô cũng lập tức
nhẹ nhàng cắn một cái lên trên mặt Tống Mộ Thanh. Vuốt ve mấy cái dấu
răng trắng như tuyết, giống như che đi một giấu ấn ở trên người cô. Từ
nay cô đã thuộc về riêng mình anh rồi, sau này còn bao nhiêu ngày và đêm trong cô đều là một mình anh, ý nghĩ như vậy vừa mới xuất hiện trong
não, tiểu đồng chỉ vừa mới hành quân đang lặng lẽ chỉnh đốn ngay tại chỗ lập tức đứng nghiêm lên chuẩn bị tác chiến.
Thấy mặt cô uể oải,
nghĩ hôm nay trong công ty nhiều việc, hơn nữa bị anh giằng co mấy lần,
hiện tại gần như không có cảm giác yên ổn nằm dưới người anh. Con người ý chí rắn rỏi cũng có nhu tình như nước, cuối cùng Lận Khiêm không bỏ
được, gạt tóc bị mồ hôi thấm ướt dính trên mặt cô đi, nghiêng người để
cho cô nằm ở trên người mình, ôm chặt lấy cô thỏa mãn ngủ.
Khi
tỉnh lại, Tống Mộ Thanh cảm giác xương toàn thân giống như bị người dùng búa sắt gõ lên, cả người đau đớn khó chịu. Cảm thấy trên phần trắng
noãn phía bên phải của mình có một bàn tay to vô ý thức nhéo nhéo, nghĩ
đến tên đàn ông khốn kiếp sau lưng tối hôm qua đỏ mắt, bộ dáng hận không chơi đùa cô đến chết không xóng, nâng một chân lên đạp về sau một cái.
Vừa mới động liền khàn khàn hít vào một hơi, nơi đó đều đau, giật mình
khó chịu giống như xương cốt bị nghiền trành trăm mảnh.
Sức của
cô giống như gãi ngứa cho anh, Lận Khiêm không kiên nhẫn hừ một tiếng,
ôm tay của cô chặt một chút, một ít râu mới mọc trên cằm sau một buổi
tối cọ xát trên cần cổ của cô. Lúc người đang ngủ chính là thời khắc
lực công kích yếu nhất. Tống Mộ Thanh cảm thấy người này bình thường cả
vú lấp miệng em, luôn có khí thế của người có địa vị cao một thời gian
dài, nhưng hiện tại cảm thấy động tác anh cọ cổ cô giống như con cún
đáng yêu vậy. Lòng mềm nhũn, liền tùy anh ôm.
Rem cửa trong phòng ngủ kéo kín mít, không một tia sáng len được vào. Tống Mộ Thanh lộ ra
một cánh tay sờ tới quần quân trang của Lận Khiêm dưới giường, lấy điện
thoại di động ra nhìn, vừa qua sáu giờ sáng. Đặt báo thức bảy giờ rồi
tắt đi.
Chuyện công ty còn cả một đống lớn, cô tính dậy sớm,
nhưng hiện tại bị anh ôm như vậy, mặc dù cả người khó chịu, nhưng cô cảm thấy thật tốt. Hơi thở quen thuộc trên người của anh bao quanh cô, rất
muốn chuyện gì cũng không làm, cứ như vậy được anh ôm.
Lúc hai
người hoàn toàn tỉnh táo đã là tám giờ sáng. Lận Khiêm cẩn thận dùng
thảm bó chặt cô, ôm đến phòng tắm. Trong quá trình Tống Mộ Thanh không
cưỡng được anh, trong bồn tắm bị anh vân vê mềm thành một vũng nước, rầm rì cầu xin anh thả cô. Sao có thể cứ như vậy thả cô được chứ? Lận Khiêm vừa nghĩ hôm nay hai người phải tách ra một khoảng thời gian, sau khi
anh đi Tây Tạng gọi điện thoại nghe chút giọng nói của cô cũng không thể liền hận không được dùng toàn bộ tinh lực tính vào lần này cho xong.
Cuối cùng một bồn đầy nước bị hai người nghịch chỉ còn lại nửa bồn, Tống Mộ Thanh hoàn toàn không còn hơi sức, đến quần áo cũng để anh ôm mặc
vào cho cô.
Điện thoại di động vừa vang lên khiến Tống Mộ Thanh
nhớ tới vẫn phải đi làm, mềm yếu đâm đâm Lận Khiêm. Lận đoàn trưởng
giống như gã sai vặt, một tay hầu hạ cô mặc quần áo, một tay đưa di động áp vào tai cô.
Trợ lý Nhậm đã gọi vài cuộc điện thoại gọi cô.
Điện thoại thông, vừa nghe giọng cô không còn hơi sức, đầu tiên là trợn
mắt kinh ngạc, lúc này mà còn ngủ thì không giống như phong cách Tống Mộ Thanh. Đến khi nghe trong điện thoại còn mơ hồ có một giọng nói của
đàn ông lập tức lúng túng ho khan hai tiếng, nhắc nhở Tống Mộ Thanh hỏi
Triệu Nghị muốn luật sư.
Tống Mộ Thanh nhớ tới chuyện nghiêm túc
này không thể bị dở dang. Cúp điện thoại lập tức muốn gọi cho Triệu
Nghị, đột nhiên trên đỉnh đầu có một luồng gió lạnh thổi qua. Ngẩng đầu
lên, liền bắt gặp ánh mắt híp lại của Lận Khiêm.
Hai người bọn họ dán gần như vậy, vừa rồi trợ lý Nhậm lại nói trong điện thoại để cho cô tìm Triệu Nghị hỏi chuyện luật sư, chắc hẳn anh cũng nghe rõ ràng. Trải qua sự kiện Tam Tử kia, Tống Mộ Thanh cũng coi như là hiểu Lận Khiêm,
người này coi người mình và người ngoài đặt biệt rõ ràng. Mặc kệ Triệu
Nghị có liên lạc với luật sự hay không, chuyện như vậy nếu cô không hỏi qua anh trước mà trực tiếp tìm Triệu Nghị, đó chí là không coi anh là
người mình. Cô suy bụng ta ra bụng người, bọn họ đã đến loại quan hệ này rồi, nếu Lận Khiêm còn coi cô như người ngoài, nhất định trong lòng cô
sẽ không dễ chịu.
Cất điện thoại di động đi, nịnh hót cười với anh: “Anh có quen thân với luật sư nổi tiếng nào không?”
Lận đoàn trưởng rắm thúi nhướng mày: “Có. Làm gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT