Tống Mộ Thanh ngây người ở Tây Tạng năm ngày, trải qua một phen ông nói gà bà nói vịt, liên tục xác định với vị bác sĩ y học truyền thống Tây Tạng không hiểu tiếng Hán rằng vết thương cũ của Lận Khiêm không có gì trở ngại mới bằng lòng gật đầu rời đi.
Từ sau khi tới nơi dừng chân, cô chưa từng nhìn thấy Tam Tử. Lúc đầu tâm tư đều đặt ở trên người Lận Khiêm, không nghĩ tới cậu ta, về sau rảnh rỗi nhớ tới cậu, cần vụ của Lận Khiêm nói mấy ngày hôm trước Tam Tử theo xe cấp dưỡng đi Lhasa. Ban đầu Tống Mộ Thanh còn có chút bận tâm, nhưng thấy cậu ta chơi vui đến quên cả trời đất thì kệ cho cậu đi.
Buổi sáng ngày bọn họ chuẩn bị trở về Tam Tử mới cùng xe cấp dưỡng trở về, vẻ mặt uể oải không hề phấn chấn. Mấy lần Tống Mộ Thanh hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng chỉ lắc đầu. Thấy hỏi không được gì, cô cũng không nhắc lại nữa.
Trở lại thành phố C, Tống Mộ Thanh tránh không khỏi việc bị tất cả mọi người trách cứ một trận. Bà ngoại cô và Tô Thanh trách cô ngay cả một cuộc gọi cũng không có đã biến mất, làm cho bọn họ lo lắng một phen. Cuối cùng cũng cùng vỗ vai nói với cô: "Trở về là tốt rồi." Làm cho cô tưởng như mình đã rời đi nhiều năm. Tống Bình dẫ xuất viện, cùng Tô Thanh ở tiểu viện nhà bà ngoại, thấy Tống Mộ Thanh thì mở to miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Trợ lý Nhậm biết giờ máy bay của cô hạ cánh tốc độ giống như mông bị lửa đốt chạy tới sân bay, cùng đi còn có cô bé thư ký ôm một đống lớn văn kiện. Đơn giản chỉ cần chặn cô ở phi trường, ký xong tất cả các văn kiện, oán trách một trận cộng thêm đưa ra yêu cầu tăng tiền lương, tìm được đáp ứng mới để cho cô rời đi.
Trần Mặc Mặc kéo tay Triệu Nghị xuất hiện làm cho Tống Mộ Thanh có cảm giác như uống nước bị sặc, phản ứng lớn hơn so với cô là Tam Tử, miệng mở rộng có thể nhét một quả trứng gà. Cô cũng chỉ rời khỏi mười ngày mà thôi, Trần Mặc Mặc liền từ việc coi Triệu Nghị là kẻ thù biến thành nũng nịu với anh ta.
Không quá một tháng sau khi cô trở về thành phố C, quả nhiên Lận Khiêm bị gọi về. Phía chính phủ đưa ra giải thích, Lận Khiêm bị thương hoàn thành nhiệm vụ sớm. Nhưng chân tướng sự việc chỉ có Tống Mộ Thanh và anh biết - ông cụ Trương đau lòng cháu trai ngoại, hối hận lúc trước không nghe theo quyết định của anh.
Anh đáp máy bay quân dụng xuống sân bay, Tống Mộ Thanh không đi đón anh. Một là chỗ kia cô không vào được, hai là tránh cho khi anh giải quyết vấn đề đụng phải người của nhà họ Trương. Nhưng ngày hôm sau khi Lận Khiêm trở về người nhà họ Trương lại tìm tới cửa.
Vẫn là Tiểu Trần tới đón cô. Anh chàng này mặt không biểu tình xuất hiện ở cửa ra vào nhà bà ngoại cô, làm cho Tô Thanh ra mở cửa càng hoảng sợ.
"Lão thủ trưởng muốn mời chị và người nhà của chị cùng người ăn một bữa cơm." Tiểu Trần nhìn Tống Mộ Thanh, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu: "Nếu như thuận tiện."
Tất nhiên Tống Mộ Thanh không nói không thuận tiện, đang muốn nói chuyện, lại thấy bà ngoại cô tinh thần nhanh nhẹn đi ra. Nghi ngờ nhìn Tiểu Trần.
"Là ông ngoại Khiêm Tử, muốn mời chúng ta cùng ăn một bữa cơm." Tống Mộ Thanh giải thích. Nhưng chính cô cũng không hiểu, chiêu này của ông cụ đến tột cùng có thâm ý gì.
Bà ngoại Tống Mộ Thanh biết đạo lý trong chuyện này, vừa nghe là ông ngoại Lận Khiêm mời ăn cơm đã híp mắt cười lên, một bên mời Tiểu Trần vào nhà, một bên bảo Tô Thanh đang ngây người tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút. Mà ngay cả đối với Tống Bình _ gà trống thất bại sau khi xuất viện cũng là vẻ mặt ôn hòa hơn vài phần. Có thể thấy được bà hoàn toàn thỏa mãn với Lận Khiêm.
Đến nhà họ Trương, tâm trạng của Tống Mộ Thanh vẫn là vô cùng không yên. Trên đường đi nhìn Tiểu Trần vài lần, nghĩ nhìn ra chút gì đó từ trên mặt cậu ta, nhưng ngoại trừ hai cái mụn trứng cá trên trán cậu ta thì cái gì cũng không nhìn ra được. Cô thừa dịp lúc thay quần áo gọi điện cho cần vụ bên cạnh Lận Khiêm, không có người nhận. Gọi cho Diệp Hoài Nam, cũng không ai bắt máy.
Cô không biết, điện thoại của cậu cần vụ đã sớm nộp lên trên. Điện thoại của bạn trẻ Diệp Hoài Nam vừa vang lên tay đã muốn nhận, nhưng lại bị ông cụ Trương trừng, yên lặng thu về, ngồi nghiêm chỉnh.
Xe vào cửa chính, không chỉ là Tống Mộ Thanh, Tô Thanh và Tống Bình cũng khẩn trương theo.
Tống Bình rất ít khi quan tâm đến chuyện tình của Tống Mộ Thanh, nếu như không phải Lận Khiêm đã xuất hiện một lần ở bệnh viện, chỉ sợ đến hôn lễ của Tống Mộ Thanh mới biết có người như Lận Khiêm. Mà Tô Thanh, bà ngoại của Tống Mộ Thanh nói rất đúng, bỏ qua tuổi của hai người, bà càng giống con gái hơn mà không phải là một người mẹ. Đến một mức độ nào đó, bà rất ỷ lại Tống Mộ Thanh. Tống Mộ Thanh vẫn luôn xử lý tốt chuyện của mình, thậm chí làm cho bà có một loại cảm giác cô vốn không cần một người mẹ như bà.
Cuối cùng vẫn là bà ngoại Tống Mộ Thanh đã quen gặp qua chuyện lớn. Hơi lộ ra khinh thường liếc Tống Bình, sau đó mỉm cười vỗ vỗ tay Tống Mộ Thanh. Nhưng Tống Mộ Thanh không bảo trì bình thản như bà, bữa cơm này có phải là Hồng Môn Yến hay không còn chưa rõ ràng, làm sao cô có thể an tâm được.
Xe khó khăn dừng hẳn lại ở sân nhỏ trước cửa ra vaof nhà họ Trương, đã có người kéo mở cửa xe.
"Mọi người đã tới, lão thủ trưởng chờ ở bên trong." Lý Chấn Hoa gật đầu một cái với Tống Mộ Thanh. Nhìn thấy bà ngoại Tống Mộ Thanh rất trịnh trọng vươn tay đỡ bà, sau đó lại chào cha mẹ của cô. Không để cho bất kể người nào cảm thấy bị vắng vẻ.
Tống Mộ Thanh cảm thấy bội phục. Mới vừa vào cửa chính, có một bóng dáng màu hồng nhạt bổ nhào về phía cô.
"Chị dâu!"
Tống Mộ Thanh càng hoảng sợ thêm, vô ý thức chân lui về sau một bước mới không bị Trương Thiến Thiến đẩy ngã. Cô vẫn không nói gì, cô bé không sợ người lạ ôm tay Tống Mộ Thanh bắt đầu ríu rít.
"Em copy video quay bằng điện thoại lần trước cho anh em nghe xong, chị đoán sau đó sao không?" Không đợi Tống Mộ Thanh đoán một lần, tự cô bé tranh thủ thời gian nói đáp án,
sợ như có người đoạt với cô: “Anh ấy cúi đầu nửa ngày cũng không nói gì, dọa em còn tưởng rằng anh ấy bị ông nội sung quân đi Tây Tạng về đầu óc không còn linh hoạt.”
“Anh của em có ở đây không? Hiện tại anh ấy như thế nào?” Tống Mộ Thanh nhịn không được cắt đứt lời cô bé.
“Ai nha, trước chị nghe em nói hết đã chứ. Chị đoán anh ấy bị sao đi? Đột nhiên anhấy nở nụ cười, cười đến ngốc hề hề. Quả nhiên đi một chuyến đến Tấy Tạng đã bị choáng váng rồi.” Cô bé làm như thật sự gật đầu. Sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ vỗ đầu: “A, chị hỏi anh em như thế nào?”
Tống Mộ Thanh khẩn trương bị cô bé náo một hồi như vậy hóa giải không ít, gật gật đầu.
Trương Thiến Thiến nhón chân đến bên tai cô, thần thần bí bí nói: “Anh của em bị đánh, anh ấy không cho em nói cho chị biết, chị đừng nói cho anh ấy là em nói cho chị biết nha. Bằng không anh ấy sẽ đánh em.”
Nói xong còn bẻ bẻ quai hàm.
Trong lòng Tống Mộ Thanh nhảy dựng lên, nghĩ cũng biết ông cụ Trương lại lên cơn. Trừ ông ra, còn ai dám động thủ với Lận Khiêm?
Cô đang muốn hỏi tiếp, lại cảm giác được Trương Thiến Thiến ở bên cạnh co rúm người lại, “Không tốt, bị anh ấy phát hiện.”
Tống Mộ Thanh ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Lận Khiêm sải bước từ trên bậc thang đi xuống, trên trán hơi bị tím thâm.
“Bà ngoại, cháu tới đỡ bà.” Lận Khiêm đỡ bà ngoại Tống Mộ Thanh từ tay Lý Chấn Hoa, sau đó chào hỏi cha mẹ Tống Mộ Thanh: “Chú, dì.”
Tô Thanh thấy anh trong mắt tràn đầy dò xét, Tống Bình có chút mất tự nhiên, hàm hồ lên tiếng rồi mở to mắt. Dù sao người nọ là bạn trai Tống Mộ Thanh, dù ít dù nhiều cũng biết những chuyện kia của ông. Có người chính là như vậy, không đến đường cùng không thể tỉnh lại. Ông ta vẫn luôn không cảm thấy được mình không tốt, dù sao không ít người nuôi bà hai bà ba bên ngoài. Chỉ đến khi tách khỏi những người kia, đối mặt với người quân tử đoan chính, giống như bắt được tiêu chuẩn so sánh, từng cái đối lập, những thứ không thể chịu nổi kia hoàn toàn lộ ra.
Lý Chấn Hoa nhìn bộ dáng Lận Khiêm khom người mỉm cười nói với bà cụ, nghĩ thầm cảnh tượng này nếu để cho lão thủ trưởng thấy được còn không phải là hung hăng ăn dấm chua ở trong lòng một phen hay sao. Nhưng thằng nhóc Lận Khiêm này đúng là hiểu được tình thế, để cha mẹ người ta một bên, xum xoe với bà cụ. Biết rõ chuyện này ngoại trừ bà cụ phản đối thì không ai can dự được, cho nên tìm nhân vật mấu chốt để ra tay.
Lão thủ trưởng hoàn toàn bị anh làm cho không có cách nào khác rồi, hoặc là để cho anh lấy Tống Mộ Thanh ở lại thành phố C, hoặc là anh và con gái nhà người ta bỏ trốn điều đi Tây Tạng cả đời canh giữ biên phòng. Mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, nhưng vẫn không buông được. Còn có thể làm sao đây? Cũng không thể cam lòng để cho anh đi Tây Tạng cả đời không về được.
Cha của Lận Khiêm lại càng không nói cái gì đối với việc này. Thứ nhất, từ trước đến giờ ông rất tôn trọng lão thủ trưởng, chuyện ông cụ đồng ý ông rất hiếm khi lắc đầu. Thứ hai, cho dù là ông phản đối, chỉ sợ không hề có hiệu quả đối với Lận Khiêm.
Vào phòng Tống Mộ Thanh lại càng bị trận thế này làm cho hoảng sợ. Vụng trộm một phen kéo Lận Khiêm ở phía sau, sau đó anh nắm tay cô, lúc này cô mới thoáng an tâm.
Ông cụ Trương biểu lộ vẻ nghiêm túc ngồi ở vị trí chính giữa, hai tay đặt ở trên nạng, có vài phần tư thế đại gia trưởng đức cao vọng trọng. Chắc cô vé Trương Thiến Thiến thần kinh quá thô, không phát hiện được giờ phút này trong nhà có loại hào khí quỷ dị như thế nào, chơi xấu làm nũng trên người Diệp Hoài Nam hiếm có khi mặc một thân chính trang. Ngồi bên cạnh, là mẹ con dì và chị họ của Lận Khiêm. Sư trưởng Trương ngồi ở bên tay ông cụ, đã nhận tách trà từ trong tay mợ Lận Khiêm đặt ở trước mặt ông cụ.
Mà đối diện với Diệp Hoài Nam và Trương Thiến Thiến còn có một đôi nam nữ trung niên, khóe mắt người phụ nữ trung niên kia nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó có chút kiêng kị nhìn ông cụ Trương. Hai người nhìn như vợ chồng, nhưng trong lúc này lại ngồi cách nhau khoảng một cánh tay.
Tống Mộ Thanh có chút hiểu được thân phận của hai người này.
Lý Chấn Hoa đi đến bên người ông cụ Trương. Ông cụ nhìn về phía cửa ra vào, tầm mắt đầu tiên là rơi vào trên người Tống Mộ Thanh. Loại ánh mắt xem kỹ này làm cho Tống Mộ Thanh toàn thân không thoải mái, cô có chút xê dịch về phía sau lưng Lận Khiêm.
“Ông ngoại.”
Lúc này ông cụ mới thu hồi tầm mắt, trừng Lận Khiêm, trong lòng thầm mắng, thằng nhóc xấu xa, nhìn một chút có mất miếng thịt nào không?
Mợ Lận Khiêm phi thường đúng lúc đi tới: “Sao Khiêm Tử còn để cho mọi người đứng vậy, mau dìu bà ngoại cháu ngồi xuống.” Nói xong, tự tay rót trà để trước mặt bà ngoại Tống Mộ Thanh. “Nghe nói bà thích trà Long Tĩnh, Khiêm Tử cố ý sai ngườiđưa tới.”
Một câu nói cực kỳ thỏa đáng. Chuẩn bị thứ bà cụ thích, ám hiệu nhà họ Trương đã đồng ý hôn sự này, bên cạnh đó nói lên Lận Khiêm coi trọng Tống Mộ Thanh.
Quả nhiên, bà ngoại Tống Mộ Thanh nghe xong lập tức lôi kéo tay Lận Khiêm không ngừng cười. Cao hứng nhiệt tình như là cháu ruột của mình vậy.
Tống Mộ Thanh nhu thuận chào mọi người, đến phiên Diệp Hoài Nam vô cùng không tự nhiên gọi một tiếng “Cậu nhỏ”, cũng không biết bình thường Lận Khiêm xưng hô anh ta như thế nào. Không đợi mợ Lận Khiêm giới thiệu, cô đã chuyển tới bên kia, chào hai vợ chồng trung niên: “Chú, dì.”
Cha của Lận Khiêm gật đầu một cái, biểu lộ này giống với ông cụ Trương và sư trưởng Trương. Ngược lại người phụ nữ trung niên có chút kích động, như muốn đứng lên, lại bị ông cụ Trương lướt mắt liếc qua, lập tức sợ hãi ngồi xuống.
Kế tiếp người hai nhà bắt đầu hàn huyên.
Tống Mộ Thanh yên lặng ngồi ở bên cạnh bà ngoại cô, Trương Thiến Thiến nói nhỏ bên tai cô, cũng không nghe rõ nói cái gì, cô ngẫu nhiên đáp một câu. Không biết sau đó vì sao, Trương Thiến Thiến bị xách đi, Lận Khiêm trắng trợn ngồi xuống bên cạnh cô.
Gần như là lập tức Tống Mộ Thanh nhìn sắc mặt của ông cụ Trương. Thấy ông cụ chỉ nhíu mày một cái, sau đó lại điềm nhiên như không, tiếp tục nói chuyện mấy chục năm trước với bà ngoại Tống Mộ Thanh.
Lý Chấn Hoa ở bên cạnh cho nhiều ánh mắt, ông cụ cũng coi như không thấy, còn dựng mắt lên với ông. Lý Chấn Hoa có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ khẽ gật đầu với Sư trưởng Trương. Sư trưởng Trương suy nghĩ một phen, cuối cùng cảm thấy ông nói chuyện này cũng không chỉ không có không ổn, nói không tốt còn bị ông cụ nén giận. Tuy nói ông cụ đồng ý chuyện này, nhưng đó là bị buộc, khẳng định trong lòng có mấy phần không vui, vì thế, thiếu chút nữa đập một khối ngọc ngọc Điền Hoàng. Nghĩ như vậy, ông lập tức liếc mắt ra hiệu cho Lận Khiêm.
Tống Mộ Thanh bất động thanh sắc rút khỏi tay Lận Khiêm, chống lại nụ cười trêu tức của Diệp Hoài Nam và Ôn Nhã, còn có bộ dạng tức giận của Trương Thiến Thiến. Cô hoảng hốt, nén giận trừng Lận Khiêm. Tất cả đều lưu ở trong mắt mẹ kế của Lận Khiêm, bà nở nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Không biết như thế nào, Tống Mộ Thanh nghe được lời nói của bọn họ có xoay chuyển. Cha của Lận Khiêm uyển chuyển nhắc tới hôn sự, mợ Lận Khiêm ở một bên gật gật đầu, nói sẽ tìm người xem ngày giờ. Ngoại trừ ông cụ Trương không lên tiếng, tất cả mọi người đều gật đầu như đã hẹn ước.
Bà ngoại Tống Mộ Thanh mắt không chớp, cứ như vậy nhìn ông cụ, như là chờ nghe ý kiến của ông. Ông cụ dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, biết rõ tình thế không do người, có vài phần không cam lòng nói: “Để cho tự bọn nhỏ quyết định đi.” Đổ vấn đề lên đầu Lận Khiêm và Tống Mộ Thanh.
Không ai đưa ra ý kiến phản đối, vì vậy chuyện này cứ như vậy mà được quyết định.
Sau khi ăn xong mọi người tản ra, Lận Khiêm không để ý ánh mắt khát vọng muốn bồi dưỡng tình cảm với Tống Mộ Thanh của Trương Thiến Thiến, trực tiếp đưa Tống Mộ Thanh lên xe phóng đi.
Ông cụ Trương lắc đầu với đươi xe, thở dài một tiếng. Sư trưởng Trương và cục trưởng Lận liếc mắt nhìn nhau, đều tự lên xe trở về xử lý công sự gấp. Diệp Hoài Nam vuốt vuốt gương mặt tiều tụy, nói rõ: “Con đi ngủ bù.” Ôn Nhã nói ở sau lưng anh: “Chị nói chứ, cháu của chú cũng đã thành gia, lúc nào chú mang đến một người cho chị xem một cái đây?”
Xe vừa vào trong thành phố, Lận Khiêm liền không kiên nhẫn đuổi Tiểu Trần xuống xe, tự mình ngồi vào ghế lái.
“Em có mang đồ theo không?” Anh vừa lái xe, vừa quay đầu lại hỏi Tống Mộ Thanh.
“Mang vật gì?”
“Đi công chứng em nói còn phải mang vật gì?” Anh hết sức bất mãn nói.
“Không mang.” Tống Mộ Thanh chu mỏ, thừa dịp đèn đỏ chen lên ngồi ghế phụ. Nhìn ngoài cửa sổ nói: “Hôm nay cũng không nói cho em một tiếng, đột nhiên cho người tới nói muốn cùng ăn bữa cơm. Ai biết có phải là Hồng Môn Yến hay không? Anh chính là cố ý muốn làm em sợ. Hơn nữa, ai không có chuyện gì cầm hộ khẩu theo bên người. Em không vội anh vội cái gì?”
“Cũng không phải em cưới vợ, em sao vội được.” Lận Khiêm nắm cằm cô làm cho cô quay lại, hung hăng hôn một cái: “Anh về nhà cầm hộ khẩu đi.”
Dục tốc bất đạt, đoàn trưởng Lận vội vã cưới vợ sinh con, cuối cùng cũng không cầm được “chứng nhận kết hôn” về ngay trong ngày hôm đó. Về nhà khẽ giở hoàng lịch, nên đi xe, không nên lấy gả. Quả nhiên cuộc sống này không tốt, người trong cục dân chính vì mất điện mà không đi làm.
--------------Hoàn chính văn------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT