Nhưng hắn chưa từng ngờ rằng, đây chỉ là một vở kịch khuyết mất vai nữ chính.

Nơi Giang Đào sắp xếp là một câu lạc bộ đêm cao cấp nhất Thượng Hải, cả một bãi xe lớn toàn những hãng xe nổi tiếng. Anh chàng đánh xe khá nhiệt tình, vừa thấy xe Giang Đào đã chạy tới. Giang Đào tiện tay rút vài tờ tiền ra đưa cho anh ta, rồi nói với La Hạo: “Con người có nhiều nhược điểm, vung tiền để được xếp xe ở hàng đầu tiên cũng là một trong những nhược điểm. Chỗ xa hoa, làm ăn lúc nào cũng tốt, cũng giống như nhà chúng ta ở vậy, chọn chỗ cao cấp một chút mới có thể phô trương mình. Có một câu thoại trong phim như thế nào nhỉ? Không cầu tốt nhất, chỉ cầu quý nhất, ha ha, bây giờ, sống là phải có sĩ diện.”

La Hạo lắng nghe Giang Đào nói, anh nói rằng trong số ba mươi đại gia ở Thượng Hải thì có tới một nửa thích đến đây tiêu khiển. Những thứ xung quanh không tầm thường chút nào, hệ thống đèn laser rọi chói lóa cộng thêm dàn âm thanh của Mỹ, lại có những vũ công nhảy múa uyển chuyển gợi cảm trên nền nhạc dịu êm. Không gian ở đây có động có tĩnh, đáp ứng nhu cầu giải trí của rất nhiều vị khách trẻ tuổi, chỉ nhìn ngắm thôi mà đã khiến hai con mắt người ta như chớp lên sắc cầu vồng. La Hạo chỉ mỉm cười nghe anh không ngừng “lải nhải”. Theo chân vị quản lý vào thang máy, anh thấy Giang Đào nói: “Ở đây mời đầu bếp người Hongkong có thể làm được món Triều Châu đúng kiểu, lại chuyên về các món Quảng Đông, màu sắc hay hương vị đều phải nói là tuyệt nhất luôn. Biết cậu thích đồ ăn Triều Châu nên đặc biệt đưa cậu đến đây đấy, còn nữa, chỗ này có mấy chuyên gia mát-xa, trong đó có người đã từng ra nước ngoài học, cơm nước xong xuôi chúng ta đi thư giãn. Có điều, mình phải nói trước, Đông Tử cũng đang chờ ở trong đấy. Hôm nay trước mặt bao nhiêu người, anh ấy bị cậu làm cho đủ mất mặt rồi, sĩ diện hay tính tình của Đông Tử không phải là cậu không biết. Có thể kiềm chế thì kiềm chế đi, anh ấy nén giận chẳng phải là muốn cho cậu lối thoát hay sao. Người anh em à, để người khác đánh vốn không phải là tác phong của bọn mình mà, lát nữa gặp Đông Tử, ngồi nói chuyện một lúc đi, nhé.”

La Hạo không nói gì mà theo Giang Đào bước vào một căn phòng vip có tên là “Kim Tôn”. Căn phòng rộng như một sân bóng rổ, nguy nga lộng lẫy, có cầu, có nước chảy theo phong cách châu Âu, lại được bài trí thêm ít trúc xanh tạo thành khung cảnh vô cùng tao nhã, tràn ngập hơi thở của vùng sông nước Giang Nam, Trung Tây kết hợp. Ngay chính giữa phòng là một bàn dài đầy thức ăn được chiếu sáng bởi dãy đèn kiểu Âu. Vừa thấy họ, người đàn ông đứng dậy.

Tối nay Giang Đào nhận nhiệm vụ làm người hòa giải, anh kéo La Hạo lại rồi cười nói với Phan Đông Minh: “Tối nay, ba anh em mình có chuyện gì thì nói hết đi, vừa ăn vừa nói.”

Chẳng bao lâu sau, người quản lý dẫn một nhóm những cô gái với vóc dáng người mẫu vào, cung kính nói: “Vì các vị, chúng tôi đã chuẩn bị một tiết mục nhỏ…”

Anh ta còn chưa nói xong, Phan Đông Minh đã phất tay, “Không cần, ra ngoài hết đi.”

Tay quản lý ra ngoài, Phan Đông Minh liền mỉm cười và chỉ vào bàn ăn, nói với La Hạo: “Biết cậu thích ăn đồ Triều Châu mà, đầu bếp trưởng ở đây là người Hongkong, mấy món đều là đặc sản chính thống đấy, ngồi đi.”

La Hạo được sinh ra ở Kiều Hương, đến tuổi đi học thì được đón về Bắc Kinh. Thấm thoắt cũng đã hơn hai mươi mấy năm, Triều Châu chỉ là một đoạn kí ức ngắn ngủn, nhưng những món ăn Triều Châu do mẹ làm, chẳng những bố anh mà ngay cả anh cũng không thể quên được. Năm anh học đại học, mẹ anh mất, sau này khi sự nghiệp của anh phát triển đôi chút thì họ hàng ở Triều Châu cũng dần xa cách. Hồi còn nhỏ, Phan Đông Minh và Giang Đào đã biết La Hạo rất thích đồ ăn Triều Châu, đây cũng chẳng phải bí mật gì giữa đám bạn bọn họ. Nhưng Phan Đông Minh lại không thích ăn đồ Triều Châu, luôn miệng nói đồ ăn Triều Châu nhìn thì đẹp mắt nhưng ăn mới thấy nhạt nhẽo, nêm rất ít muối. Mà hôm nay, ý muốn hàn gắn tình anh em của hắn rất rõ ràng, trong lòng La Hạo cũng hiểu rõ nên yên lặng ngồi xuống, không nói câu nào.

Giang Đào rót rượu cho hai người, nâng chén nói: “Chúng ta đều là đàn ông phương Bắc, quen phóng khoáng rồi, nào, uống một chén đi, không phải nói gì cả, nào.”

Phan Đông Minh giơ chén lên, nói với La Hạo: “La Hạo, trước đây có chỗ nào không đúng, hôm nay “mượn hoa dâng Phật”, kính cậu một chén.” Hắn kính rượu, vẻ mặt La Hạo vẫn không thay đổi, cũng cầm ly rượu lên uống.

Khuôn mặt con người, vốn là một lớp mặt nạ, người ta có thể tùy vào hoàn cảnh hay tâm tình mà thay đổi lớp mặt nạ đó. Lúc này, La Hạo đã khôi phục vẻ bình tĩnh, trong lòng cũng hiểu rằng để nói được như vậy, đối với Phan Đông Minh là không dễ gì. Thư ký của Phan Chấn Nam cũng từng nói, hai anh em họ đang đối đầu, không ai chịu thua, đặc biệt là Phan Đông Minh, tuy rằng không ra mặt phản kháng Phan Chấn Nam nhưng liên tiếp gây sức ép trong nhà. Mẹ hắn tra hỏi Phan Chấn Nam không ít lần, “Con bé kia đâu? Sao anh không đưa nó về? Thằng ba mà có chuyện gì, kẻ làm mẹ như tôi đây sẽ không tha cho anh đâu.” Ngay cả ông bố hay gắt gỏng thì nay cũng đã mắt nhắm mắt mở, khiến cho Phan Chấn Nam rơi vào cảnh một cái đầu mà phải nghĩ cách xử lý hai việc. Tuy rằng trong lòng anh ta cực kỳ oán giận nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải nhờ bạn bè thân quen dốc sức tìm Tạ Kiều. Đầu năm nay tiến hành tuyển chọn ra mười doanh nghiệp có những đóng góp nổi bật nhất, anh ta muốn Phan Đông Minh tìm một đơn vị nào đó để tài trợ, coi như là một cách để quang bá thương hiệu Hằng Cơ trong nước, ai ngờ, chẳng những Phan Đông Minh không cảm kích mà còn lạnh lùng nói không thích.

La Hạo uống thêm chút rượu nữa rồi mới trầm giọng nói: “Muốn thông qua tôi để biết được cái gì?”

Phan Đông Minh và Giang Đào nhìn nhau, rồi Giang Đào liền cười nói: “Nhìn xem, hai người này, như một cuộc đua gay go ấy. La Hạo, trước mặt anh em, mình không thích lòng vòng. Nói những điều cậu biết với Đông Tử đi, nhìn dáng vẻ anh ấy thì thờ ơ đấy, nhưng trong lòng thì sốt ruột hơn bất cứ ai.”

Phan Đông Minh gật đầu, nói: “Bỗng nhiên cậu đến Thượng Hải, chắc chắn là có nguyên nhân.” Hắn có vẻ hơi khó nói nhưng vẫn tiếp tục, “Chuyện giữa tôi và Tạ Kiều lúc ấy không ai biết, ngoài anh hai tôi ra, sao cậu có thể biết được?”

“Đương nhiên là bỏ chút tiền ra để mua rồi.”

Một câu của La Hạo khiến Phan Đông Minh nghẹn họng. Giang Đào thấy thế thì biết là có liên quan đến chuyện riêng tư của Phan Đông Minh bèn đứng dậy, “Em vào toilet, hai người cứ từ từ nói.”

Giang Đào vừa đi khỏi, Phan Đông Minh day day thái dương, có chút vẻ khó mở lời, “Có phải, rất nhiều người biết rồi?”

“Không, chỉ có tôi với Tân Thiếu. Tôi chỉ biết là gần đây Phan Chấn Nam có nhận được một phong bì bằng chuyển phát nhanh từ sân bay Heathrow*, bên trong có phiếu chuyển tiền trị giá hai mươi vạn.” Nói đến đây, sắc mặt La Hạo hơi đỏ, dĩ nhiên là vì tức giận, anh không kiềm được liền giễu: “Không phải bảng Anh mà là nhân dân tệ, là phí anh hai anh đuổi Tạ Kiều đi, đúng là hào phóng.”

* Đây là sân bay quốc tế ở London.

Phan Đông Minh cảm thấy đầu mình ong lên, trong mắt, trong tim đều là nỗi đau đớn như bị dao cắt. Hắn thầm nghĩ: “Phan Chấn Nam à, anh đúng là đồ bỏ đi! Phan Đông Minh tôi có bao nhiêu lần hai mươi vạn, nếu Tạ Kiều ham tiền thì cô ấy sẽ đi sao?”.Nhưng hiện tại có nói cũng chẳng làm được gì, hắn mượn ly rượu xua đi nỗi buồn bực trong lòng, một lúc sau mới nói: “Nói như vậy, Tạ Kiều thật sự đi Anh.”

“Trước mắt thì chắc chắn là sang Anh, nhưng đi đâu thì không biết.”

Phan Đông Minh bóp trán, mãi sau mới lên tiếng: “Khi nào cậu quay về Bắc Kinh?”

“Ngày mai.”

“Được, chúng ta cùng về, có một số việc tôi cũng không thể chờ người khác nói với tôi được.”

Ngày hôm sau, Phan Đông Minh cùng La Hạo ra sân bay Hồng Kiều, xuất phát về Bắc Kinh. Xuống máy bay, hắn đến thẳng văn phòng Phan Chấn Nam. Hắn vốn khinh thường không thèm đến lý luận với Phan Chấn Nam nên vẫn cố kìm nén để không đến hỏi anh ta đã đưa cho Tạ Kiều cái gì. Hắn nghĩ, đưa gì không quan trọng, chỉ cần anh đưa người về đây cho tôi là được rồi, nhưng hiện tại hắn chẳng phải nghĩ cũng biết Phan Chấn Nam đã đưa cho Tạ Kiều thứ gì, thậm chí còn có thể đoán ra hướng đi của Tạ Kiều. Phan Chấn Nam nghe thư ký nói Phan Đông Minh đến tìm thì có chút mừng, nghĩ thầm có lẽ là vì chuyện cuộc tuyển chọn, xem ra đã hồi tâm chuyển ý. Ai ngờ Phan Đông Minh vừa thấy anh ta đã lạnh lùng nói thẳng: “Hôm đấy ở sân bay anh đưa cái gì cho Tạ Kiều?”

Phan Chấn Nam trầm mặc trong chốc lát, nhìn Phan Đông Minh bằng ánh mắt rất phức tạp, mãi sau mới nói: “Đó vốn là yêu cầu của cô ấy, không phải anh ép cô ấy, cậu có tin không?”

Bỗng nhiên Phan Đông Minh nhớ lại lời Tạ Kiều từng nói, “Có cơ hội là tôi sẽ đi, nếu có phải bò, tôi cũng sẽ bò ra khỏi Bắc Kinh.”

Đầu ngón tay hắn hơi run, gương mặt cũng tái đi, dường như hắn biết được cái gì đó, có thể là câu trả lời, nhưng hắn lại không cam lòng, cố gắng trấn tĩnh mình, làm ra vẻ bình tĩnh mà lên tiếng: “Anh nói xem.”

“Vào ngay hôm cậu đưa con bé đến gặp anh, nó đã kể ngọn nguồn mọi chuyện giữa hai đứa cho anh. Anh cũng không nghĩ cậu sẽ nghiêm túc nên đã đồng ý với con bé, làm cho nó bằng tốt nghiệp, đóng dấu giấy giới thiệu, cùng với giấy chứng nhận thực tập, quan trọng nhất là, con bé nói, chuyện cuốn băng đó, không cầm được trong tay con bé không yên tâm. Con bé hy vọng đi càng xa càng tốt, vì thế anh đã phái người sắp xếp cho con bé ra nước ngoài, lại nghĩ là thân con gái một mình ra nước ngoài cũng không dễ dàng gì nên đã đưa cho nó ít tiền. Anh cũng hy vọng con bé có thể sống yên ổn, nhưng nó đã gửi trả lại cho anh, là vậy đấy Đông Tử.”

Lúc này Phan Đông Minh có cảm giác hắn bị những lời nói của Phan Chấn Nam đánh gục, chỉ trong chốc lát mà gương mặt đã vơi đi nửa phần huyết sắc. Quả nhiên là hắn tự dối mình. Hôm đó ở sân bay, hắn nổi điên vì nghĩ Tạ Kiều phản bội hắn, nhưng sau đó hắn trút hết mọi nỗi hận lên Phan Chấn Nam, vẫn ép mình phải nghĩ rằng Tạ Kiều bị Phan Chấn Nam gây áp lực. Bởi tối hôm trước hai người họ còn ân ân ái ái say mê, Tạ Kiều còn chủ động ôm hắn, hôn hắn, sao có thể thay đổi trong nháy mắt như vậy được. Thì ra, cô đã lên kế hoạch sẵn, cô chỉ trấn an hắn mà thôi, cô dùng sự tin tưởng của hắn với cô để đổi lấy tự do. Quả nhiên cô nói được thì làm được, quả nhiên tìm cơ hội, quả nhiên rời khỏi Bắc Kinh…Còn hắn? Trước mắt Phan Đông Minh dường như là một pha quay chậm hình ảnh Tạ Kiều băng qua đại sảnh của sân bay, bước chân nhẹ nhàng nhưng vô cùng dứt khoát, không ngoảnh đầu lại. Thì ra đã có mục đích từ lâu, mà mục đích ấy chính là thoát khỏi hắn.

Ha ha, hắn thật đúng là buồn cười, hắn nhớ tới cái ngày mà hắn dí súng của bố vào đầu, hắn đã làm như vậy. Nước mắt của mẹ, sự sợ hãi của bố, cả sự đắc ý khoái trá của hắn, hắn thật sự khâm phục hành động của bản thân. Nhưng hắn chưa từng ngờ rằng, đây chỉ là một vở kịch khuyết mất vai nữ chính. Ha ha, thì ra Phan Đông Minh cũng sẽ đần độn như vậy, cũng sẽ bị người khác đùa giỡn, hắn dốc sức làm bao nhiêu chuyện chỉ đổi lại được một nụ cười lạnh. Người đời đứng nhìn chế giễu hắn đang múa may trong đám lửa hừng hực, nhưng không ai nghĩ cho hắn là con thiêu thân lao đầu vào lửa, đến khi lửa đốt cháy thân hắn cũng vẫn nghĩ rằng vì mình quá nhiệt tình. Thì ra chuyện này chỉ là tự lừa dối mình, chuyện cô không yêu đã quá rõ ràng nhưng hắn lại cứ cố chấp coi như không biết, cứ tự mình gạt mình, thì ra hắn tầm thường đến thế, thì ra Phan Đông Minh hắn lại ngu xuẩn đến thế! Cảm giác đau đớn thấu tim xuyên thẳng lên óc Phan Đông Minh, cả thế giới như lặng xuống, hắn chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, có tiết tấu, rất mạnh nhưng lại vô cùng thong thả, sau đó mới là sự đau buốt, tựa như một khối đá bị nhét vào lòng, vỡ toang…Đau quá! Hắn thấy Phan Chấn Nam đang sửng sốt nhìn hắn, hình như là muốn nâng hắn dậy nhưng không dám. Hắn nhìn Phan Chấn Nam với vẻ mờ mịt, như thể không hiểu vì sao anh ta lại sửng sốt. Hắn cất giọng nói nặng nề như một cỗ máy hoạt động quá tải, “À…như vậy sao…được rồi, em biết rồi.”

Phan Chấn Nam nhìn em trai quay người đi, anh ta muốn gọi hắn lại nhưng chỉ mở miệng chứ không nói lên lời. Bởi sắc mặt Phan Đông Minh tái khinh khủng, ánh mắt ảm đạm, cả người không còn chút thần thái nào, như một cái bóng bị kéo dài dưới ngọn đèn mờ nhạt, lại giống như, đang dần rơi xuống chín tầng địa ngục.

Phan Đông Minh lên xe, hắn không lên tiếng, tài xế cũng không nói không rằng. Anh ta không dám hỏi “Phan tiên sinh, anh đi đâu?”, bởi vì cho tới bây giờ, anh ta chưa từng thấy sắc mặt khó coi như vậy của Phan tiên sinh. Nó như thể của một người bị chết trôi, đầy sắc tro tàn. Mãi lâu sau, anh ta mới nghe thấy Phan Đông Minh thấp giọng nói: “Về biệt thự trên núi.”

Tài xế nhanh chóng khởi động xe, đồng thời nâng tấm vách cách âm bằng gỗ lên, bởi vì, trong giọng nói của Phan tiên sinh, có một chút nghẹn ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play