…cậu biết vì sao cậu luôn không theo kịp tôi không? Bởi vì cậu không quả quyết…
Lúc La Hạo đến Thượng Hải, Phan Đông Minh còn đang họp, cùng Giang Đào thảo luận vấn đề hợp tác xây dựng khu biệt thự ở Phổ Đông. Đang họp được nửa chừng thì chợt nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa, lại có tiếng ngăn cản của thư ký, “Thưa anh, sếp tổng đang họp, anh không thể…” Lời nói còn chưa dứt, cửa phòng họp đã bị đẩy ra đánh “rầm” một cái, cả mấy chục con mắt trong phòng đổ dồn về phía người vừa vào. Người vừa đến chẳng những hùng hổ dữ tợn, mà còn như đang tìm người để liều mạng.
Cả Giang Đào và Phan Đông Minh đều kinh ngạc đứng dậy. Người đến là La Hạo. Phan Đông Minh hỏi: “La Hạo? Sao cậu lại đến đây?”
La Hạo trầm mặt, bước nhanh đến, không nói năng gì đã đấm Phan Đông Minh một cú. Phan Đông Minh vốn còn đang bất ngờ khi La Hạo đột ngột xuất hiện ở phòng họp nên không đề phòng được cú đấm của La Hạo, chỉ theo phản xạ mà ngửa đầu về phía sau nhưng cằm vẫn dính đánh. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì La Hạo đã ghì hắn xuống đất, đập người vào một cái ghế bên cạnh. Cảnh tượng này khiến mọi người đều vô cùng kinh hãi, đến lúc định thần lại thì ào ào chạy đến. Giang Đào vội vàng ôm lấy thắt lưng La Hạo, lớn tiếng nói: “La Hạo, cậu điên rồi! Cậu làm gì đấy?”
Hai mắt La Hạo đỏ ngầu, dường như anh không hề quan tâm, chỉ tóm lấy cổ áo Phan Đông Minh, giơ tay lên định đấm hắn tiếp. Thế nhưng, đột nhiên có một bàn tay tóm chặt lấy cổ tay anh, Giang Đào cũng ôm lấy anh, lôi ra. La Hạo nhìn mấy người vừa xông tới giúp Phan Đông Minh thì quát lên: “Phan Đông Minh, tôi thật không ngờ anh lại đê tiện đến thế! Lại đi dùng thủ đoạn đó với một cô gái, đồ súc sinh, mẹ kiếp, anh là đồ súc sinh!”
Phan Đông Minh được nâng dậy, bảo vệ đã nhanh chóng xông từ ngoài cửa vào, còn có người định gọi điện thoại báo cảnh sát. Nghe La Hạo mắng như vậy, Phan Đông Minh đã hiểu được. Cú đấm lên mặt hắn không ăn nhằm gì, nhưng cú đập lưng vào thành ghế thì đang đau đớn vô cùng, hắn tái mặt, ngăn bảo vệ lại rồi nói với mấy người quản lý: “Mọi người ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với người này.”
“Phan tiên sinh.” Luật sư của hắn nghiêm túc nói: “Hành vi của anh ta có thể quy thành tội xâm hại thân thể anh, chúng ta có quyền…”
“Đi ra ngoài!”
Phan Đông Minh nổi giận, đanh mặt lại. Mọi người lần lượt ra khỏi cửa, nhưng họ không đi xa mà đứng ở hành lang để đề phòng trường hợp bất trắc. Giang Đào thở hổn hển, buông tay ra, cùng lúc đó, La Hạo như mất hết sức lực mà ngã vật xuống đất, trên trán nổi đầy gân xanh. Anh vẫn dùng ánh mắt hung tợn nhìn Phan Đông Minh, ánh mắt đó lạnh lùng như hai khối băng kết lại, lồng ngực phập phồng, hai bàn tay nắm chặt, dáng vẻ đó y như của một con dã thú hung ác đang chực cắn người. Giang Đào kéo anh ngồi xuống nhưng anh không chịu, Giang Đào đành phải nói: “La Hạo, có chuyện gì mà không thể nói sao? Cậu làm thế này thì giải quyết được chuyện gì? Chúng ta bây giờ không còn giống hồi bé mà lúc nào cũng có thể đánh nhau được, nghe tôi đi, có gì thì từ từ nói với Đông Tử.”
Phan Đông Minh sờ sờ cằm, nhìn La Hạo đang như cục than đỏ lửa, liền nói với Giang Đào: “Không sao, cậu cũng ra ngoài đi.”
Giang Đào có vẻ vẫn lo lắng, Phan Đông Minh liền xua tay với anh, lúc này anh mới vỗ vai La Hạo rồi đi ra ngoài, để cả căn phòng rộng chỉ còn lại hai người. Phan Đông Minh chỉnh lại áo, dựng cái ghế bị đổ dưới đất lên rồi chỉ cho La Hạo chiếc ghế bên cạnh, “Ngồi đi, tôi biết cậu có chuyện muốn nói với tôi, ngồi xuống đi.”
Ai ngờ, La Hạo vẫn chưa xuôi, bước vài bước lại rồi tóm lấy vạt áo của Phan Đông Minh, trong mắt toàn một vẻ căm phẫn, “Phan Đông Minh, sao anh có thể đối xử như vậy với Tạ Kiều? Cô ấy một thân một mình, sao anh có thể tàn nhẫn đối xử với cô ấy như thế, mẹ kiếp, anh còn là con người sao? Mẹ kiếp, anh là đồ chó má, không bằng súc sinh!”
Phan Đông Minh chỉ lạnh lùng nhìn La Hạo, không phản kháng cũng không trả lời, cuối cùng bình tĩnh nói: “La Hạo, nếu hôm nay cậu đến là để đòi công bằng thay cho Tạ Kiều, được, tôi cam đoan là không ai ngăn cậu đánh tôi cả, còn nếu cậu chỉ muốn mượn cớ để xả hết những bất mãn của cậu, vậy thì xin lỗi, cậu tìm lầm người rồi. Một cú đấm vừa nãy tôi không so đo làm gì cả, còn bây giờ, cậu có thể buông tay được rồi đấy.”
La Hạo càng tóm áo hắn chặt hơn, phẫn nộ nói: “Anh dùng loại thủ đoạn đó để có được cô ấy? Anh đúng là quá bỉ ổi.”
Phan Đông Minh có cảm giác lý trí của anh đã dần mất khống chế, ngày càng khó kiểm soát. Hắn cảm thấy dường như không một ai có thể làm anh lung lay, làm anh thay đổi ý định, kể cả Tạ Kiều. Một La Hạo như bây giờ, vốn chính là vấn đề giữa hắn và Tạ Kiều, không ngờ, cùng một lúc mà những người có mối hận với hắn đều đến tính sổ. Nhưng, sự ngạo nghễ trong hắn lại bị La Hạo khơi lên, khóe môi hắn nhếch một nụ cười lạnh, “Trước tiên không nói chuyện tôi dùng thủ đoạn gì để có được, nói lý do cậu đến đây trước đi. Từ Bắc Kinh chạy đến tận đây chỉ là vì để lên án tôi? Cậu cho là, cậu có tư cách hỏi sao?”
“Sao? Anh còn muốn ngụy biện? Loại người dám làm ra chuyện giống anh thì ai cũng có tư cách hỏi!”
“Ngụy biện? Tôi cần sao? Cậu biết cậu mang tâm lý gì không? Lời cậu nói chỉ là cái cớ cậu tìm ra vì cậu không chiếm được thôi. Có phải rất hối hận vì không làm như tôi không?…Tôi thừa nhận, tôi làm sai, nhưng La Hạo, không phải tôi đang chơi một trò chơi nhảm nhí, tôi thật sự nghiêm túc, cậu cho là, chỉ mình cậu mới có thể thật lòng với cô ấy sao? Tôi nghĩ đủ mọi cách để chuộc lại lỗi lầm của mình, nhưng các người, cả một đám không buông tha cho tôi, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, các người có tư cách gì mà can thiệp vào!”
“Chuộc lại? Anh dùng cái gì để chuộc lại? Chẳng lẽ chính là để cho cả đám người nhà họ Phan các anh chà đạp cô ấy?”
“La Hạo! Tôi có suy nghĩ, có hành động của tôi, nhưng tôi không cần phải giải thích với cậu. Nhưng có thể nói với cậu rằng, Tạ Kiều vì tôi mà phải chịu ấm ức, tôi sẽ có cách đòi lại cho cô ấy, ai khiến cô ấy đau khổ, tôi sẽ khiến kẻ đó còn đau khổ hơn!”
“Anh đòi thế nào, tìm ai đòi? Làm thế cho ai xem chứ? Tạ Kiều không thấy đâu, anh làm thế thì có ích mẹ gì chứ!”
“Sẽ thấy, cậu yên tâm, dù phải quật ba tấc đất lên tôi cũng sẽ tìm ra cô ấy…Tôi phải để cô ấy tận mắt thấy tôi chuộc tội. Cô ấy không ở đây, làm tất cả chuyện đó còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Chuộc lỗi?…Tôi hiểu rồi, chẳng trách anh muốn hợp tác với tôi, thì ra…”
“Thì ra cái gì? Cậu nghĩ rằng tôi hợp tác với cậu chỉ vì để lòng được thanh thản ư? La Hạo, cậu nghĩ sai rồi, tôi không nợ cậu cái gì cả, cũng không cần dùng cách này để đền bù lại, tôi chỉ muốn làm một người đàn ông có tư cách yêu cô ấy mà thôi.”
“Phan Đông Minh, anh hại cô ấy thành ra như vậy rồi mà còn nói là anh nghiêm túc ư, chết tiệt, anh có trái tim không?”
“La Hạo, tôi có trái tim hay không, có thật lòng với cô ấy hay không, cũng không phải nói với cậu. Tôi nói lại một lần nữa, đây là chuyện giữa tôi và Tạ Kiều, không liên quan đến bất kỳ ai cả, cậu nghe rõ chưa?”
La Hạo bị cơn giận làm cho hồ đồ rồi. Nếu không phải Tân Thiếu dùng quan hệ mời được thư ký của Phan Chấn Nam đến, vừa có rượu ngon vừa có gái đẹp, lại thêm ít tiền lót túi thì sao anh có thể biết rõ hoàn cảnh khi đó của Tạ Kiều chứ. Chuyện Phan Đông Minh làm với Tạ Kiều quả thực rất quá đáng. Anh cũng không dám nhớ lại dáng vẻ ngày ấy của Tạ Kiều, hoảng sợ, gầy yếu, nhợt nhạt như một cái xác không hồn, như cô hồn vất vưởng, như làn khói thuốc mong manh chập chờn trước mặt anh rồi biến mất nhanh chóng. Một cô gái vốn luôn vui vẻ đã bị tên súc sinh Phan Đông Minh giày vò thành dạng không ra người quỷ không ra quỷ. Thế nhưng, tại sao hắn vẫn luôn miệng nói nghiêm túc, nghiêm túc muốn hủy hoại cô gái kia ư?
Sự đau nhói trong lồng ngực không át được nỗi hận, khiến anh nảy sinh ý nghĩ muốn lột da tên cầm thú trước mặt. Tạ Kiều vốn được anh nâng niu, che chở như bảo vật quý giá, nay lại bị Phan Đông Minh…Nỗi bi ai, phẫn uất, đau khổ khiến hai mắt La Hạo đỏ au lên. Dường như Phan Đông Minh nghe thấy tiếng nghiến răng của anh, đột nhiên, hắn lại cảm thấy mệt mỏi. Hiện giờ ai cũng chỉ trích hắn, tìm hắn đòi nợ, còn Tạ Kiều, cô ở đâu?
Hắn biết Phan Chấn Nam đã thông qua mối quen biết để liên hệ với đại sứ quán ở Anh, hy vọng có thể tìm được Tạ Kiều dưới sự hỗ trợ của cộng đồng người Hoa. Hắn chẳng buồn quan tâm, hắn chỉ muốn chặt đứt khí thế của Phan Chấn Nam, lại thầm nghĩ, “Anh đưa cô ấy đi thế nào thì tìm cô ấy về đây cho tôi.” Riêng hắn, lúc sang Anh, hắn cũng đã hỏi thăm rất nhiều bạn bè, hy vọng có thể thông qua một vài manh mối để tìm, cơ hội nhỏ nhất hắn cũng không bỏ qua. Không phải là hắn kiệt sức, mà là chỉ có thể chờ, có trời mới biết kiểu chờ đợi thế này có sức tra tấn con người ta mạnh đến đâu. Hắn ăn không ngon, ngủ không yên, ngày càng sốt ruột. Nhưng việc tìm kiếm Tạ Kiều, e là khó hơn cả mò kim đáy biển. Có ai có thể hiểu được đây?
La Hạo dần buông tay ra. Anh biết sự kích động của mình là vì cái gì, đến giờ, sự đố kỵ không dám thừa nhận, nỗi hận, như một ngọn lửa thiêu đốt trái tim anh. Thời khắc biết Tạ Kiều ở cùng với Phan Đông Minh, anh cảm thấy như có một cái búa lớn đập mạnh vào cõi lòng mình. Lúc còn ở bên cạnh Tạ Kiều, đã vô số lần anh có ảo tưởng, khi anh mệt mỏi trở về nhà, Tạ Kiều còn đang mặc bộ đồ thoải mái ra đón, cho dù không có vẻ mừng rỡ, cho dù không có nụ hôn nào, chỉ là hành động đưa cho anh đôi dép lê đã đủ khiến anh cảm thấy hạnh phúc rồi. Nhưng hiện tại, một người đàn ông khác hưởng thụ giấc mộng của anh, cuộc sống của anh hoàn toàn bị nỗi đau khổ lấn át điên cuồng, rốt cuộc anh cũng không thể tìm về một thời dĩ vãng tươi đẹp. Tạ Kiều như một sợi dây thừng vô hình trói chặt lấy trái tim anh, càng thít càng chặt, dù cho là chỉ nhớ đến tên cô thôi cũng đã đủ khiến anh cảm thấy như có hàng ngàn bàn tay đang siết chặt cả thân thể mình. Anh đố kỵ với Phan Đông Minh, đố kỵ vì hắn có được người con gái anh yêu. Lòng đố kỵ như con rắn độc há to miệng gặm nhấm trái tim anh từng chút một. Loại đau đớn này, ai có thể lý giải được đây? Anh chịu đau khổ vì Tạ Kiều, ai có thể hiểu thấu đây?
Dường như đột nhiên La Hạo tỉnh táo lại. Anh vội vàng đến Thượng Hải chất vấn Phan Đông Minh thì có ích gì? Hiện tại tung tích Tạ Kiều còn chưa rõ, anh làm như vậy thì được gì? Điều anh cần làm không phải là đánh hay chửi rủa Phan Đông Minh, anh phải đi tìm Tạ Kiều. Lần đầu tiên không tìm thấy Tạ Kiều, anh đã chịu đả kích quá lớn, tìm cô trong sự bất lực, bởi thế mới đẩy Tạ Kiều ngày càng xa anh. Nhưng bây giờ, chỉ cần anh tìm được Tạ Kiều, có lẽ nào cuộc đời của anh sẽ được viên mãn? Nghĩ đến chuyện này, anh như con dê núi đang lạc đường trong hẻm tối tăm, anh cần chút ánh sáng, cho dù chỉ là một chấm sáng của đom đóm cũng đã là có hy vọng rồi, anh sẽ không buông tay.
Bỗng nhiên La hạo quay đầu bước đi, gần như có chút vội vã.
Phan Đông Minh đứng phía sau gọi anh: “La Hạo.”
Anh dừng bước nhưng không quay đầu lại.
“Tính cách của cậu vốn rất hợp tôi, làm việc rất biết tính toán, nhưng cậu biết vì sao cậu luôn không theo kịp tôi không? Bởi vì cậu không quả quyết, bị tình cảm làm mờ lý trí, thậm chí chẳng phân biệt được công tư. Thứ nên giữ lấy thì cậu không để tâm, thứ nên buông tha thì cậu lại giữ thật chặt, đây chính là nguyên nhân thất bại của cậu. Điều một người đàn ông có chí nên làm không phải là làm thế nào để có được một người con gái, mà phải là làm thế nào để có cả thiên hạ trong tay, như vật mang trong túi vậy, chỉ có thứ cậu không muốn chứ không có thứ cậu không chiếm được. Nhưng làm đàn ông phải có được thứ này, đây là yếu tố tiên quyết, chính là cậu phải thật mạnh mẽ. Bây giờ cậu vẫn như đứa trẻ còn đang tập tễnh, đi chưa vững mà đã muốn chạy sao? Tôi muốn cậu thoát khỏi tầm khống chế của La Kiện cũng là muốn cho cậu một cơ hội khiến bản thân được mạnh mẽ hơn, cũng không phải là thương hại cứu tế. Chuyện khối đất trong nội thành không phải là cậu không làm được, tôi chỉ góp chút gió thôi, La Kiện sẽ hấp tấp đến tìm tôi hợp tác. Nếu cậu không quý trọng cơ hội này, cậu sẽ vĩnh viễn bị khống chế, muốn so cao thấp với tôi, e chỉ là một suy nghĩ lạc quan mà thôi. Về lý do tôi cho cậu cơ hội này, cũng không phải xuất phát từ nỗi lo của bản thân, trước giờ tôi làm việc gì cũng công tư phân minh, biết người nào được người nào không được. Nếu cậu hiểu được thì suy nghĩ lại đi, cơ hội không phải lúc nào cũng có, mà tôi thì không phải lúc nào cũng cho người khác cơ hội.”
La Hạo không nói lời nào, đứng yên trong chốc lát rồi vẫn ngẩng đầu hiên ngang bước ra ngoài.
Phan Đông Minh chậm rãi ngồi xuống, lại cảm thấy sau lưng đau vô cùng. Hai dảnh xương sườn bị gãy lúc trước đang “biểu tình” khiến hắn đau đến vã mồ hôi. Giang Đào bước vào, mím môi cười mà nhìn hắn, cuối cùng giơ một ngón tay lên chỉ chỉ vào hắn và nói: “Em nghe thấy hết rồi, anh đúng là con cáo già. Học được chiêu đấy từ bao giờ thế, cũng biết khích tướng cơ đấy.”
Phan Đông Minh cười khổ, “Hy vọng lời cùng ý tận của anh sẽ không uổng phí, bằng không, lúc nào tức nó cầm cả bàn đánh anh ấy chứ, nếu thế thì anh thực hiện kế hoạch thế nào được. Phải biết là nếu bị tè dầm thì chẳng thà ngủ trên cái sàng, anh bạn à, đấy gọi là vết xe đổ.”
Giang Đào cười cười, vỗ lên lưng hắn khiến hắn đau điếng người. Giang Đào không để ý đến bộ dạng nhăn nhó của hắn mà nói: “Lý do vì sao cậu ta đến đây gây gổ với anh thì em không xen vào, có điều, người ta cũng chỉ tạm thời im lặng được thôi, còn che đậy sự thật thế nào thì còn phải xem xét thành ý của anh.”
Phan Đông Minh liếc nhìn Giang Đào một cái, “Còn nói anh là cáo già, vậy thì cậu phải là cáo thành tinh, có chuyện gì mà cậu không nhìn thấu đâu. Thỉnh thoảng anh cũng thấy lạ, cậu không phải con giun trong bụng anh, sao chuyện gì anh nghĩ đến cậu cũng có thể đoán ra được.”
Dường như Giang Đào suy nghĩ một chút, anh nói: “Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng. Trên thương trường mà làm địch với anh thì thua thảm hại lắm, cho nên chỉ có thể tận lực nghĩ cách để làm bạn với anh thôi. Câu trả lời này đủ thuyết phục rồi, anh vừa lòng chưa?”
Quả nhiên Phan Đông Minh quay mặt đi cười trộm, cuối cùng hắn nói: “Tối nay tìm một chỗ nào yên tĩnh một chút, không cần màu mè quá đâu. La Hạo còn đang nóng, nhưng đừng để lợn lành hóa lợn què.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT