Cuối cùng, ý tưởng cho Thập Nhất Nương đến trường để nâng cao chỉ số thông minh không được thực hiện, từ khi An nguyên soái ném binh quyền cho Vinh tuần phủ, cả ngày đều nhàn rỗi không biết làm gì, tò tò theo sau Thập Nhất Nương miết, hưởng thụ thú vui nuôi cháu gái.
Thập Nhất Nương nghiêm túc tỏ ý: Thật ra là cháu gái nuôi ông nội, sau khi về nhà, rau củ lúa gạo mà An nguyên soái ăn hàng ngày đều là do nàng trồng.
“Thập Nhất Nương, quả này ăn được chưa?” Học tập Vinh Nhị, An nguyên soái đội mũ ăn mặc gọn gàng, cực kỳ giống nông dân, hỏi.
“Vẫn chưa được đâu, quả mướp này còn quá nhỏ, phải chờ một thời gian nữa cơ......” Thập Nhất Nương quay đầu lại, nói.
“Nhưng tối nay tổ phụ muốn ăn mướp.”
“Vậy thì hái đi ạ.” Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ nói, “Thật ra mướp non đem đi làm rau trộn cũng rất khá, nhưng không thể đem xào hoặc nấu canh, sẽ biến thành nước hết.”
An nguyên soái cảm thấy mỹ mãn hái mướp xuống, đang định hái nhiều thêm vài quả, vừa xoay người lại đã thấy Thập Nhất Nương đang đứng trong một khu đất khác hái khổ qua.
“Đừng hái......” An nguyên soái vội vàng nói, “Khổ qua này còn có thể trồng thêm một lúc nữa, hiện giờ còn quá nhỏ.” Ông ghét ăn khổ qua nhất, cả miệng đều đắng nghét, ăn mật vào cũng không bớt được.
Thập Nhất Nương không thèm đếm xỉa gì, “Tổ phụ, kiêng ăn là không được đâu. Khổ qua tốt cho cơ thể lắm, có thể trị táo bón.”
An nguyên soái lập tức nhảy dựng lên, râu rung rung, “Ai táo bón, ông đâu có táo bón......” Tên thối tha nào dám rêu rao chuyện ông bị táo bón ra ngoài.
Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói, “Ý con là nó có thể phòng ngừa táo bón. Hóa ra tổ phụ bị táo bón nha.”
An nguyên soái miễn cưỡng nói, “Khụ, thì ra là phòng ngừa táo bón. Rất tốt rất tốt, thích hợp cho Nhị bá của con ăn, Nhị bá của con có bệnh táo bón.” Làm cha là có thể tùy hứng như thế, có thể quẳng vấn đề sang đầu con trai mình.
Thập Nhất Nương cười thầm, quyết định bữa tối nhất định phải để cho tổ phụ ăn nhiều khổ qua một chút. Vốn dĩ nàng trồng khổ qua là vì Phương thị Tôn thị, khổ qua không chỉ có thể giải nhiệt, mà còn là thánh vật dùng để làm mặt nạ. Bây giờ ngược lại, còn có thêm một công năng nữa, cứu vớt cho nơi bị thương khi bị táo bón trong toàn thiên hạ, chính là...... cúc hoa.
“Tổ phụ, yên tâm đi, con sẽ trộn mật ong với khổ qua, không đắng như vậy nữa đâu.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói, “Tổ phụ ăn nhiều một chút, cho dù không táo bón cũng có thể phòng ngừa phải không? Hơn nữa Thập Nhất Nương trồng khổ qua này vất vả lắm, tổ phụ không ăn nhiều một chút, Thập Nhất Nương sẽ buồn.”
An nguyên soái cố chỉ có thể gắng gượng đồng ý. Thôi quên đi, có mật ong, ông đành miễn cưỡng ăn một chút vậy.
Đến bữa tối, An nguyên soái vẫn phải ăn rất nhiều khổ qua. Chịu thôi, bé cưng cứ dán mắt vào ông như hổ rình mồi, vẻ mặt như thể ông mà không ăn khổ qua thì nàng sẽ khóc ngay vậy......
“Vẫn là bé cưng của chúng ta có cách hay.” An Nhị gia nhỏ giọng nói với An Tam gia, “Hồi trước ai mà bắt cha ăn khổ qua được cơ chứ.”
“Nhị bá, người cũng phải ăn khổ qua nhiều một chút.” Đôi đũa của Thập Nhất Nương vừa chuyển, trong bát An Nhị gia liền ngập tràn khổ qua. Nhị bá cũng có bệnh táo bón, phải ăn nhiều một chút.
An Nhị gia khổ thôi rồi, đối mặt với ánh mắt vừa hiểu rõ vừa vui sướng khi người gặp họa của lão cha, có khổ mà nói không nên lời. Thật ra bị táo bón là phu nhân thân yêu của ông cơ, nhưng phu nhân sống chết vẫn sĩ diện, bình thường không thích ăn mấy thứ hạ hỏa, sợ người khác biết một đại mỹ nhân như bà có bệnh táo bón. Vì thế ông chỉ đành phải nói dối, bảo là mình bị táo bón, để cho phòng bếp làm nhiều món nhuận tràng một chút. Dù sao ông cũng ăn cơm với phu nhân hàng ngày, ai mà biết thức ăn này cuối cùng vào miệng người nào chứ.
Tôn thị có chút áy náy nhìn phu quân, thừa dịp người khác không chú ý, vụng trộm gắp khổ qua trong bát ông qua đây.
An Nhị gia vội vàng ném cho phu nhân mình một ánh mắt ủy khuất cầu được ôm ấp. Cơ hội tốt biết mấy nha, nhất định phải yêu cầu nhiều ích lợi một chút. Tiểu nương tử yêu quý à, đêm nay nàng đáp ứng làm thử tư thế siêu khó trong cuốn đông cung đồ kia với người ta đi.
Tôn thị đỏ mặt, thừa dịp không ai chú ý trừng mắt liếc ông một cái. Đáp ứng chàng, sắc lang! Thật là, bà luyện điệu múa thỏ với Thập Nhất Nương, mọi thành quả đều để cho ông được hưởng lợi.
Phương thị luôn chu đáo chú ý thấy, cầm bát che khuất ánh mắt hâm mộ của mình. Đại gia còn đang ở kinh thành, đã lâu lắm rồi bà không gặp Đại gia, nhưng chờ thêm mấy tháng nữa là một nhà bọn họ sẽ xuất phát đến kinh thành rồi. Lúc đó sẽ có thể gặp Đại gia sớm thôi.
Nghĩ đến đây, Phương thị lại vực dậy tinh thần mình lên lần nữa, có chút chờ mong nhéo nhéo eo mình. Đợi thêm mấy tháng nữa mới gặp lại cũng tốt, ngày nào bà cũng luyện tập khiêu vũ, qua vài tháng nữa, eo với chân nhất định sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Đại gia nhất định sẽ vô cùng kinh diễm...... Tuy rằng ông luôn kín đáo cam đoan với bà, ông thích nhất là bộ dáng thịt thịt của bà, nhưng có nữ nhân nào chịu được phu quân nói trên người mình thịt thịt đâu chứ......
Ăn quả mướp mà mình thích ăn, sau đó lại ăn khổ qua mà mình không thích ăn. Cuộc đời chính là như thế, làm cho người ta lúc thì vui mừng lúc thì sầu lo. An nguyên soái vui vẻ đi theo phía sau Thập Nhất Nương làm vườn, nhìn thấy rau củ mình thích ăn, trên mặt lộ ra tươi cười vui sướng; nhìn thấy rau củ mà mình chán ghét, mặt lập tức dài ra như khổ qua.
(1) Biến kiểm: Là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau.
Vinh Nhị cùng Thập Lang quay về thư viện Trung Châu đọc sách, tuy thư viện ở gần nhà, nhưng không thể làm ổ trong nhà mỗi ngày được nữa. Sau khi An nguyên soái bảo hiệu trưởng mời An Tam gia quay lại đó dạy học, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn, hiện giờ bé cưng chỉ thuộc về một mình ông thôi.
Không biết nội tâm “hiểm ác” của tổ phụ, Thập Nhất Nương thở dài. Mấy ca ca đều đi học cả rồi, trồng rau một mình thật là nhàm chán......
************************
Trung Châu càng ngày càng náo nhiệt, từ sau khi người Tây Hồ bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, lui về sâu trong thảo nguyên, sống lưng của người Trung Châu đều thẳng tắp cả lên.
Gần đây Trung Châu lại càng náo nhiệt hơn nữa, vì cuộc thi nấu ăn ba năm một lần lại bắt đầu. Vô số tiệm cơm vì danh hiệu đệ nhất mỹ vị mà liều mạng đấu đá đến một mất một còn. Năm nay cuộc thi lại càng kịch liệt hơn nữa, dù sao cuộc thi lần này cũng vì chiến tranh xảy ra mà đã cách bốn năm.
“Ý tưởng thi nấu ăn này thật sự quá...... quá lợi hại.” Thập Nhất Nương xoa xoa nước miếng sắp tràn ra ngoài, “Rốt cuộc đây là ý tưởng của ai vậy, người này nhất định là thiên tài!”
Khóe miệng An Nhị Lang cong lên, “Đâu có, chỉ bình thường thôi.”
Ngũ Lang không chịu nổi, nói, “Ca, khiêm tốn quá độ chính là dối trá.” Hừ, chẳng qua chỉ vì muốn khuếch trương thanh danh của Bách Vị lâu thông qua cuộc thi nấu ăn mà thôi, Thập Nhất Nương có cần thiết phải khen ngợi đến thế không? Hắn quyết định, hắn cũng phải tổ chức một trận đấu, ví dụ như trận đấu võ thuật gì gì đó.
Mặt Thập Nhất Nương đầy vẻ bội phục, sùng bái nhìn An Nhị Lang, “Không lẽ đây là ý tưởng của Nhị Lang ca? Oa, Nhị Lang ca thật sự là quá lợi hại.”
An Nhị Lang đắc ý dào dạt, đang định nói gì thì chợt nghe thấy An Thập Lang gật đầu phụ họa, “Tuy trên người Nhị Lang ca có một đống khuyết điểm, nhưng tổ chức thi nấu ăn quả thực là điều tốt nhất mà huynh ấy đã làm.”
An Nhị Lang sầm mặt, âm trầm nói, “Huynh thấy, cuộc thi nấu ăn lần này, Thập Lang cũng không cần xuất hiện đâu, phải đọc sách nhiều một chút mới là chính đáng. Huynh lập tức đi nói với cha mẹ, bảo hôm đó phải để đệ đến thư viện mới được.”
Biết rõ ca ca nhà mình nhỏ mọn thù dai cỡ nào, An Thập Lang lập tức quăng hết tiết tháo, “Ca ca, ca ca yêu dấu, ca ca vĩ đại nhất trên thế gian này, có thể sinh ra làm đệ đệ của ngài, đệ hạnh phúc cỡ nào. Ca ca không chỉ có văn võ song toàn, thông minh cái thế, tao nhã nho nhã......” Được rồi, trước đó vì báo thù, hắn nói vô số lời ngon tiếng ngọt với mẹ hắn, không chỉ có thành công chỉnh được Ngũ Lang, còn được mẹ hắn cho thêm tiền riêng nữa. Tiểu trắng mập sâu sắc cảm nhận được chỗ tốt của chuyện vuốt mông ngựa, lời nói ghê tởm buồn nôn khiến dạ dày người ta lộn tùng phèo cỡ nào hắn cũng nói ra được.
Quả nhiên An Nhị Lang chịu không nổi, nghẹn họng nhìn trân trối Thập Lang. Khi nào thì đệ đệ lại học được ba thói của quan lại rồi, da mặt dày, miệng ngọt, nói một chuỗi mấy lời ghê tởm mà còn không lặp lại.
“Được rồi, đi thôi, quỷ tham ăn.” An Nhị Lang cười mắng.
************************
An Thập Lang nghiến răng nghiến lợi nhìn Trữ Bị Lương đang hết sức vui vẻ.
“Ca, đây là sao vậy, sao lại để Thiên Bồng Nguyên Soái đại biểu cho Bách Vị lâu?”
“Đương nhiên là làm khách mời danh dự rồi, không có khách danh dự phán xét thì sao biết được món nào ăn ngon nhất chứ.” An Nhị Lang ù ù cạc cạc liếc nhìn đệ đệ mình một cái, thật sự không hiểu vì sao đệ ấy lại mang vẻ mặt như thể có thâm thù đại hận gì như thế.
“Nó làm khách danh dự? Vậy còn đệ thì sao?” Thập Lang nói ra ủy khuất của mình. Hồi xưa toàn là hắn đại biểu cho Bách Vị lâu làm khách danh dự, phán xét đồ ăn nào ngon nhất. Bây giờ một con heo lại dám cướp đi công việc của hắn? Mơ đi!
“Đệ? Đệ ở trong hậu trường là được rồi, huynh sẽ bảo đầu bếp làm thêm một phần cho đệ.”
Thập Lang sắp khóc đến nơi, “Đệ mặc kệ, đệ muốn quang minh chính đại ăn cơ. Ca ca thật quá đáng, hồi trước toàn là đệ ngồi trước sân khấu. Ca, ca ca yêu quý, huynh không thể lợi dụng việc công để trả thù cá nhân đâu nha. Lần trước người ta chẳng qua cũng chỉ nói bậy một câu mà thôi, cũng đâu có đủ để gãi ngứa cho huynh......”
An Nhị Lang cực kỳ vô tình nói, “Đệ nghĩ nhiều rồi, ca ca đệ giống kẻ thù dai lắm sao? Bình thường nếu có thù oán gì, huynh đều trả đũa ngay tại chỗ. Huynh để cho Trữ Bị Lương làm khách danh dự thực sự là vì đệ không bằng Trữ Bị Lương, nó nhận xét thức ăn tốt hơn đệ.”
Éc éc, Trữ Bị Lương đắc ý kêu hai tiếng, rất có cảm giác tiểu nhân...... à, tiểu heo đắc chí.
Thập Lang đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Trữ Bị Lương, “Đệ mặc kệ, tóm lại Thiên Bồng Nguyên Soái muốn cướp vị trí của đệ, không có cửa đâu! Chúng ta so tài xem, mũi của kẻ nào thính nhất.”
Thập Nhất Nương vừa bước vào sân, nghe được những lời này, nhịn không được mà phun ra một câu, “Muốn so thì phải so lưỡi, chứ so mũi thì Thập Lang ca thua chắc rồi.” Mũi heo có thể so với mũi chó à, hơn nữa lại còn đi so độ nhạy bén của mũi với một con heo, vậy sao không so chỉ số thông minh với nó luôn đi! Thập Nhất Nương cảm thấy mất mặt. Thật là, Thập Lang ca vừa nhìn thấy đồ ăn liền mất hết lý trí. Nàng vẫn tốt hơn, thấy đồ ăn ngon ngược lại lại bình tĩnh hơn. Đồ ăn ngon ở trước mắt, nhất định phải động não một chút xem làm thế nào mới có thể ăn nhanh ăn nhiều nha.
Ngũ Lang đi đằng sau Thập Nhất Nương cười cực kỳ sung sướng, “Cho dù so đầu lưỡi cũng không bằng ấy chứ.”
Thập Lang thở phì phò nói, “Ai nói không bằng, trên phương diện ăn, nếu đệ nhận là thứ hai, vậy tuyệt đối không có ai đứng được thứ nhất. So, nhất định phải so!”
An Nhị Lang sờ sờ cằm, trong mắt hiện lên ánh sáng của ngân lượng, “So cũng được, nhưng đệ phải nghe theo huynh, luật cũng do huynh quyết định.”
Thập Lang cực kỳ sảng khoái đồng ý.
Hôm sau, mọi người khắp Trung Châu đều đã biết, Bách Vị lâu muốn mở một cuộc so tài nho nhỏ trước khi thi đấu nấu ăn. Việc lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều, cuộc so tài này chính là diễn ra giữa heo với người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT