Edit: Diệp Nhược Giai​Tây bắc Đại Hạ, tháng 8 năm 145, mùa thu sắp đến, nhất là năm nay, gió tháng 8 lạnh như đao cắt, tàn nhẫn quét qua khắp nơi, giống như muốn cuốn đi cả một tầng đất.

Hoàng hôn, bầu trời một màu đỏ như máu, ánh tà dương vắng lặng lạnh lẽo, đình đài lầu các bị bao phủ trong bóng tối âm u, có tiếng quạ thê lương vang lên đâu đó khiến người ta phải run sợ, người đi đường nhìn nhìn bầu trời không có một tia ấm áp nào, nhịn không được rụt rụt cổ, thời tiết kiểu này thì được nằm trên giường vẫn là thoải mái nhất.

Vậy mà với thời tiết như thế này, trong một sân nhỏ trống trải, chiếc lá gặp cơn gió xoáy thổi mạnh, run rẩy lung lay rồi rơi xuống, cam chịu trôi giạt theo gió.

Một nam tử khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đã đứng lặng thật lâu trong gió, tuy rằng mang theo vẻ tiều tụy làm cho người khác đau lòng, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp như ngọc, màu da trắng như tuyết, vạt áo phất phơ như thiên tiên.

Trong viện phía trước có một lư hương thật lớn, bên trong cắm một cây nhang to bằng cánh tay, đốm lửa đỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong hoàng hôn, giống như một con mắt màu đỏ đậm. Một tiểu hòa thượng mười ba mười bốn tuổi đang nhắm hai mắt gõ mõ, miệng lẩm bẩm niệm kinh, gió tuy lớn, nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng niệm kinh, giống như ở sát bên tai vậy, khiến lòng người không nhịn được mà trầm tĩnh lại, rơi vào một khoảng không mờ mịt.

Nam nhân như thiên tiên vẫn không nhúc nhích nhìn bàn đá phía trước, trên bàn đá bày một cái gói hình tròn, dùng vải bông bao kín từng lớp một, nghiêng về phía trước bàn đá là một tấm bình phong, kỹ lưỡng che chắn không để gió lọt vào, không cho một chút khí lạnh nào xâm nhập vào cái gói đó.

Nhưng mà hiển nhiên là tâm tư của nam tử tuấn mỹ đã trở nên uổng phí, bởi vì một lão hòa thượng cả lông mày cả râu đều bạc trắng, tay cầm thiền trượng đã đứng ở phía trước bàn, cũng không niệm kinh giống vị tiểu hòa thượng kia, mà nâng cao thiền trượng như không biết mệt, nhìn chăm chú vào mặt trời đang dần dần khuất sau dãy núi, thần kỳ nhất chính là gió lạnh xung quanh dường như đều né tránh chỗ này.

Tuy rằng “lão hòa thượng” này lông mày và râu đều trắng xóa cả, nhưng thoạt nhìn ông ta không hề giống như một lão nhân năm sáu mươi tuổi, màu da hồng nhuận rắn chắc đàn hồi, gân xanh trên đôi tay đang nắm quyền trượng kia lộ ra trông còn mạnh mẽ có sức lực hơn cả một nam tử tráng niên độ tuổi ba mươi.

Nam nhân tuấn mỹ thấy gió không thể xâm nhập vào đây, cẩn thận mở mấy lớp bọc quanh cái gói ra một chút, một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện ra, trong cái bọc rõ ràng là một tiểu cô nương 3 tuổi!

Nam nhân trìu mến nhìn tiểu cô nương, phía dưới bàn là than củi đang cháy, nên bàn đá vô cùng ấm áp, so sánh với bên dưới, toàn thân hắn lộ ra trong gió rét càng cảm thấy lạnh hơn, nhưng nam nhân lại không hề phát giác ra.

Bóng đêm dần dần sâu, từng ngôi sao một bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, động tác của nam tử và hòa thượng gần như chưa từng thay đổi, gió càng lúc càng lạnh, nam tử không hề lưu ý đến một chút nào, chỉ thường thường nhìn về phía đứa nhỏ trên bàn đá có hơi thở rất nhẹ, giống như có thể chết đi bất cứ lúc nào.

Ánh mắt nam nhân cay xé đau đớn, đây là nữ nhi của hắn, nữ nhi duy nhất của hắn, là khuê nữ duy nhất của bốn đời An gia, cho dù phải trả cái giá đắt đến đâu đi chăng nữa, hắn cũng nhất định không để cho nàng phải bi thảm chết đi như vậy.

Cả một đêm, lão hòa thượng lông mày dài như râu đều niệm niệm gì đó, sao trên bầu trời chớp nháy chớp nháy, mọi tiếng động đều tĩnh mịch, bỗng nhiên nam tử cảnh giác ngẩng đầu lên, trên bầu trời một ngôi sao xẹt qua không trung, mang theo cái đuôi thật dài, sao băng?

Lão hòa thượng mày râu bạc trắng không dám tin mở to hai mắt, sao lại có thể như vậy?

Tuy rằng lông mi lão hòa thượng chỉ hơi giật giật, nhưng nam tử lại vô cùng nhạy cảm cảm giác được: “Phổ Tuệ đại sư, có chuyện gì vậy?”

Sẽ không phải...... Sẽ không phải thất bại chứ, vừa nghĩ tới vô số đại phu khuyên hắn bỏ cuộc, cũng báo cho hắn biết nữ nhi không thể sống lâu nữa...... Hắn liền cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế.

“Không có gì, chỉ là có chút phiền toái mà thôi......” Thanh âm lão hòa thượng bình tĩnh, nhưng trong đầu lại ra sức chuyển động, có nên làm như vậy hay không, nhưng nếu không làm thì chỉ sợ ông sẽ phải hối hận, sau này cũng không tìm ra được một người có phúc duyên sâu như vậy nữa......

Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc vì sao cô nương này lại đầu thai vào thân thể này? Để làm cái gì? Vì sao trên người lại có thể mang theo một số mệnh to lớn như vậy? Phổ Tuệ không kịp nghĩ nhiều lắm, An Tam gia thật sự rất sâu sắc, không thể để cho hắn nhìn ra một chút không thích hợp nào...... Chiếu theo vận khí cuồn cuộn trên người cô nương này thì có thể bù lại cho vận mệnh của Đại Hạ......

Ánh mắt nam tử tuấn mỹ tựa người trời phóng ra như mũi tên, tay không kiềm được siết chặt, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng hắn sâu sắc cảm giác được lão hòa thượng có chút không thích hợp......

Ánh mắt An Tam gia hơi mang theo sát ý, nếu như lão đầu tử này dám làm cái gì với nữ nhi của hắn, hắn không ngại giết người, cho dù là ông ta có là quốc sư Đại Hạ đi chăng nữa......

Trong đầu lão hòa thượng đã chuyển qua trăm ngàn ý niệm, nhưng ngoài mặt đã bình tĩnh trở lại, “Chỉ là có chút phiền toái, chắc là An Tam gia cũng biết hồn của lệnh ái đã rời khỏi thể xác, càng gay go hơn nữa là linh hồn của nàng không ở Đại Hạ, hay nói chính xác hơn là không ở thế giới này...... Nếu muốn gọi hồn quay trở lại thì cái giá phải trả không phải là rẻ.”

“Nói!” Nam tử gắt gao theo dõi ông ta,“Phải trả cái giá gì!”

“Một đôi chân của lệnh ái.” Lão hòa thượng có chút không đành lòng nói, “Lệnh ái sẽ không thể đi lại được nữa.”

Nam nhân trầm mặc, “Cái giá này có thể chấp nhận được, nhưng phải đổi người!”

Quả nhiên! Lông mi thật dài của lão hòa thượng run lên, lập tức áp chế sự không đành lòng đang nổi lên trong lòng, ông là Quốc Sư của Đại Hạ, cần phải làm tất cả vì Đại Hạ, “Còn nữa, Thập Nhất tiểu thư không thể lập tức tỉnh lại, muốn nàng tỉnh lại thì cần phải có thời cơ, 3 năm sau ở Uyển Thành......”

Lão hòa thượng làm phép, tuy rằng trong lòng nam nhân mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng trên khắp Đại Hạ này, người có thể giúp nữ nhi tỉnh lại, ngoại trừ Phổ Tuệ đại sư pháp lực thâm hậu thì không còn ai khác......

********************

“Sư phụ, người làm sao vậy?” Hòa thượng thiếu niên có dung mạo tuấn tú kinh hoảng nhìn sư phụ vốn dĩ có một màu da hồng nhuận, tinh khí dồi dào trở nên già nua với một tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, thậm chí trên mặt còn nổi lên một tầng hắc khí.

“Đây là do bị phản phệ......” Lão hòa thượng cười khổ, “Quan Chân, sư phụ tính kế cha con nhà An gia, tuy nói là sư phụ không có tư tâm, nhưng phúc vận của cha con An gia, nhất là An Thập Nhất Nương, một tiểu nữ tử như nàng lại có thể mang một vận khí cuồn cuộn như vậy trên người, sư phụ nổi lên lòng tham, mạnh mẽ đoạt lấy để bù lại cho vận mệnh quốc gia của Đại Hạ......”

Quan Chân không cho là đúng, “Sư phụ, nếu giết một người mà có thể cứu được thiên hạ, cũng là đáng giá.”

Phổ Tuệ thở dài, “Đạo trời không thể tính toán như vậy, phúc duyên của An Thập Nhất Nương vô cùng thâm hậu, cho dù không cần sư phụ làm phép cũng sẽ thuận lợi trở về......” Lão hòa thượng Phổ Tuệ tự lẩm bẩm, “Sư phụ tước đoạt vận khí của Thập Nhất Nương và một đôi chân của An Tam gia, ngày này 3 năm sau nàng sẽ tỉnh lại, 3 năm sau ở Uyển Thành nếu có thể giúp đỡ bọn họ, có lẽ An Tam gia có thể bù lại một chút vận khí của nữ nhi......”

Quan Chân cắn răng, “Sư phụ người bế quan tu dưỡng cho thật tốt đi, những gì sư phụ nợ cha con An gia, đồ nhi sẽ trả lại thay ngài......”

Phổ Tuệ mệt mỏi nhắm lại hai mắt, lòng Quan Chân đau như dao cắt, không cần sư phụ nói, hắn cũng biết sư phụ không còn sống được bao lâu, rõ ràng hắn đã tính qua cho sư phụ, sư phụ ít nhất vẫn còn ba mươi năm tuổi thọ......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play