Lúc này nữ đầu bếp đẫy đà nhìn Thập Nhất Nương như đang nhìn vua đầu bếp, hai mắt bà sáng lấp lánh nhìn nàng, vô cùng nịnh bợ: “Tiểu thư, còn muốn làm gì thì xin cứ phân phó.”
Đến khi làm tương ngọt, nữ đầu bếp đẫy đà hết sức phối hợp theo, không phải chỉ làm có lệ như khi nãy, hơn nữa còn vô cùng tích cực đẩy mọi người trong phòng bếp ra ngoài. Hừ, tưởng nhìn trộm bí tịch nấu nướng của An gia miễn phí sao, tưởng cũng thật hay! Mấy thứ này đều là công thức bí truyền của An gia!
Thập Nhất Nương chợt hiểu ra nguyên nhân vì sao thước cao mà mình ăn có màu ngả vàng, hóa ra là do đường không đủ tinh khiết.
“Được rồi, Thập Lang ca, chúng ta đi thôi.”
Thập Lang chảy nước miếng ròng ròng nhìn thành phẩm của muội muội, “Chờ một chút đi, Thập Nhất Nương, chờ mua được vịt nướng về thì chúng ta nếm thử trước một chút đi.”
“Không được. Thập Lang ca, tương vừng bơ đậu phọng tương hoa hẹ, huynh đều đã nếm qua cả, nếu còn ăn nữa thì sẽ không ăn cơm chiều nổi.” Thập Nhất Nương quả thực là hết cách với độ tham ăn của ca ca mình. Lúc nãy khi nàng làm tương, Thập Lang lấy thịt luộc chấm ăn đến quên trời quên đất, đến bây giờ còn muốn đợi đám người kia mua vịt nướng trở về, biết đợi đến bao lâu.
Thật ra Thập Nhất Nương cũng muốn ăn, nhưng mấy ngày trước nàng lại bị tiêu chảy. Do thấy nàng quá đáng thương, nên Thập Lang lén kêu người mua một con gà nướng về, hai huynh muội ăn vụng. Kết quả chính là Thập Nhất Nương lại tiêu chảy, khiến cho sắc mặt hồng nhuận thật vất vả dưỡng ra lại biến mất không còn tí nào.
Thập Lang đầu têu, ngày nào cũng bị Tôn thị chỉnh đến mức gào khóc. Thập Nhất Nương hết sức áy náy, mấy ngày gần đây đều nghĩ cách bù đắp lại một chút tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần của hắn, vì thế mới có chuyến đi dến phòng bếp ngày hôm nay.
Tuy rằng đó là lỗi của Thập Lang, nhưng người trong phòng bếp ai cũng biết dạ dày Thập Nhất Nương không được khỏe, nên các bà cũng bị mắng cho một trận, khiến mỗi lần phải làm đồ ăn cho Thập Nhất Nương là đều như lâm đại địch. Nữ đầu bếp đẫy đà luôn không ngại phiền hà, kể lại chuyện lúc trước Thập Nhất Nương ăn chân gà nướng bị tiêu chảy, sau đó người trong phòng bếp mỗi lần nấu cơm đều nghĩ đến chuyện này, cùng với chuyện ăn nửa con gà nướng liền nằm trên giường không dậy nổi của nàng. Trong lòng khắc ghi mấy chuyện đó, nữ đầu bếp đẫy đà luôn dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ trộm mà nhìn nàng. Mỗi khi nàng muốn vươn cái tay tội ác lén lút lấy một hai miếng thịt để ăn, là nữ đầu bếp đẫy đà lại lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, giống như thứ mà nàng ăn không phải thịt mà là thuốc độc vậy. Thập Nhất Nương nâng tay vài lần, miếng thịt còn chưa kịp thuận lợi cho vào miệng thì nữ đầu bếp đẫy đà lại nhìn nàng bằng vẻ mặt như nàng sẽ chết là có chuyện gì xảy ra? Nàng cũng phải lấp đầy cái bụng mình chứ?
Hừ, nếu như ta không thể ăn, thì mọi người cũng đừng nghĩ có thể ăn được. Thập Nhất Nương bực bội cầm lấy vô-lăng, chính là lỗ tai Thập Lang, rời khỏi đó.
Thập Lang lưu luyến không rời cõng Thập Nhất Nương ra khỏi phòng bếp. Đại khái là vì vẫn còn đang mê luyến cách ăn vịt nướng mới mà chưa ăn được, nên hắn hoàn toàn quên đi sức nặng trên lưng mình, không từ bỏ ý định mà nhắc mãi về chuyện ăn vịt nướng theo kiểu mới.
Trong lúc người này đang thèm nhỏ dãi mấy món ăn ngon trong phòng bếp, thì người khác đang thu dọn chiến trường ở nơi trời băng đất tuyết vô cùng giá lạnh.
Du Thành một vùng trắng xóa, đất, cây cối, phòng ốc, không nơi nào là không trắng, như thể trong trời đất này chỉ có duy nhất một màu sắc tinh khôi đó. Nhưng trên chiến trường, màu đỏ au của máu cùng với những thi thể chưa được thu dọn nổi bật lên trong màu tuyết trắng tinh khiết, đâm vào mắt khiến người ta phải nhức nhối.
Gió thổi ào ào, lạnh lẽo thấu xương, khiến nhiệt khí mỏng manh sót lại trên cơ thể những người còn sống nháy mắt đông lạnh không khác gì những thi thể kia.
Đây là một bức tranh phong cảnh được vẽ nên từ tuyết trắng và máu đỏ, bi ai tới cực điểm, yên lặng đến rợn người. Tuy nhiên, cách đó không xa, ở một nơi gần quân doanh, khói bếp thi thoảng bốc lên khiến bức tranh này thay đổi, mà một thân ảnh chạy băng băng trên đường lại khiến cho mọi thứ như có sức sống hơn.
Thân ảnh tinh tế khiến người khác nghĩ rằng đó là một cô gái thanh tú xinh đẹp, nhưng trên tay lại cầm hai cái lang nha bổng thật to không hề tương xứng với hình thể, không hề để ý đến màu đỏ thẫm dính trên lang nha bổng, cũng như mấy thứ nhìn như là khối thịt gì đó dính trên mặt, chạy băng băng qua một đám binh lính. Có vài binh lính không cẩn thận ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đầy máu me này, mà trên thực tế màu đỏ thẫm trên lang nha bổng cũng chính là máu tươi, thì đều sợ run cả người, vội vàng tìm đường vòng mà đi.
“Đại Lang ca, Nhị Lang ca, Thập Nhất Nương có viết thư cho đệ không?” Thanh âm trong veo của cô gái xinh đẹp, không, phải nói là của mĩ thiếu niên vang lên. An Ngũ Lang mang vẻ mặt chờ đợi nhìn một thiếu niên có diện mạo nhã nhặn.
An Nhị Lang nhìn máu thịt lẫn lộn dính đầy trên lang nha bổng, khóe miệng co rút, “Ngũ Lang, chẳng lẽ đệ không bao giờ tẩy rửa vũ khí của mình sao?”
Thiếu niên mảnh khảnh đầy hào hùng quẳng lang nha bổng lên mặt đất, “Hôm nay rửa mai lại bẩn, lãng phí thời gian làm gì đâu.”
Có đôi khi An Nhị Lang cảm thấy có một đệ đệ “không câu nệ tiểu tiết” như vậy thật sự rất buồn nôn: “Ha ha, huynh thấy tối nay đệ ăn cơm cũng không cần rửa bát nữa, đằng nào hôm nay rửa xong mai ăn cơm lại dơ.”
An Ngũ Lang gật gật đầu: “Có đạo lý, vậy không rửa nữa. Thời tiết quá lạnh đi, trên bát lại có dầu mỡ, rửa rất phiền phức.”
An Nhị Lang bị nghiện sạch sẽ không thể nhịn được nữa, đấm một quyền qua, An Ngũ Lang cũng không tránh né, chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn, “Nhị ca, đã 10 ngày rồi đệ không tắm rửa cũng không thay quần áo, huynh xác định vẫn muốn đánh đệ sao?”
An Nhị Lang chỉ đành thu tay trở về, âm thầm thề mai mốt nhất định phải tìm một cơ hội chỉnh chết tên trứng thối này.
An Ngũ Lang đưa tay xoa xoa lên y phục bẩn thỉu, “Đại Lang ca, thư mà Thập Nhất Nương viết cho đệ đâu?”
Nãy giờ vẫn đưa lưng về phía hai đệ đệ không nói câu nào, Đại Lang nghe vậy liền vứt bức thư cho hắn. An Ngũ Lang cũng không để ý, Đại Lang ca tiếc chữ như vàng, có thể không nói chuyện thì tuyệt đối không mở miệng, quen quá rồi.
An Ngũ Lang vui tươi hớn hở nhìn hai trang thư: “Thập Nhất Nương thật tốt. Muội ấy nói thịt nai khô lần trước đệ gửi về vô cùng ngon. Muội ấy cũng bảo người gửi đệ một ít thịt bò ngũ vị hương và thịt khô mật ong mà muội ấy tự mình chế biến...... Đệ chỉ biết Thập Nhất Nương nhất định sẽ rất thích thịt khô đệ gửi, ân, Thập Lang cũng nói là ăn ngon, ăn không ít? Hừ, chỉ cần là thịt thì Thập Lang thích ăn tất...... Nhưng mà thư này ít nội dung quá, sao chỉ viết có hai trang giấy. Đệ phải viết thư cho Thập Lang để hắn siêng năng thay Thập Nhất Nương viết nhiều hơn một chút...... Aiz, nếu muội muội viết chữ được thì tốt rồi, muội ấy nhất định sẽ vui sướng viết rất nhiều rất nhiều chuyện kể cho Ngũ Lang ca của muội ấy nghe. Chứ còn để cho Thập Lang viết giùm, chắc chắn hắn đã bỏ bớt đi rất nhiều chữ......”
An Ngũ Lang còn đang lầm bầm lầu bầu, đột nhiên phát hiện người bên cạnh mình tỏa ra khí lạnh còn lạnh hơn cả thời tiết tây bắc vào tháng 12, khiến An Ngũ Lang sợ run cả người, nhìn mặt An Đại Lang đều đã kết băng: “Đại Lang ca, đừng dọa người như vậy nha. Không phải là chúng ta đã thắng trận sao? Huynh nên cười mới đúng......”
An Nhị Lang tức giận trừng hắn, “Cười không nổi, đệ xem thư mà Thập Nhất Nương gửi cho bọn huynh thì sẽ biết.”
An Ngũ Lang khó hiểu, không biết Thập Nhất Nương viết gì cho hai huynh trưởng mà khiến cho bọn họ tức giận dữ vậy. Hắn vội đoạt lấy hai phong thư đề tên của hai huynh trưởng.
Trong thư của An Đại Lang có bốn chữ thật to nằm chình ình ngay giữa trang giấy: Hết thảy mạnh khỏe!
Hai tròng mắt của An Ngũ Lang như muốn lồi ra. Mấu chốt không phải là 4 chữ này, mà mấu chốt là ở góc dưới cùng của trang giấy còn thêm vào vài câu: Thư của Thập Nhất Nương đều là do đệ viết giùm, không có quà cho đệ, đệ không vui. Về sau dựa theo số lượng cũng như chất lượng quà tặng mà quyết định chiều dài của thư – ký tên: đệ đệ Thập Lang đáng yêu.
An Ngũ Lang lại đọc bức thư của An Nhị Lang, nội dung không khác lắm, có thêm được hai chữ “Đừng nhớ”, ở góc thư cũng có một câu y chang như trong bức kia. Lúc này An Ngũ Lang mới giật mình hiểu rõ vì sao thư của hắn lại chỉ có hai trang giấy. Hắn vội vàng cầm lấy thư của mình, tìm ra lời nhắn của Thập Lang ở góc thư:
Thịt khô lần trước không tệ, lại gửi nhiều thêm một chút, tâm trạng người ta tốt thì thư cũng sẽ dài hơn nha – đệ đệ Thập Lang đáng yêu!
Nói vậy là Thập Lang vô cùng vừa lòng với thịt khô lần trước hắn gửi về. Đúng rồi, nghe nói Thập Nhất Nương vẫn chưa thể ăn bậy này nọ, nghĩ đến thịt khô này đều vào bụng Thập Lang tên tham ăn kia......
Tên trứng thối tham ăn này! Trên mặt An Ngũ Lang cũng tỏa ra nồng đậm sát khí như hai ca ca của mình. Chờ bọn họ về đến nhà, chắc chắn tên Thập Lang kia sẽ bị lột một tầng da!
Gần đây tiểu trắng mập cực kỳ vui vẻ. Oa, cuối cùng các ca ca cũng nhớ phải tặng quà cáp cho hắn, thế mới đúng chứ. Nhưng mà bánh rán này cứng quá, không thể ăn, ân, bị đánh giá kém, xem ra thư lần này gửi cho Nhị Lang ca cũng không thể viết dài được.
Sắp qua năm mới, ở nơi trời băng đất tuyết, mấy huynh đệ An gia đau khổ ngồi ăn cơm tập thể trong quân doanh, nhớ nhung thịt cá ở nhà, đã vậy lại còn phải tìm kiếm dâng tặng toàn bộ thức ăn ngon ở quân doanh cho cái tên béo núc trứng thối kia. Mấy huynh đệ An gia tỏ vẻ: Thập Lang, rửa cổ chờ lão tử về!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT