Ninh thị thấy con gái không có hứng thú với Long biểu ca, nhìn khuôn mặt ưu sầu của nàng, bà tức giận. Hừ! Con gái à, sao con không nói cuối cùng ở An gia đã xảy ra chuyện gì, mẹ hứa sẽ không kêu cha con và hai anh trai con tới An phủ giết người đâu!
“Người đâu, kêu nhà bếp mang bánh hoa quế và bánh bột sen lên đây”. Ninh thị không thể đành lòng nhìn con gái buồn bã.
Nha hoàn ngẩn người, nhìn thân hình tròn trịa của tiểu thư, phu nhân à, chẳng phải ngài cấm tiểu thư ăn đồ ngọt sao?
“Còn không đi nhanh!” Ninh thị trừng mắt, liếc nha hoàn còn đang ngơ ngác kia, nha hoàn vội lui ra, trong lòng thầm nói phu nhân đúng là nhân từ, cuộc đời này của tiểu thư đừng mong giảm béo.
“Ăn cũng tạm được, nhưng không đủ ngọt”. Có điểm tâm nên Diêu Tam Nương hơi vui lên một chút, nàng đã quyết “núi không đến mình thì mình đi tới núi”, quyết định như vậy đi, không cần suy nghĩ nữa.
Nha hoàn cười cười “Đầu bếp nữ này cũng thật là, chắc đã ăn bớt ăn xén nguyên liệu, chút nữa nô tỳ sẽ mắng nàng ấy”. Nha hoàn đâu dám nói điểm tâm làm cho tiểu thư không được bỏ nhiều đường, cũng tội nghiệp cho nữ đầu bếp, từ lúc vào Diêu phủ, bà ấy chưa lần nào được làm điểm tâm một cách bình thường, tiểu thư thích ngọt nhưng phu nhân không cho tiểu thư ăn đường nhiều, nên điểm tâm đầu bếp làm không được ngon như bên ngoài, tiểu thư lúc nào cũng không vừa ý. Oan này ai hiểu?
Nhìn con gái đã không còn ủ rũ, Ninh thị thở phào nhẹ nhõm, nhìn thân mình tròn trịa của con gái, bà quyết định ngày mai lại bắt đầu bắt Diêu Tam Nương giảm béo.
“Tam Nương à…” Ninh thị nói bóng gió, “Ta nghe nói An Thập Lang lần này cũng sẽ đi thi, hắn năm nay 17 tuổi phải không? Còn nhỏ như vậy cũng đi thi được hả?”
“không vấn đề gì, An Thập ca văn chương rất giỏi”. Diêu Tam Nương nói năng chắc nịch “Dáng người và tài năng của An Thập ca cực kỳ tương phản, anh họ Long thi đậu hay không con không biết nhưng An Thập ca chắc chắn đậu, cho dù là thi đình huynh ấy cũng có thể lọt vào nhị giáp”.
Nó xem thường Long Đại Lang như vậy, bà phải từ chối đề nghị của Tống thị rồi, Ninh thị thở dài, nhưng sau đó lại thấy điểm kỳ lạ, con gái mình tôn sùng An Thập Lang như vậy, lẽ nào…
Trái tim Ninh thị đập bùm bùm, hình như bà đã phát hiện ra bí mật to lớn nào đó, khuôn mặt bà đầy mong chờ hỏi Tam Nương “An Thập Lang rất có tài, tiếc là hắn quá mập, cho nên hình tượng không tốt, dù có là Trạng Nguyên cũng khiến người ta đau mắt”.
Diêu Tam Nương tức giận, nàng cao giọng “Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy, tuy An Thập ca mập mạp nhưng là người tài hoa, tính tình chân thành chính trực lại ôn hòa, là một quân tử hiếm thấy, sao mẹ lại nói huynh ấy như vậy, hơn nữa vì huynh ấy mập nên người ta nhìn vào cảm giác rất tốt, trong trường ai cũng thích huynh ấy, chưa có ai nói huynh ấy xấu. Mẹ nói người ta mập, sao mẹ không nhìn lại con gái mẹ cũng rất mập nè, mẹ vẫn dạy con chuyện bản thân mình không muốn thì đừng đổ cho người khác”.
Ninh thị cố gắng không cười, bà đương nhiên biết An Thập Lang là người tài hoa, hắn tuy hơi mập nhưng rất đáng yêu, giống như phật Di Lặc, khi nhìn hắn cười, bao nhiêu phiền não đều tiêu tan… Bà nhận ra mình thật ngu xuẩn, giống như đang ở chùa còn muốn đi tìm Bồ Tát, bà híp mắt, thẩm mỹ của An Thập Lang cũng rất kì lạ, hắn thích mấy cô nương mũm mĩm, nhất là mấy cô nương đã mũm mĩm còn thích ăn, à, có phải tiêu chuẩn đó của An Thập Lang là nhắm đến Tam Nương không? Nếu gả Tam Nương cho An Thập Lang, bà sẽ không lo lắng một ngày nào đó con gái bà sẽ đè chết chồng trên giường, cũng không cần lo lắng sau này nó sinh con, thân thể càng mập sẽ khiến chồng ghét bỏ, nói không chừng càng mập An Thập Lang càng yêu nó…
“Mẹ!” Diêu Tam Nương càng nói càng giận, không ngờ nàng chỉ bênh vực Thập Lang một chút mà mẹ mình đã có tâm tư khác, nếu bà vẫn cứ thành kiến với Thập Lang như vậy, nàng sẽ… ăn nhiều để mập thêm 10 cân nữa, cho mẹ mình khỏi chê người ta.
Ninh thị giật mình, thấy con gái vì bênh vực An Thập Lang mà kích động bèn thở dài, con gái lớn rồi không thể giữ được, nhưng bà vẫn cố ý: “Mẹ chỉ nói lời thật, nó vốn mập mà”.
Diêu Tam Nương giận không nói nên lời, từ khi nào mập mạp lại bị kì thị như vậy, mẹ ngày nào cũng bắt nàng giảm béo, chứng tỏ bà thấy nàng rất chướng mắt, nghĩ vậy nên Diêu Tam Nương đau lòng “Con biết mẹ ghét con vì con mập, suốt ngày bắt con giảm béo, nhưng An Thập ca mỗi khi nhìn con đều quan tâm con, nói là con gầy quá, có đồ ăn gì ngon huynh ấy cũng để dành cho con, còn mẹ thì sao, con là con gái do mẹ sinh ra, không phải nhặt ngoài đường, nhưng mỗi khi con ăn nhiều hơn bình thường một chén cơm, mẹ đều mắng con”.
An Thập Lang nói con gái mình gầy? Ninh thị nhủ thầm, như vậy An Thập Lang thích một cô nương thật béo, lẽ nào bấy lâu nay bà bắt Tam Nương giảm béo là sai sao? Trong lòng bà đột nhiên có rất nhiều ý tưởng, nhưng trên mặt vẫn lạnh tanh “Con gái à, một bữa con đều ăn ba chén cơm đầy, mẹ và hai chị dâu con cộng lại cũng chưa bằng một mình con ăn, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, mập quá làm sao mà gả chồng được”.
Diêu Tam Nương tức giận “Con không gả, nếu gả cho một người mà đến bữa cơm ăn có ba chén cũng không cho, vậy tại sao con phải gả? Sau khi gả chồng cuộc sống còn khổ hơn, con không gả đâu”.
“Bậy bây”. Ninh thị vội vàng “Lời trẻ con không tính, gió lớn mang đi… Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, có cô nương nào không lấy chồng đâu, cùng lắm thì mẹ không ép con bớt một chén cơm, mẹ tin con gái mẹ nhất định sẽ tìm được người đàn ông thích vợ mình ăn ba chén cơm một bữa”. Ví dụ như An Thập Lang đó, hắn còn bảo con gái mình gầy.
Diêu Tam Nương nghi ngờ nhìn Ninh thị “Mẹ, trên đời này có người đàn ông nào thích cô nương mập hả? Mẹ đừng gạt con, nếu sau này không gả được thì con làm ni cô là xong”.
Ninh thị nghiêm túc hỏi “Ni cô không được ăn thịt, con chịu được không?”
Diêu Tam Nương do dự, “không làm ni cô được, hình như đạo cô vẫn ăn thịt, phải không mẹ?”
Ninh thị không nói nên lời, phất tay “đi đi, đừng làm phiền mẹ…”
Diêu Tam Nương nói thầm “Là do mẹ kêu con tới, tự nhiên lại thành con làm phiền mẹ…”
“Bát Nương tới chơi? Mau mau mời vào”. Ninh thị ngạc nhiên, tự nhủ thầm “Sao lại đột nhiên tới? Có việc gì khẩn cấp sao?”
Vì là thân thích của nhà mình nên từ nhỏ mỗi khi hứng thú Bát Nương không cần viết thiếp mời, có thể trực tiếp đến. Trước khi Bát Nương lấy chồng, bà cũng thương yêu Bát Nương giống như Diêu Tam Nương, hai nhà cũng gần nên từ nhỏ đến lớn Bát Nương đến Diêu gia cứ như người trong nhà. Sau khi Bát Nương lấy chồng, Tam Nương cũng thường xuyên ra vào An Quốc Công phủ, thiệp mời nhớ ra thì viết không nhớ thì thôi. An Quốc Công phủ tuy sâm nghiêm nhưng Tam Nương lại là em họ của Bát Nương, còn là bạn thân của bảo bối An gia là Thập Nhất Nương, hơn nữa Phương thị, Tôn thị cũng rất thích Tam Nương cho nên từ lâu An phủ đã trở thành ngôi nhà thứ hai của Tam Nương. Bây giờ ở An phủ, Bát Nương là người quản gia, cũng bắt đầu làm việc có quy củ, đi đâu cũng phải viết thiếp mời báo danh, lần này đến đây vội vàng như vậy, chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.
“cô cô, con xin lỗi, con đến mà không đưa thiếp mời”. Tăng thị áy náy, An Ngũ Lang ngày nào cũng nhìn nàng bằng ánh mắt chờ mong, vẻ mặt cầu xin làm nàng không biết phải làm sao.
“Có gì phải xin lỗi, đều là thân thích, không cần như vậy”. Ninh thị thân mật cầm tay Tăng thị, bà và đại tẩu tình cảm rất tốt, hai nhà qua lại rất thân, bà cũng thương yêu Bát Nương như con ruột, “Tiểu Sâm sao rồi? Lâu quá ta chưa gặp Tiểu Sâm, sao con không mang nó tới chơi?”
Tăng thị thở dài “Thằng bé này cứng đầu lắm, con muốn mang nó đến đây nhưng nó nhất quyết đòi theo ông cố tổ đi cưỡi ngựa”.
Ninh thị sợ hãi “Thằng bé nhỏ như vậy đã cưỡi ngựa?”
“không sao, cô cô đừng lo, không ai cho nó một mình cưỡi ngựa đâu ạ, ông cố tổ ôm nó cưỡi ngựa, thật là… tổ phụ con càng ngày càng giống trẻ nhỏ, cả nhà đành phải nghe theo cho ông vui, cha chồng con không yên tâm nên đã đi theo rồi ạ”.
Ninh thị nhìn khuôn mặt Tăng thị, bà âm thầm gật đầu, Bát Nương càng lúc càng xinh đẹp chứng tỏ cuộc sống của con bé rất tốt. Phúc phận này không phải ai cũng có được, nhiều cô nương cùng tuổi với Bát Nương lấy chồng ngày ngày đều phải lấy nước mắt rửa mặt đến héo mòn thân xác.
“cô cô, hôm nay con đến là có chuyện muốn thưa với cô cô”. Tăng thị nói đến chuyện chính.
“Ta biết ngay mà, con không chỉ đến thăm cô cô”. Ninh thị giả vờ giận.
Tăng thị cười khổ “cô cô, dạo này do con bận quá, cô cô cũng thấy đó, lúc trước thì bận bịu hôn sự của Thập Nhất Nương, xong rồi cứ nghĩ sẽ được rảnh rỗi một chút, ai dè…”
“Mẹ con đâu? Có chuyện sao không đi tìm mẹ con nhờ giúp mà lại tìm cô cô, nói đi, nếu giúp được cô cô chắc chắn giúp con”
Tăng thị im lặng một lúc rồi nói “cô cô, người có nhìn trúng ai cho Tam Nương chưa?”
Ninh thị giật mình, chậm rãi buông tách trà “Chưa có ai cả, Bát Nương có thấy ai tốt không?”
Tăng thị mỉm cười “cô cô, người thấy An gia – nhà chồng con thì sao?”
Quả nhiên là An Thập Lang nhờ người tới cầu hôn, Ninh thị kích động, lúc trước bà vẫn suy nghĩ chuyện của An Thập Lang, thấy hắn xứng với Tam Nương vô cùng, Tam Nương cũng rất bênh vực hắn, bà sẽ không có ý kiến gì, “Bát Nương, con nói An Thập Lang phải không? Ta thấy cũng không tệ, nhưng… phía trên An Thập Lang vẫn còn mấy huynh trưởng nữa nên hôn nhân chắc không thể nhanh được”.
Ngụm trà trong miệng Tăng thị chút nữa là phun ra, nàng vội vàng ngắt lời Ninh thị “cô cô, sao có thể là Thập Lang, hắn đang chuẩn bị thi cử. Muốn tính toán hôn sự vẫn phải chờ hắn thi xong có kết quả mới được”. hiện nay, An Thập Lang là cử nhân, không dám tính đến chuyện mai mối.
Ninh thị ngơ ngác “không phải Thập Lang hả? Vậy là ai?”