Sự thật chứng minh, trước mặt đồ ăn, tiết tháo gì đó đối với Thập Nhất Nương chỉ là con số không, lời ngon tiếng ngọt của nàng khiến Tôn thị mừng rỡ cười toe toét, ngũ quan kiều mỵ tỏa sáng khắp phòng: “Nhị bá mẫu cũng thích Thập Nhất Nương nhất. Mỗi ngày đều có thể được nhìn thấy Thập Nhất Nương, Nhị bá mẫu thực hạnh phúc.”
An Thập Lang ngây người nhìn, chỉ mới quay người một cái mà muội muội đã thay lòng đổi dạ, hắn cảm thấy tim hắn đều đã nát bét. Ô ô, muội muội, lúc nãy muội vừa mới nói thích ca ca, hy vọng sáng nào cũng đều có thể nhìn thấy Thập Lang ca ca......
Hừ, không phải chỉ là điểm tâm thôi sao. Hắn mỗi ngày sẽ quan sát mẹ hắn, xem mẹ hắn làm điểm tâm như thế nào, hắn sẽ làm y vậy. Hắn hạ quyết tâm nhất định phải làm ra điểm tâm ăn còn ngon hơn so với mẹ hắn, đoạt lại trái tim của muội muội.
Tôn thị đã búi xong tóc. Nha hoàn đưa hộp trang điểm tới, Tôn thị quý trọng vuốt ve mỗi một cây trâm. Thập Nhất Nương tò mò nhìn nhìn. Do công nghệ chưa phát triển nên trâm ở cổ đại làm ra không được quá tinh tế, đa số làm bằng vàng, trông có vẻ nặng chết người. Nàng sợ hãi than, nữ nhân cổ đại vì muốn làm đẹp mà không hề e ngại xương cổ bị gãy.
Tôn thị hiểu lầm vẻ mặt của Thập Nhất Nương, đưa hộp trang điểm cho nàng, “Thập Nhất Nương thích không? Thích cái nào cứ nói, Nhị bá mẫu cho con.”
Thập Nhất Nương lắc đầu quầy quậy, “Con không cần, nhìn qua thật là nặng, đầu bị đè nặng quá sẽ cao không nổi.”
Tôn thị vui vẻ cười to, “Đó là vì con còn nhỏ, cổ còn mềm, chờ con lớn lên rồi sẽ biết thế nào là chưng diện.”
“Thật là nặng.” Thập Nhất Nương không thoải mái rướn rướn cổ, muốn nhìn rõ ràng dáng vẻ của bản thân. Đáng tiếc gương đồng ở thời đại này quá mờ, nàng chẳng nhìn ra được cái gì.
“Rất khó coi.” Tiểu trắng mập tổng kết nói, “Vậy mà kim bộ diêu này tiêu mất nửa tháng tiền lương của cha. Thật không có lời. Còn không bằng đem tiền đó mua cho con nhiều hơn vài con vịt nướng.”
Tôn thị bị con mình làm cho tức giận đến ngã ngửa. Bà giật phắt lại kim bộ diêu hình bướm trong tay hắn, “Xú tiểu tử, ngươi thì biết cái gì, chỉ có biết ăn ăn ăn, ăn một hồi thành heo thì đừng có khóc. Trang sức quần áo chính là thể diện của nữ nhân, có hiểu hay không......”
Tiểu trắng mập lẩm bẩm, “Vậy thì vẫn không có lợi ích thực tế giống như vịt nướng. Thể diện cũng đâu có phải mấy thứ quan trọng lót bên trong chăn hay tay áo để làm ấm đâu. Con ăn thì tốt xấu gì cũng có thể tăng thêm chút thịt trên người chứ.”
“Tăng thịt? Tăng nhiều như vậy rồi mà còn chưa vừa lòng sao, lắm thịt để làm gì đâu.” Tôn thị, người đối xử với con mình giống y chang mẹ kế đối xử với con chồng, mắng Thập Lang xong thì lại quay sang Thập Nhất Nương, trưng ra khuôn mặt tươi cười hòa ái tràn đầy yêu thương của mẹ ruột, “Ngược lại Thập Nhất Nương thì cần phải ăn nhiều hơn một chút, con quá gầy.”
Thập Lang không phục nói thầm, “Thịt nhiều thì có cái gì mà không tốt, béo mới phúc khí, con thấy mình còn chưa đủ phúc khí đâu.”
Tôn thị không thèm để ý tới con, tìm tìm trong hộp trang điểm. Cuối cùng tìm được đóa hoa trân châu, “Thập Nhất Nương, hiện tại tóc con còn quá ít, chưa thích hợp đeo kim bộ diêu. Bông hoa trân châu này rất xinh xắn tinh xảo, cực kỳ hợp với con.”
Trân châu ôn nhuận quả nhiên vô cùng thích hợp với Thập Nhất Nương. Da mặt nàng vàng vọt, cái đầu nho nhỏ, 3 năm nay nằm trên giường không dậy nổi, thân thể hầu như không lớn lên được, hoa trân châu be bé này cài lên vừa đẹp.
“Quả nhiên rất phù hợp.” Tôn thị nhìn, có chút hoài niệm, “Hoa này là quà sinh nhật 3 năm trước ta chuẩn bị cho Thập Nhất Nương, không ngờ đến tận hôm nay mới có thể đem ra.” Khi đó A Chỉ tỷ tỷ còn sống, mỗi ngày đều sầu lo, nói tóc của nữ nhi vừa vàng vừa mỏng, tương lai làm sao búi tóc được. Bà liền cười nói, A Chỉ tỷ tỷ đẹp như vậy, sau này nữ nhi khẳng định giống tỷ, hơn nữa chẳng lẽ không búi được tóc thì không làm kiểu được kiểu tóc khác đẹp hơn sao? Khi đó bà chọn hoa trân châu này chính là vì nghĩ tóc Thập Nhất Nương ít, không xài trâm được, cài hoa nhất định thích hợp, hiện tại xem ra quả nhiên rất thích hợp......
Thập Nhất Nương rất vui mừng, “Thì ra vốn dĩ chính là cho con sao? Cám ơn Nhị bá mẫu! Thập Lang ca, huynh thấy được không?”
Lần này rốt cuộc tiểu trắng mập không phản bác, “Cũng được. Hoa trân châu này nhìn không đến nỗi, ít ra so với kim bộ diêu khiến cho cha huynh phải vất vả nửa tháng thì cũng còn tốt hơn nhiều.”
Tôn thị tức giận trừng mắt liếc con một cái, “Đó là bạc mà cha ngươi nguyện ý cho ta. Ngươi có bản lĩnh thì cũng có thể mua lễ vật tặng muội muội đi, đừng có cả ngày nghĩ cách lừa bạc của cha ngươi để đi mua vịt nướng nữa.”
Tiểu trắng mập lập tức vỗ vỗ bộ ngực nung núc thịt, tỏ vẻ, “Chờ con lớn rồi, nhất định có thể làm đại quan, kiếm thật nhiều tiền. Đến lúc đó ngày nào cũng mua vịt nướng cho muội muội.”
Hai mắt Thập Nhất Nương sáng long lanh, nhìn tiểu trắng mập, “Cám ơn Thập Lang ca, muội thích nhất là vịt quay, chấm tương quả mơ nữa là hết sảy.”
Thập Lang béo mở to mắt, “Vịt nướng còn có thể chấm tương quả mơ sao? Đúng rồi, quả mơ còn có thể đem đi làm tương sao?”
“Đương nhiên......” Thập Nhất Nương nuốt nuốt nước miếng, “Vịt nướng quá nhiều dầu mỡ, tương quả mơ chua chua ngọt ngọt, ăn vào có thể giải trừ bớt dầu mỡ. Còn nữa, vịt có thể nướng phần da bên ngoài, bên trong nhồi dưa chuột và rau cải, chấm tương ngọt nữa thì miễn bàn.”
Thập Lang béo chảy nước miếng tí tách, “Chúng ta lập tức thử ngay bây giờ đi. Mẹ, hôm nay liền mua một con vịt nướng trở về làm thử theo cách của muội muội xem.”
Tôn thị cũng thèm thuồng, “Được, nhưng mà cái gọi là tương ngọt đó là gì, với cả trong nhà có làm mơ muối, có thể dùng mơ muối thay thế được không?”
Thập Nhất Nương gật đầu, “Chắc là được, nếu không được thì lại thêm đường với dấm chua là được.”
“Mẹ, bây giờ con sai người đi mua vịt quay, nói về vịt nướng thì vẫn là vịt nướng của Hồ lão nhân ở đầu đường là ngon nhất, ngoài giòn trong mềm......”
Tôn thị nghĩ lại môt chút, lại hừ một tiếng, thay đổi sắc mặt, “Qua một thời gian nữa rồi nói sau. Dạo này mẹ phải ăn thanh đạm để dưỡng sinh, còn Đại bá mẫu của con thì muốn giảm béo, vịt nướng quá nhiều dầu mỡ.”
Thập Lang suy sụp, “Mẹ à, mọi người cần giảm béo thì cứ giảm, con cảm thấy con đang cần tăng thịt đây, không ăn nhiều một chút thì làm sao cao được.”
Tôn thị dùng sức nhéo lỗ tai béo của con mình, kéo hắn qua một bên, thấp giọng uy hiếp hắn: “Ngươi mà nói thêm một câu nữa thì mẹ cam đoan đời này của ngươi không có con vịt nướng nào mà ăn. Hừ, muốn ăn cũng phải chờ thân thể của Thập Nhất Nương khỏe hẳn rồi nói sau.”
Thập Lang vẫn đang ư ử kêu đau nghe vậy thì liền bịt miệng, liếc nhìn về phía Thập Nhất Nương, cảm thấy áy náy. Sao hắn lại quên mất bây giờ Thập Nhất Nương còn chưa được ăn thức ăn khó tiêu chứ.
“Nhị bá mẫu, vịt nướng chấm tương mơ đúng là hơi nhiều dầu mỡ. Nhưng mà cá chưng tương mơ thì lại ngon tuyệt vời, mà lại không giống vịt nướng, ăn nhiều hơn chút cũng không sợ béo.” Hoàn toàn không biết vì sao lại thế này, Thập Nhất Nương vội vàng giải vây cho Thập Lang ca đáng thương.
“Thật sao? Quả mơ còn có thể đem đi chưng với cá? Lập tức bảo nhà bếp làm đi. Thập Nhất Nương tuy rằng không thể ăn nhiều thịt, nhưng cá thanh đạm, có thể ăn một ít.” Hai mắt Tôn thị sáng ngời. Hồ đại phu nói Thập Nhất Nương có thể ăn một ít cá nước ngọt phù hợp với dịch tiêu hóa, đại tẩu liền phái người đi mua cá. Tây bắc ít cá, đại tẩu phải bỏ ra bộn tiền mới mua được vài con cá ở một tửu lâu.
Tôn thị vui tươi hớn hở sai người đến phòng bếp làm cá chưng. Nhưng mà trước đó phải làm tương mơ mà Thập Nhất Nương nói mới được.
Tiểu trắng mập ló đầu qua, nhỏ giọng nói, “Lão nương còn bảo ta tham ăn, kỳ thật bà ấy cũng tham, huynh đây là giống bà ấy......”
Thập Nhất Nương cũng đã nhìn ra, nàng thấp giọng nói, “Suỵt, đừng nói ra, bằng không Nhị bá mẫu mất mặt lại tức lên, muội sẽ không được ăn nữa.”
“Được rồi, Thập Lang, Thập Nhất Nương, phải bắt đầu đọc sách thôi. Thập Lang, tiểu thúc của con dặn con phải đọc cuốn sách kia con đã đọc xong chưa?”
Tiểu trắng mập mặt ủ mày ê cầm sách lên, bên này Tôn thị đã tách từng chữ ra giải thích cho Thập Nhất Nương. Tuy trình độ của bà không được tốt lắm, nhưng dạy vỡ lòng cho một đứa nhỏ thì vẫn là dư sức.
Thập Nhất Nương nhìn chữ trên sách, nhẹ nhàng thở ra. Cũng may, đời trước ánh mắt của gia gia không tốt, thường xuyên bảo nàng hỗ trợ đọc sách thuốc. Rất nhiều sách thuốc của gia gia sử dụng chữ phồn thể, nên khi đó học được không ít, không thì lúc này thật sự thống khổ.
Tôn thị hết sức kích động, hôn chùn chụt lên mặt Thập Nhất Nương. Thiên tài! Không hổ là nữ nhi của A Chỉ tỷ tỷ và An Tam gia, quá thông minh. Bà quyết định sau này khi dạ dày của Thập Nhất Nương khỏe hẳn rồi, ngày nào cũng mua vịt nướng cho nàng.
“Thập Nhất Nương thật sự là thông minh, Nhị bá mẫu chỉ nói qua một lần đã nhớ kỹ.” Tôn thị say mê nghe Thập Nhất Nương lần lượt đọc ra mấy chữ vừa rồi bà mới dạy. Bây giờ tay của Thập Nhất Nương có thể cử động nhưng còn chưa đủ linh hoạt, đương nhiên Tôn thị sẽ không bắt nàng phải tập viết, mà chỉ dạy nàng nhận biết mặt chữ. Nhưng thật không ngờ Thập Nhất Nương lại cho bà một kinh hỉ lớn như vậy.
“Thập Lang, tỉnh tỉnh. Đọc sách nhiều một chút, không thì còn không bằng cả muội muội của mình, vậy thì thẹn chết đi được.”
Tiểu trắng mập buồn bực kinh khủng, nhìn mẹ hắn, “Mẹ, Tứ thúc vẫn nói con đọc sách không tệ, tương lai nhất định thành Trạng Nguyên......”
Tôn thị hừ một tiếng, “Đó là Tứ thúc con muốn cổ vũ cho con, nếu hắn nói con ngốc giống heo thì không phải con sẽ khóc chết sao? Nhanh lên, đọc cho xong cuốn sách mà Tứ thúc giao cho, bằng không món cá chưng sẽ không có phần của con......”
Thập Nhất Nương, tiểu cô nương đã vô tình thành ‘con nhà người ta’, rụt rè giơ lên móng vuốt be bé, “Nhị bá mẫu, kỳ thật heo rất thông minh, không thua cẩu bao nhiêu đâu.”
“Thật sao?” Tôn thị kinh ngạc trợn to hai mắt, “Ta còn tưởng heo chỉ biết ăn thôi chứ. Thập Lang, con phải siêng năng đọc sách đi, không thể nào kém hơn cả heo được!”
Bị lời của lão nương làm nghẹn đến sặc sụa, tiểu trắng mập lại một lần nữa muốn hỏi lão nương của hắn, thật sự hắn không phải là được nhặt về chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT