“Cho nên, quốc khố và tư khố cần phải tách ra một cách rõ ràng”. Thái tử nói tiếp. “Hàng năm phải quy định rõ tỷ lệ bạc tích trữ của tư khố so với quốc khố, như thế khi Phụ hoàng dùng tiền của mình chi tiêu vào bất cứ việc gì, Ngự sử sẽ không thể ngăn cản được. Bạc trong quốc khố hoàn toàn trở thành tài sản chung của quốc gia, tư khố bị ít đi chắc chắn sẽ có nhiều kẻ phản đối, nhưng lợi ích của chuyện này là: tuy Phụ hoàng công chính liêm minh, bách quan cũng tự nhận mình liêm khiết nhưng con cháu đời sau ai có thể bảo đảm sẽ tốt đẹp như vậy, chỉ có cách tách bạch rõ ràng quốc khố và tư khố thì hậu nhân mới có nền nếp chi tiêu hợp lý, không tự tiện dùng bạc quốc khố cho chuyện riêng tư”.

Hoàng thượng phiền não đi tới đi lui, Tiên đế là tấm gương trước mắt, hắn nuôi một đống nữ nhân, có lúc hắn còn đem bạc dùng cứu trợ nạn dân để mua sắm trang sức ban thưởng cho hậu cung phi tử, nhờ sự “phá gia” của Tiên đế mà hiện nay Hoàng thượng đương triều nghèo rớt mồng tơi y như một tên khất cái. Nếu thật sự ban sắc lệnh tách bạch quốc khố và tư khố, lỡ gặp chuyện cần tiêu nhiều bạc chẳng phải Hoàng thất lại càng túng quẫn, càng trở thành đề tài để người người chế giễu hay sao.

“Muốn kiếm tiền, thì chúng ta cứ việc kinh doanh”. Thái tử vừa uống trà vừa nói “Chẳng phải An Gia đã gợi ý chúng ta rồi sao!”.

Hoàng thượng dường như bừng tỉnh “Chính là ý đó?” Hoàng thất chọn lựa sử dụng đồ đạc tốt nhất, ban tặng cho các cửa hiệu được chọn danh hào “đệ nhất”, chắc chắn sẽ có rất nhiều thương gia ầm ĩ muốn Hoàng thất dùng sản phẩm của nhà mình.

“Đúng vậy” Thái tử mỉm cười “Chúng ta sẽ dùng cách này, như chuyện của An Nhị Lang, nhi thần nghĩ hắn sẽ rất vui nếu mẫu hậu và Huy Nương giới thiệu trang sức cho hắn, đến lúc đó chúng ta hoàn toàn có quyền yêu cầu tiền lãi, có tiền là có thêm một phần sinh ý, tới khi tư khố tách ra khỏi quốc khố, Hoàng thất cũng không đến mức quá khó khăn”.

Sự việc diễn biến ngày càng thuận lợi, Hoàng thượng triệu kiến An Nhị Lang, thấy được việc kinh doanh buôn bán rộng lớn và số tiền lãi thu được hàng tháng của Nhị Lang, Hoàng thượng thiếu điều chảy nước miếng, trong khi hắn là Hoàng đế mà còn không bằng An gia, bạc trong quốc khố tuy nhiều nhưng hắn không thể dùng tùy tiện được, nếu không một đám quần thần sẽ làm loạn cả lên,… “Nếu lão tử cũng kiếm được nhiều tiền, lão tử sẽ không thèm đếm xỉa đến bạc trong quốc khố nữa…” Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy bực bội quan Ngự sử.

Hoàng thượng vô cùng phấn chấn chuẩn bị ra lệnh, chỉ là tách quốc khố và tư khố thôi mà. Lão tử sẽ tự kiếm tiền nuôi vợ con của lão tử, về phần đời cháu?... Tứ Lang là người rất có năng lực, mai này khi có con nó sẽ đủ khả năng lo cho con cái mà không cần tiền trong quốc khố, còn đời chắt thì… Haizz, lúc đó lão tử cũng nhắm mắt rồi, không quản nữa.

Hoàng thượng phát thiệp mời cho thương gia khắp thiên hạ, bá quan biết được tin này đều chết lặng, chậc chậc… còn gì là mặt mũi Hoàng gia. Muốn xây học viện hoàng gia miễn phí ư? Nhóm Ngự sử chuẩn bị viết sớ ngăn cản thì bị tin tức các thương gia ùn ùn kéo về kinh thành mà hoảng sợ.

“Nhà ta kinh doanh gạch ngói, bảo đảm là gạch ngói tốt nhất thiên hạ”.

“Lão tử buôn bán sơn nước các loại, là công thức 5 đời gia truyền, bảo đảm trăm năm sau cũng không bị sâu mọt, không bị phai màu”.

Mọi người tranh nhau đóng góp xây dựng học viện mà điên cả rồi, vì mọi người không ngừng hiến tặng mà Công bộ cũng ngấm ngầm đem sơ đồ phác thảo học viện sửa chữa lại mấy lần, càng lúc càng to rộng, uy thế hơn với hy vọng Hoàng thượng sẽ lựa chọn bản vẽ của bọn hắn.

Tại lúc Hoàng thượng quăng bom lần thứ hai vào đám đại thần (chuyện tách quốc khố và tư khố), cả triều đình xôn xao bàn tán suốt mấy ngày liền.

“Đây quả thật là chuyện tốt!” Người đồng ý thì không ngớt tán dương “Cần phải quy định rõ trong luật pháp, Hoàng thất không được tiêu xài phung phí phạm vào quốc khố, Thánh thượng thật anh minh”.

“Chuyện này không được, năm nay thiên tai đại nạn đã nhiều, bạc trong quốc khố còn không đủ dùng, giờ chia tách như thế, việc đầu tiên là phải cấp cho Hoàng gia số vốn để làm tư khố, bạc đã ít giờ lại còn bị chia. Tuyệt đối không được!”.

“Sao ngươi không nghĩ đến sau này, những lúc mùa màng bội thu, khi đó bạc sẽ về quốc khố, Hoàng gia hoàn toàn không đụng đến được”.

Thập Nhất Nương hơi đăm chiêu nghe khách nhân ở Bách Vị Lâu nghị luận. “Ca ca, đây là chủ ý của huynh sao?”

An Tam Lang ngũ quan như ngọc lộ ra nụ cười ôn nhu nhè nhẹ “Không phải, huynh chỉ gợi ý thôi, còn chuyện Thái tử và Hoàng thượng có chịu tiếp nhận ý kiến đó hay không, huynh không quản được”.

Thập Nhất Nương cười hì hì nói “Muội thấy rất tốt, mọi người cứ nói bạc quốc khố không nhiều nhưng tại sao mấy đời Hoàng thất lại có thể nuôi nhiều nữ nhân như vậy, rồi lại sinh con đàn cháu đống, cứ nối tiếp cái vòng luẩn quẩn nuôi không nổi mà vẫn cứ cố đẻ, rồi lại muối mặt xuất bạc ra, lại bị quần thần lên án, chẳng phải là càng mất hết thể diện sao!”.

An Tam Lang hơi trầm mặc, mới tý tuổi đầu mà đã lo đến chuyện sinh con đẻ cái, Thập Nhất Nương, trong đầu muội đang chứa cái gì vậy? Quốc khố là kho bạc của toàn thiên hạ, phải dùng để giải quyết chuyện thiên hạ, sao muội muội nhà mình cứ toàn nghĩ đến chuyện nữ nhân, chuyện sinh đẻ…

Tóm lại quốc sự và Thập Nhất Nương đừng nên có tý liên hệ nào cả, không khéo nàng lại suy nghĩ méo mó gì thì khổ.

Gần đây, công chúa càng lúc càng thường xuyên đến An phủ tìm Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương lại cứ “vô tình” mời thêm người đến góp vui. Lúc đầu chỉ là vài người, sau đó là mười mấy người rồi tăng lên vài chục người, công chúa dần dần tự nhiên, thoải mái và chơi đùa vui vẻ. Thập Nhất Nương cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm, An Khang công chúa đã bắt đầu thể hiện được phong phạm hoàng gia rồi.

Hoàng hậu vô cùng cảm kích Thập Nhất Nương, hơn nữa An Nhị Lang lại góp thêm cổ phần vào chuyện làm ăn của Hoàng gia, giúp họ có được một số vốn ban đầu, sau đó Nhị Lang còn trả phí quảng cáo sản phẩm cho Hoàng hậu và Công chúa, vì thế Hoàng hậu đang tận hưởng cảm giác mình là người có tiền, cổ nhân nói quả không sai “Chỉ cần trong tay ngươi có ngân lượng, dù ngươi có nói gà thành vịt người khác cũng không dám cãi”. Hoàng hậu rất ủng hộ Hoàng thượng tách bạch quốc khố và tư khố, dù sao từ xưa đến nay nàng theo Hoàng thượng chịu khổ trăm bề, cũng chưa được hưởng thụ tý gì từ quốc khố, chưa từng có thì sao gọi là mất được chứ. Sự rộng lượng đó của Hoàng hậu khiến thanh danh hiền đức của nàng truyền rộng khắp kinh thành, từ nông phu áo vải đến quan viên quyền quý, mỗi khi nhắc đến Hoàng hậu, ai nấy cũng đều tôn kính.

Hoàng hậu được danh tiếng tốt, vì thế lại càng quý mến An gia, hơn nữa An Khang công chúa ngày càng khỏe mạnh, vui tươi hoạt bát, không sợ đám đông vì thế Hoàng hậu vô cùng cảm kích Thập Nhất Nương, nàng muốn tặng thêm lễ vật cho Thập Nhất Nương để bày tỏ sự cảm kích ấy.

“Tứ Lang, con nói xem mẫu hậu nên ban thưởng cái gì cho Thập Nhất Nương đây?” Hoàng hậu đắn đo suy nghĩ, trước kia nàng có thể tặng một ít trang sức gì đó nhưng từ khi An Nhị Lang kinh doanh trang sức, những sản phẩm của An gia đã là đệ nhất thiên hạ rồi, nàng còn mặt mũi nào mà ban thưởng trang sức cho Thập Nhất Nương nữa.

“Mẫu hậu tặng cái gì cũng được!”. Thái tử rất khẳng định nói “Chỉ cần xuất phát từ tấm lòng, cho dù là tượng đất Thập Nhất Nương cũng sẽ thích”.

Hoàng hậu trừng hắn “Chẳng lẽ lại tặng Thập Nhất Nương búp bê, con muốn mẫu hậu mất mặt à?”

Thái tử cười khổ, nữ nhân chính là phiền toái như vậy “Con chỉ muốn nói Thập Nhất Nương không phải là người xem trọng giá trị vật chất của lễ vật, mẫu hậu tùy tiện tặng món gì cũng được mà”.

Hoàng hậu không thèm để ý đến hắn nữa, nàng tự mình lẩm bẩm “An Nhị Lang là thương nhân nổi tiếng, hắn lại yêu thương muội muội như vậy, Thập Nhất Nương chưa từng thiếu cái gì, ta chỉ có thể tặng nàng ấy thứ nàng ấy yêu thích, Thập Nhất Nương thích gì nhỉ?”

“Thích ăn”. Về điều này Thái tử hoàn toàn chắc chắn. Hắn nghĩ đến bộ dáng tham ăn đáng yêu của nàng liền không nhịn được mỉm cười.

Hoàng hậu rung động trong lòng, thái độ của Tứ Lang khi nói về Thập Nhất Nương hết sức ôn nhu… Nàng cẩn thận suy xét lại, hình như mình nghĩ quá xa rồi, Thập Nhất Nương vẫn chỉ là trẻ con, muốn trưởng thành cần 3, 4 năm nữa, nàng liền thở dài, Thập Nhất Nương thật là đứa bé tốt, qua chuyện cứu sống Huy Nương có thể thấy Thập Nhất Nương vừa có trí vừa có dũng, khi gặp chuyện có thể bình tĩnh xử lý, quả không hổ danh là khuê nữ An gia, đáng tiếc nàng còn quá nhỏ, nếu không nàng và Tứ Lang sẽ rất xứng đôi.

Một xe lớn chở nguyên liệu nấu ăn quý hiếm được đưa đến An phủ, Thập Nhất Nương thích thú đến phát điên.

“Hừ”. An Quốc công ghét bỏ “Coi như Hoàng thượng còn có chút lương tâm, cái này coi như phí bù đắp bọn họ ăn chùa rau dưa của chúng ta mấy tháng qua”.

“Vì thế lần sau Hoàng gia cho người đến nhà mình lấy rau dưa, tổ phụ đừng khó chịu nữa nhé” Thập Nhất Nương mỉm cười lấy lòng An Quốc công.

“Không được!” An Quốc công nhảy dựng “Làm sao so sánh như vậy được, cái đống nguyên liệu này là người khác tiến cống cho Hoàng thượng, hắn cũng chẳng mất tý công lao gì, còn rau dưa nhà chúng ta là do tổ phụ và Thập Nhất Nương cùng nhau chăm bón, rau dưa nhà mình chính là công sức, mồ hôi của tổ phụ, Hoàng thượng đưa đống đồ này đến chẳng qua là mượn hoa hiến phật, không đủ thành ý”.

“Tổ phụ, người được tiện nghi rồi, đừng khoe mẽ nữa”. Thập Lang lắc đầu nói “Hoàng thượng tặng nguyên liệu nấu ăn cho nhà mình, không biết bao nhiêu người ngoài kia hâm mộ chúng ta, người còn chê Hoàng gia thành ý không đủ, lỡ người khác nghe được sẽ mắng An gia lòng tham không đáy đó”.

“Hừ, lão tử xem kẻ nào dám”. An Quốc công không giận mà uy nói.

“Wow, vi cá, tay gấu, có quả dứa, á… còn có mực nữa”. Thập Nhất Nương không thèm để ý đến vị tổ phụ trẻ con của mình, nàng nhào đến đống nguyên liệu nấu ăn, mắt chớp chớp thèm thuồng “con thích nhất là ăn mực nướng, cực kỳ ngon luôn”.

Thập Lang tò mò đi tới nhìn, hắn không biết cái gì gọi là “mực”, hắn nhìn chằm chằm vào vật thể lạ có cái đầu hơi tròn, bụng trắng trắng hồng hồng. Hắn cầm vật thể ấy lên bóp bóp mấy cái, Thập Nhất Nương hoảng hốt nói “Thập Lang ca, đừng bóp, sờ nhè nhẹ thôi”.

Một dòng nước đen từ trong bụng vật thể lạ bắn thẳng ra ngoài, Thập Nhất Nương buồn cười nhìn khuôn mặt Thập Lang bị nước bắn lên đen thui, giống như một cái bánh bao trắng bị người ta đổ mực lên loang lổ.

“Nhanh đi rửa mặt đi, xấu quá”. Thập Nhất Nương hối thúc.

Thập Lang lấy tay lau lau vết nước đen trên mặt, “Huynh làm sao biết được trong bụng con này có giấu nước mực đen chứ, Thập Nhất Nương, nước mực này có giống mực viết chữ trong thư phòng không?”

Thập Nhất Nương nhịn không được cười lớn “Ha ha… Huynh ngây thơ quá… Cái này không phải là mực viết chữ. Nước trong bụng con mực này không phải là nước thường đâu, nước đó là vũ khí của chúng, khi chúng gặp kẻ thù, chúng sẽ phun mực ra, khiến kẻ thù bị phủ màng nước đen, cái gì cũng không thấy được, chúng mới dễ dàng trốn thoát”.

“Con vật mà cũng có mực nước… Thế giới này thật là kì quái, nhìn nó xấu xí đen thui vậy, ta không thèm ăn”. Thập Lang ghét bỏ nhìn mấy con mực.

“Ăn rất ngon, chỉ sợ đến lúc đó huynh ăn không ngừng luôn á”. Thập Nhất Nương mỉm cười nói “Đây là hải sản, hải sản ăn rất ngon, chỉ tiếc là không có cua bể với tôm hùm”…

Quả nhiên sau đó Thập Lang ăn không dừng được, mấy con mực sau khi tẩm ướp gia vị được nướng trên vỉ sắt, mùi thơm tỏa ra bốn phía, hơn nữa Thập Nhất Nương còn làm nước chấm thật ngon, không phải mỗi Thập Lang mà cả An gia đều ăn không ngừng miệng.

“Ăn cực ngon, đồ biển đúng là mỹ vị”. Thập Lang cảm động nói với Thập Nhất Nương “Muội muội, huynh thật tiếc hận không được sống ở biển, để mỗi ngày đều có thể ăn ngon như thế này”.

An Ngũ Lang miệng đầy dầu mỡ liên tục gật đầu “Thập Lang, có cơ hội chúng ta đi biển nhé, Thập Nhất Nương nói ở đó có loại cá còn to hơn cả con voi đó. Nhiều thịt như thế ăn mới sướng miệng”.

Thập Nhất Nương thầm nghĩ “con cá đó là cá voi. Nhưng ăn thịt cá voi là phạm pháp”. Thập Nhất Nương buồn bực nhìn hai vị ca ca của mình bị đồ ăn làm cho mờ mắt, “Cái này đơn giản thôi, các huynh có thể xin đi trấn thủ mấy địa phương gần biển, như thế mỗi ngày đều sẽ được ăn hải sản mà”.

Thập Lang cắn một miếng mực nướng to rồi nói tiếp “Huynh vẫn không hiểu, con mực này trong bụng nó có nước mực màu đen, mà sao người nó vẫn không bị nhuộm đen nhỉ?”

“Cái này muội không biết, hơn nữa muội cũng không biết nước mực trong bụng nó có ăn được không luôn á”.

“Để huynh ăn thử”. Thập Lang hứng trí bừng bừng, trong chuyện ăn uống Thập Lang luôn có tinh thần quả cảm không sợ chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play