Cái chết của Trần ma ma khiến An Khang công chúa bị đả kích rất lớn, nàng không hiểu được tại sao, nàng chưa từng làm hại ai, hơn nữa đối với những người hầu hạ bên mình nàng cũng dùng tâm thành đối đãi, nhưng cuối cùng nàng vẫn không có được chân tình, bọn họ luôn tìm mọi cách đẩy nàng vào chỗ chết.
An Khang công chúa hoài nghi chính mình, là nàng không tốt nên bọn họ mới như vậy có phải không. Hoàng hậu cũng xót xa khi thấy con gái tinh thần ngày càng sa sút.
“Dời đến Hướng Dương cung?” An Khang công chúa nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy”. Hoàng hậu yêu thương vuốt tóc khuê nữ, “Hướng Dương cung gần với cung của ta và phụ hoàng con nhất, nếu Huy nương gặp ác mộng thì cứ hô một tiếng, ta và phụ hoàng lập tức chạy sang”.
An Khang công chúa đầu tiên là vui mừng, nhưng rất nhanh nàng lại không vui “Mẫu hậu, Huy nương không thể ích kỷ như thế được, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ bị dèm pha…”
Hoàng hậu có điều suy nghĩ “Ở gần con, ta và phụ hoàng con sẽ bị dèm pha sao? ai nói điều đó với con?”
“Trần ma ma” Vừa nói dứt lời, công chúa đột nhiên hiểu được, “Thì ra là vậy, Trần ma ma không muốn con ở gần phụ hoàng và mẫu hậu, lúc trước bà ấy nói với con: là công chúa một nước thì phải có bản lĩnh, phải tự lập, không được ỷ lại vào mẫu hậu…”
“Trước kia con không đồng ý dời cung đến gần mẫu hậu là do Trần ma ma?” Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ phẫn nộ “Bà ta nói nếu con ở gần chúng ta sẽ khiến chúng ta bị dèm pha đàm tiếu, nên con càng ngày càng xa cách chúng ta?”
An Khang công chúa nhào vào lòng Hoàng hậu, “Mẫu hậu, con biết sai rồi, con quá ngu ngốc… hu hu… con không biết phân biệt đâu là lời thật tình, đâu là lời giả dối… Nếu là Thập Nhất Nương, muội ấy nhất định sẽ biết rõ… Mẫu hậu ơi, con thật là vô dụng…”
Hoàng hậu đau lòng ôm chặt con gái, “Huy nương, con không ngu ngốc, con chỉ là quá thiện lương… con chưa từng tiếp xúc với nhiều người nên không thể phân biệt thật giả là điều đương nhiên. Con mong muốn mình giống Thập Nhất Nương nhưng mẫu hậu lại cảm thấy thật may mắn khi con không phải là nàng ấy, Thập Nhất Nương sở dĩ thấu tình đạt lý như vậy là do nàng đã trải qua biến cố, nàng ấy phải chịu đựng rất nhiều đau khổ mới được như ngày hôm nay, mẫu hậu thà rằng Huy nương cứ như thế này, chứ không muốn con phải thương tâm, đối diện với sinh ly tử biệt như nàng ấy…”
An Khang công chúa khóc đến đỏ mắt nhìn Hoàng hậu, dù sao nàng cũng đã nhận định Thập Nhất Nương là bạn tốt nhất, tất nhiên đối với chuyện của Thập Nhất Nương, nàng cũng sẽ quan tâm tìm hiểu rõ ràng. “Mẫu hậu nói Thập Nhất Nương đã trải qua rất nhiều chuyện thương tâm? Tại sao vậy? Muội ấy bị người khác bắt nạt sao? Con nhất định sẽ giúp muội ấy”.
Hoàng hậu ôn nhu mỉm cười nhìn con gái. Đây là khuê nữ của nàng, ốc còn không mang nổi mình ốc còn đòi vì người khác chủ trì công đạo.
Hoàng hậu đem mọi chuyện đầu đuôi kể rõ cho Huy nương. Nghe xong, nước mắt Huy nương cứ chảy dài, muốn ngừng cũng không được. “Mẫu hậu ơi, Thập Nhất Nương đáng thương quá, bên cạnh con lúc nào cũng có phụ hoàng và mẫu hậu, còn muội ấy, mẫu thân không có, phụ thân lại không thể đi đứng được…”
Hoàng hậu vui mừng nhìn nữ nhi. Huy nương nắm chặt tay, nàng muốn trở nên mạnh mẽ, nàng phải làm bằng hữu tốt nhất và là chỗ dựa vững chắc cho Thập Nhất Nương.
“Hoàng thượng, tuy Trần ma ma đã chết, Huy nương cũng không có chuyện gì nhưng ta thật sự không yên lòng, vẫn nên để con bé chuyển đến Hương Dương cung đi”. Hoàng hậu lo lắng nhìn Hoàng đế, “Chỉ sợ Hoàng thượng lại bị Ngự sử đại nhân gây phiền phức”.
“Không cần quan tâm Ngự sử buộc tội cái gì, con gái chúng ta quan trọng hơn, ngày mai để Huy nương chuyển sang đi, nhưng ở Hướng Dương cung không phải là cách tốt nhất, hay là để con bé ở sát vách thì chúng ta mới có thể yên tâm”. Hoàng đế vô cùng thương yêu nữ nhi, “Chúng ta sẽ giống trước kia, lúc Huy nương không ngủ được sẽ chui lên giường, nằm giữa hai chúng ta”.
Hoàng hậu không nhịn được cười “Ta thấy ngược lại thì có, Huy nương nói con bé sợ Hoàng thượng xử lý nó, chẳng phải trước đây người dùng mọi cách, nào là cưỡng bức, nào là dụ dỗ, muốn con bé không chen vào nằm giữa hai chúng ta sao!”.
Hoàng đế nghĩ đến đó cũng ấm ức nói “Nếu không phải do con bé cứ quấn quýt chúng ta, nói không chừng nó đã có thêm đệ đệ hoặc muội muội rồi”.
“Không biết xấu hổ gì cả!” Hoàng hậu đỏ mặt trừng mắt với hắn, nhân tiện hoài niệm lại cuộc sống trước kia “Lúc đó, chỗ chúng ta ở rất nhỏ, ta ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy đứa chúng nó, chúng đau đầu, sổ mũi ta liền lập tức biết được, hiện tại hoàn cảnh dù tốt gấp trăm ngàn lần, cũng không thể ấm áp giống như xưa, Huy nương trong cung ta cũng có thể chiếu cố chu đáo một chút, nhưng Nhị Lang và Tứ Lang cách xa như vậy…” Hoàng hậu càng nói càng thương tâm…
Hoàng đế đau lòng nhìn Hoàng hậu “Hay là để Tứ Lang chuyển đến gần chúng ta luôn, lựa chọn mấy hài tử tốt làm thư đồng cho nó, để mấy thanh niên trẻ tuổi đó đến ở gần đây, trong cung cũng sẽ náo nhiệt lên không ít”.
“Chỉ là chuyện nhỏ. Trong cung rộng lớn như vậy, chỗ nào cũng có thể làm trường học. Hơn nữa rất gần chúng ta, ta cũng dễ dàng kiểm tra chuyện học tập của Thái tử”.
Hoàng hậu hai mắt sáng ngời nhìn Hoàng đế, nói như vậy nàng sẽ được ngày ngày nhìn thấy con trai, “Không phù hợp lắm thì phải, dù sao sau này Tứ Lang cũng phải lấy vợ, có nghĩa là nó phải sống độc lập, làm sao có thể dọn đến ở gần chúng ta?”
Hoàng đế càng nghĩ càng thấy đó là một ý kiến hay, “Số thư đồng của Thái tử phải ít, ta đang tính toán lựa chọn trong đám con cháu các đại thần, rồi sẽ tìm một vị thầy giáo giỏi nhất và một võ tướng dũng mãnh nhất đến dạy cho chúng nó, bất luận là văn hay võ, chúng đều sẽ được dạy dỗ đàng hoàng…”
Hoàng đế âm thầm tính toán, không thể để toàn bộ con cháu các đại thần tiến cung hết được, hắn phải chọn người tốt nhất cho Thái tử, để xem bọn quan lại có dám cậy già lên mặt với hắn nữa không, vì tiền đồ con cháu nhà mình, bọn họ nhất định phải lấy lòng hắn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Thái tử vào cung, toàn bộ tâm tư của Hoàng hậu đều sẽ đặt lên người con trai, cái này bất lợi cho hắn quá, phải tìm cho Hoàng hậu nhiều việc làm hơn mới được.
“Hoàng hậu à, con gái chúng ta cũng phải tìm bạn cùng học tập, cho khuê nữ của các đại thần thường xuyên vào cung, Huy nương có nhiều bạn chơi cùng cũng có thể học được một vài điều hay ho…” Nhất là Thập Nhất Nương của An gia, phải để cô bé ấy thường xuyên tiến cung, hắn thầm nghĩ: một An Tam Gia không chịu làm quan, chỉ muốn ở nhà bồi nữ nhi đọc sách, một An Quốc Công nằng nặc đòi về hưu, bồi cháu gái trồng rau quả lương thực, còn một đám thiếu niên tài tuấn của An gia suốt ngày bồi muội muội chơi đùa, tâm tính của bọn họ quá ngây thơ trong sáng, đó đều là những nhân tài cần được mài dũa nhiều hơn, chứ suốt ngày chơi đùa với Thập Nhất Nương thì làm sao thành tài cho được. Hoàng đế càng nghĩ càng thấy vui vẻ, nói với Hoàng hậu đầy ẩn ý “Xảo Xảo, chuyện dạy dỗ các tiểu nương tử ta nhờ cậy vào nàng, nàng ôn nhu hiền thục, lại là mẫu nghi thiên hạ, nàng dạy dỗ chúng nó làm thế nào lên được phòng khách xuống được phòng bếp là tốt nhất”.
Hoàng hậu đỏ mặt, bị khen đến ngượng ngùng “Được, phu quân, ta nhất định sẽ cố gắng, dạy dỗ các nàng trở thành những tiểu thư khuê các xuất sắc nhất Đại Hạ…”
Hoàng đế cực kỳ xem thường cái gọi là “tiểu thư khuê các”. Hắn chỉ để ý Hoàng hậu suốt ngày tự ti, nàng ấy vẫn nghĩ mình xuất thân hèn kém không so sánh được với các tiểu thư thế gia, nhưng hắn đã cùng nàng trải qua trăm ngàn biến cố, lúc đại nạn lâm đầu, cái bọn tự xưng là “tiểu thư khuê các” lủi nhanh như chuột chũi, chỉ có người thô kệch ngốc nghếch là nàng vẫn kề cận bên hắn không rời, cùng hắn sinh con dưỡng cái, cùng hắn tương thân tương ái cho đến ngày rực rỡ vinh quang.
Hoàng đế ôn nhu nói “Xảo Xảo, khắp thiên hạ này không có nữ tử nào tốt đẹp như nàng, nàng cứ dùng chính bản thân nàng làm gương để dạy dỗ chúng nó là được. Nếu chúng có thể học tập được 1/10 tư chất của nàng, sau này vị hôn phu của chúng chắc chắn sẽ ung dung hưởng phúc”.
Hoàng hậu nghe những lời này giống như đang uống mật, ngọt ngào thấm tận tâm can “Phu quân, ta chỉ giỏi nuôi gà vịt, trồng các loại rau, ngay cả y phục cũng chỉ biết may vá đơn giản, một vài cành hoa không biết phải thêu thế nào, hơn nữa ta rất không thích thêu thùa, lại chỉ biết một vài chữ, cầm kỳ thi họa cũng không thông thạo…” Hoàng hậu rầu rĩ, nàng như vậy lấy cái gì dạy dỗ tiểu cô nương nhà người ta.
“Ta muốn các tiểu thư ấy học tập không phải là cầm kỳ thi họa, những cái đó các tiên sinh chắc hẳn đã dạy qua không ít, ta muốn các nàng ấy học tập là sự thiện lương của Hoàng hậu, hết lòng trung trinh với trượng phu, hy sinh tất cả cho con cái…”
“Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, chung thủy với trượng phu vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta khổ sở cùng Hoàng thượng, sống những ngày tháng gian nan trước đây tuyệt đối không hề hối hận, đó không phải hy sinh gì cả, đó là hạnh phúc… Người có hiểu không?” Nàng không nề hà vất vả mỗi ngày phải trồng rau nuôi gà, giặt quần áo nấu cơm, vì hắn mà sanh con dưỡng cái…Chỉ cần hắn và nhi tử được bình an, nàng cam lòng chịu đựng.
Hoàng đế cười hiền hậu “Ta hiểu”. Từ khi hắn bị giam cầm, các trắc phi thiếp thất xuất thân từ “tiểu thư khuê các” bỏ hắn mà chạy sạch, còn thê tử ngu ngốc ngày ngày hắn vẫn xem thường lại cùng hắn chịu chung hoạn nạn, dù nàng được Tiên đế tha bổng nhưng nhất quyết không bỏ rơi hắn, từ đó, trong tiểu viện rách nát xuất hiện hàng chục loại rau quả, lại ngày càng có thêm nhiều gà vịt, thịt heo thì mỗi ngày nhạc phụ lại đều đặn đưa đến, cứ như thế cả nhà hắn sống sót qua biến cố, cho đến hôm nay hắn trở thành Hoàng đế, các đại thần thi nhau khuyên hắn tổ chức tuyển tú làm phong phú hậu cung, hắn cũng không thèm để ý, hắn chỉ nhớ đôi bàn tay thô ráp của nàng cũng từng mềm mại non tơ, nàng cũng từng có tuổi thanh xuân tươi đẹp như các vị tiểu thư kia, tuy nàng hơi đen, nhưng lại đầy sức sống… Nàng xinh đẹp trong mắt hắn, thế là đủ rồi…
---------------------o0o----------------------
Hôm nay lâm triều, hoàng đế xuất hiện đã tung một đại chiêu khiến quần thần bùng nổ chưa kịp tỉnh hồn.
“Muôn tâu… Từ xưa đến nay, công chúa chưa trưởng thành không thể ở gần Đế - Hậu như vậy được…” Quả nhiên quan Ngự Sử là người đầu tiên nhảy ra phản đối.
“Công chúa thân thể không khỏe, thái y nói nàng phải ở gần ta và Hoàng hậu, tâm tình công chúa sẽ thoải mái hơn, rất có ích đối với sức khỏe của nàng”. Hoàng đế mặt không đổi sắc nói.
Ngự Sử giật giật khóe miệng, ai chẳng biết thái y phục vụ hoàng gia, Hoàng thượng đã muốn điều gì, Thái y làm sao dám nói khác.
“Trẫm nghĩ cả Thái tử cũng nên về ở gần ta và Hoàng hậu” Hoàng đế cười âm hiểm, tiếp tục tung ra một sát chiêu “Trẫm thấy Thái tử ở quá xa. Trẫm rất khó quản lý chuyện học hành của Thái tử, trẫm dự định lựa chọn mấy thư đồng tiến cung hầu hạ Thái tử học tập, lại thỉnh đệ nhất tiên sinh về dạy dỗ bọn họ, trẫm nghĩ học hành là chuyện vô cùng quan trọng, chúng nó sau này trở thành người tài gánh vác trọng trách quốc gia, theo cách này, chính là trẫm đã cho chúng cơ hội tiếp xúc với chuyện triều chính sớm hơn một chút”.
Ngụy biện, Hoàng đế nhà ngươi chẳng qua là bao che cho con mình, ngươi không thấy hài tử nên không yên lòng chứ ngươi lo gì cho đám thanh niên thế gia đâu chứ. Nhiều đại thần trong lòng oán thầm, lại nhanh chóng tính toán thiệt hơn.
Cùng Thái tử học tập vẫn là chuyện rất hấp dẫn, hơn nữa các vị đại thần đều tự hiểu Hoàng đế đang âm thầm bồi dưỡng thế lực cho Thái tử, nhà bọn họ cũng có con/cháu đang trong độ tuổi phù hợp, xem tình hình này, Hoàng đế đối với Hoàng hậu quả thực chung tình, cơ hội đưa con gái mình tham gia tuyển tú không có bao nhiêu, trước kia Thái tử tuy rằng trúng độc nhưng hiện nay thân thể đã khỏe mạnh, hoàn toàn có khả năng kế vị quân vương, con/cháu mình nếu thật sự trở thành tâm phúc của Thái tử thì vinh hiển cả gia tộc là chuyện trong tầm tay rồi.
“Không biết Hoàng thượng muốn tuyển chọn thư đồng cho Thái tử như thế nào?” Một vị đại nhân không nhịn được cất lời.
“Một quy tắc duy nhất: khảo thí để chọn lựa”. Hoàng đế cố gắng kiềm chế vẻ mặt gian trá của mình “Thể hiện tài toán học, tài xử án, phải biết chăm lo nông nghiệp… Nhân tài các lĩnh vực đều có khả năng tham gia khảo thí, những ai ưu tú nhất sẽ trở thành thư đồng của Thái tử”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT