Một đám người chen chúc trong đại sảnh, mọi người như đang khẩn cấp đến độ không thể đợi được nữa, tự tiến lên giới thiệu mình với Thập Nhất Nương.
“Thập Nhất Nương, còn nhớ ta không?” Một nam nhân mang vẻ mặt kích động nhìn nàng. Người này có diện mạo tú lệ, vóc dáng cao, thoạt nhìn hết sức nhu hòa, nhìn bề ngoài không thể đoán được tuổi thật, mà chỉ như một thanh niên mới hơn hai mươi.
“Thập Nhất Nương.” Nam nhân có diện mạo nhã nhặn thanh tú giống như muốn khóc, “Con trước kia đều gọi người ta là nhị phụ thân mà.”
Oh my god, Nhị bá, người không cần mang vẻ mặt như vậy, người khiến con cảm thấy mình giống tra công (1) quá nha, phi phi, không đúng, thật ra là thấy Nhị bá nhà mình giống nhược thụ (1) hơn. Ha ha, nhất định là ảo giác, nhất định là đói quá hoa mắt rồi.
(1) Tra công, nhược thụ: Mấy từ này dùng trong đam mỹ (tức là nam x nam), trong đó ‘công’ là người đóng vai trò nam, ‘thụ’ là người đóng vai trò nữ. Từ ‘tra’ ở đây có nghĩa là xấu xa đê tiện, ‘nhược’ là yếu đuối mỏng manh… Còn lại thì xin mời mọi người tự tưởng tượng tiếp…
An Tam Lang buồn bực kinh khủng. Nhị bá, người lại trưng cái dáng vẻ này ra để lừa người khác rồi. Còn chưa kịp kháng nghị, thì một tiếng “Nhị phụ thân” đã lọt vào tai, dường như hắn vừa phát hiện ra được một âm mưu hết sức thâm hiểm.
“Thập Nhất Nương, gọi ta một tiếng Đại nương đi.” Một phụ nhân hơi đẫy đà mặc quần áo màu lam, vẻ mặt chờ mong nhìn Thập Nhất Nương. Tướng mạo của bà thoạt nhìn rất có phúc, mặt tròn mắt tròn, ngũ quan đoan chính mạnh mẽ, khi cười rộ lên thì làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Vậy thì ta đây không phải sẽ trở thành Nhị nương hay sao?!” Ánh sáng rực rỡ bắn ra tứ phía. Một nữ nhân khoảng ngoài hai mươi, đôi mắt mang theo vài phần hào khí tươi cười với Thập Nhất Nương. Trên đầu đeo đầy vòng vàng châu báu nhưng lại không hề cảm thấy thô tục, ngược lại khiến bà trông càng ung dung cao quý hơn.
Mắt Thập Nhất Nương đều đã hoa cả lên, thật sự là một mỹ nhân rất đẹp, kiều diễm tựa như một bông hoa hồng đỏ rực, khiến nàng thậm chí không nỡ chớp mắt.
An Tam Lang đau đầu, không hề để ý tới một nhà Nhị bá đang vui sướng đến hồ đồ, chỉ vào từng người, nói. “Kêu Nhị bá phụ.”
“Nhị phụ thân!” Nhược thụ lộ ra vẻ mặt như kiểu ‘ngươi là đồ ác độc, lại dám khi dễ ta’, nhìn An Tam Lang.
“Cũng không phải là không thể gọi Nhị phụ thân, chẳng qua Nhị bá phải chờ Tam Lang viết một phong thư gửi cho cha con. Một khi cha con đồng ý thì đương nhiên con cũng không có ý kiến gì.” An Tam Lang chậm rì rì nói, thành công thổi đi màu ửng hồng trên mặt An Nhị gia.
Đệ đệ của ông, An Tam gia, lòng của hắn phải nói là đen sì sì, cộng thêm ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ, thì làm sao có khả năng cho phép nữ nhi của mình kêu người khác là cha.
“Nhị bá, không phải là đã khai chiến sao? Sao người vẫn còn ở đây?” An Tam Lang kinh ngạc hỏi.
“À, ta còn phải ở lại để chuẩn bị quân lương, với cả còn một ít lương thực chưa vận chuyển đi hết.” An Nhị gia nhanh chóng quét sạch những uất khí trước đó, nói. May mà còn phải ở lại chuẩn bị quân lương nha, nếu không thì ông đã phải đi đến Du Thành từ lâu. Ở nơi đó chỉ có duy nhất bọn người Hồ không tắm rửa, không đánh răng, không rửa chân, miệng thối, chân thối, nách thối, các loại thối… Hơn nữa, nếu không ở lại, làm sao ông có cơ hội là người đầu tiên được gặp Thập Nhất Nương. Hắc hắc, phụ thân, đại ca, cả Tam đệ nữa, nhất định sẽ hâm mộ mình chết đi được.
An Tam Lang hoàn toàn sáng tỏ, nhất định là Tư Đồ Tứ Lang đã đưa bạc đến đây. Có thêm chút bạc quả là chuyện tốt, nhưng phải đổi bao nhiêu đó bạc thành quân lương thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Đây là Đại bá mẫu.” An Tam Lang giới thiệu với Thập Nhất Nương.
“Chào Đại bá mẫu.”
Quả nhiên muốn nghe Thập Nhất Nương kêu một tiếng Đại nương thì chỉ có thể nghe trong mơ thôi… Phụ nhân đẫy đà uể oải.
“Đây là Nhị bá mẫu.”
“Chào Nhị bá mẫu.”
“Không phải đã nói là phải gọi Nhị nương sao?”
An Tam Lang đau đầu, “Thập Lang, đệ cất lại kẹo đi, bây giờ Thập Nhất Nương chỉ có thể uống cháo, lúc trước muội ấy ăn chân gà còn bị tiêu chảy kia kìa.”
Thập Nhất Nương đáng thương hề hề nhìn Thập Lang...... Kẹo củ sen...... Thật muốn khóc, “Ca, không thể cho người ta nếm nếm một chút xíu thôi sao, đã nhiều năm muội không được ăn qua mấy thứ ngon như vậy......”
Nhị bá mẫu Tôn thị lập tức khóc nấc lên, “Thập Nhất Nương đáng thương của ta, ô ô, chả trách tại sao con lại gầy như que củi thế này. Sau này đến ăn trưa cùng với Nhị bá mẫu đi, Nhị bá mẫu sẽ nuôi con cho thật béo......”
Trải qua tận thế, người nào thật lòng người nào giả vờ, Thập Nhất Nương đều có thể nhận biết được, nàng vươn tay sờ sờ mặt Nhị bá mẫu, “Nhị bá mẫu, đừng khóc......”
An Tam Lang cảm thấy mệt hết sức, lúc trước đánh nhau với người Hồ đến ngươi chết ta sống cũng chưa thấy mệt như vậy. Aiz… Vừa nghiêng đầu sang nhìn thì thấy Tư Đồ Tứ Lang dang nhịn cười đến nghẹn đỏ mặt. Lúc này An Tam Lang mới nhớ tới, còn chưa có an bài gì cho khách đâu.
Phương thị cũng lau lau nước mắt, một lần nữa bày ra tư thế của một đương gia chủ mẫu, lần lượt sắp xếp chỗ ở cho từng người.
Tuy rằng ông nội An nguyên soái, đại bá và cha đều đang ở tiền phương Du Thành tử chiến với bọn người Hồ, và cả mấy đường ca cũng đi theo họ kiếm chút kinh nghiệm, nhưng bọn họ cũng không hề quên để lại quà tặng Thập Nhất Nương. Từ rối gỗ, búp bê vải, tượng điêu khắc gỗ, đến trâm sai, kim bộ diêu… À còn có vải may quần áo nữa. Thập Nhất Nương có cảm giác như mình từ ăn mày vèo một cái biến thành tỷ phú.
An Tam Lang đưa muội muội đến sân viện của nàng, giới thiệu nàng với bọn nha hoàn. Bốn nha hoàn tuổi không lớn, dung mạo cũng khá được. Xuân Lan ôn nhu ân cần, Hạ Hà tự nhiên hào phóng, Thu Cúc thanh tú trầm tĩnh, Đông Mai hoạt bát đáng yêu. Xuân Lan lớn tuổi nhất, khoảng 14 – 15 tuổi. Hạ Hà 12 – 13 tuổi. Tuổi Thu Cúc ít hơn khoảng một, hai tuổi. Nhỏ nhất là Đông Mai, trông còn chưa đến 10 tuổi.
“Đây là Xuân Lan, Hạ Hà, Thu Cúc cùng Đông Mai. Các nàng là người đã chăm sóc muội trong thời gian 3 năm hôn mê này.” An Tam Lang tươi cười với mấy nha hoàn, ấm áp như gió xuân, rực rỡ như trăm hoa nở rộ, “Sau này, Thập Nhất Nương cứ giao cho các ngươi chăm sóc.”
Chỉ đáng tiếc cho nụ cười bất phàm của An Tam Lang, mấy nha hoàn chẳng có một ai nhìn hắn, toàn bộ ánh mắt đều đang kích động tập trung trên Thập Nhất Nương, vị tiểu thư vừa mới tỉnh lại này. Ba người Xuân Hạ Thu đều đỏ mắt, nhưng ít ra vẫn còn có thể khống chế được. Còn Đông Mai thì khóc sướt mướt, lặp đi lặp lại: “Thật tốt quá, em biết một ngày nào đó tiểu thư sẽ tỉnh mà.”
Ai nha nha, hóa ra nhà nàng là giai cấp địa chủ đại gian đại ác, bóc lột sức lao động của trẻ em nha. Con nít nhà nghèo ở cổ đại thật là đáng thương, không có thời thơ ấu...... Thập Nhất Nương miên man suy nghĩ, nở một nụ cười yếu ớt với các nàng.
Một đám nha hoàn càng thêm kích động, chen lấn vây quanh hỏi han ân cần, đẩy cả An Tam Lang ra ngoài. An Tam Lang cũng không tức giận gì, nha hoàn của muội muội đều do bọn họ ngàn chọn vạn tuyển cho nàng, nên hắn cũng không lo lắng.
“Lộ ma ma đâu?”
Xuân Lan hơi buồn rầu, “Ma ma bị bệnh, sốt mãi. Vì sợ lây bệnh cho tiểu thư, nên mấy ngày nay đều ở lại trong y quán......”
“Nghiêm trọng lắm sao?” An Tam Lang có chút sầu lo, Lộ ma ma lo liệu mọi việc đều chu đáo thoả đáng, bà không ở đây, hắn thật sự không yên lòng.
“Bây giờ ma ma đã khỏe hơn nhiều.” Đông Mai tinh thông tin tức nhất nói, “Hai ngày này bà nghe nói tiểu thư đã trở lại, lập tức khỏe hơn một nửa.”
“Vậy là tốt rồi.” An Tam Lang nhẹ nhàng thở ra, “Đi đến phòng thu chi nói một tiếng, đưa cho Lộ ma ma bất cứ thuốc gì mà bà ấy cần, thuốc bổ gì đó cũng không thể thiếu, để bà được an tâm dưỡng bệnh.”
Xuân Lan lộ vẻ cảm kích, “Xuân Lan thay mặt ma ma cám ơn công tử.” Ở An gia không có mấy chuyện bẩn thỉu thối nát giống như đa số mấy nhà thế gia khác, gia phong chính trực, thưởng phạt rõ ràng, chủ nhân đối xử rất tốt, hạ nhân cũng ở chung rất hòa hợp, không có lục đục gì với nhau.
Thập Nhất Nương dùng ánh mắt nghi vấn nhìn An Tam Lang, An Tam Lang trấn an cười với nàng, “Thập Nhất Nương không nhớ sao? Lộ ma ma là ma ma giáo dưỡng của muội. Bà ấy hiểu rõ muội nhất.”
*************
Rốt cuộc Thập Nhất Nương cũng được thỏa mãn gội đầu. Xuân Lan dùng khăn bông lau khô tóc nàng, may mà không có chấy rận gì cả. Nghe nói người Hồ cực kỳ bẩn, nàng rất sợ trong lúc đánh nhau, người Hồ sẽ nhân cơ hội ném rận về phía tiểu thư.
Thập Nhất Nương suýt nữa thì cười bể cả bụng, “Ha ha, bọn họ cho dù có đần độn hơn nữa thì cũng sẽ không mang con rận ra làm vũ khí đâu.”
Xuân Lan cười cười, “Người Hồ cả đời chẳng tắm được mấy lần, em lo lắng cũng là có lý do cả.”
Thập Nhất Nương nhìn mặt trời đang khuất sau núi, ngáp một cái. Xuân Lan vội nhắc nhở nàng, “Tiểu thư, bây giờ người chưa ngủ được, tóc chưa khô hẳn mà đi ngủ thì sau này sẽ bị đau đầu.”
Thập Nhất Nương chỉ có thể chán nản nhìn mặt trời đang lặn, ngẩn người, xem ra lần sau nàng chỉ có thể gội đầu vào ban ngày. May mà lúc này tóc nàng còn ít, chắc cũng nhanh khô thôi.
Lúc ăn cơm trưa, bọn họ đều ăn riêng ở trong sân viện của mình, bữa tối thì thường ăn cùng nhau. Vốn dĩ hôm nay định tổ chức một bữa tiệc tẩy trần cho đám người An Tam Lang, nhưng sợ bọn họ vừa trở về mệt mỏi nên dời sang hôm sau.
Thập Nhất Nương thầm khen Phương thị thật biết cách đối nhân xử thế, không phải là loại nhà giàu vì sĩ diện mà tự làm khổ thân như người khác.
Ăn cháo nha hoàn đưa tới, vẫn là loại cháo rau dưa đầy bi thương kia, chỉ có tí ti vài sợi thịt mỏng như sợi chỉ. Thập Nhất Nương vô cùng ai oán.
“Tiểu thư, Tam công tử đã nói, bây giờ người còn chưa ăn được mấy thứ béo ngậy, chỉ có thể uống cháo tẩy ruột.” Xuân Lan ôn nhu khuyên Thập Nhất Nương.
Ai, khi nào thì nàng mới có thể được ăn uống thỏa thích đây, Thập Nhất Nương vừa uống cháo vừa đau khổ nghĩ.
***********************************************
Bóng đêm dần dần buông xuống, Thập Nhất Nương ngáp một cái, Xuân Lan ôm nàng vào phòng. Bây giờ nửa người trên của nàng có thể cử động chậm rãi, nhưng muốn toàn thân đều có thể cử động thì còn rất lâu, nên đành phải tạm thời làm một kẻ tàn phế đi đâu cũng cần có người bế.
Thấy Đông Mai từ trên giường nàng bò xuống, Thập Nhất Nương giật mình. Thì ra ở cổ đại thật sự có chuyện làm ấm giường giống như vầy sao? Nàng vỗ vỗ lớp chăn mềm mại, trên bề mặt thêu hình mấy đóa hoa trữ tình màu hồng nhạt pha lẫn xanh lam, đậm màu sắc nữ nhân
Thật là ấm áp. Hồi trước, khi đang chạy trối chết, được ca ca ôm tuy cũng ấm áp dễ chịu, nhưng ngày nào cũng bị xem như em bé sơ sinh, quấn cứng ngắc trong tấm da thỏ, thật sự rất khó đi vào giấc ngủ, hơn nữa khi ngủ cũng không được thoải mái lắm, rất khổ......
“Có nên gọi tiểu thư dậy hay không? Tiểu thư đã ngủ hết 6 canh giờ.” Hạ Hà nhìn màn lụa, lo lắng nói.
“Đừng. Do tiểu thư quá mệt mỏi nên mới như vậy thôi. Qua hai ngày nữa là ổn.” Giọng Xuân Lan vẫn luôn trầm ổn như vậy.
Thập Nhất Nương nhìn nhìn tấm rèm buông xuống, bên trong giường tối om om, sáng rồi sao?
Xuân Lan thính tai, Thập Nhất Nương mới động một chút là biết nàng đã tỉnh, vội vàng lại gần, xốc lên màn, “Tiểu thư, người tỉnh rồi, đến ăn đồ ăn sáng đi.”
Thập Nhất Nương hỏi Xuân Lan đang mặc quần áo cho mình, “Ta đã ngủ rất lâu sao?”
“Đã ngủ sáu canh giờ.” Xuân Lan trìu mến nhìn gương mặt vàng như nến của tiểu thư, mang giày vào cho nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT