An Ngũ Lang cùng đám công tử phấn khởi dắt nhau đi ăn gà nướng, không để ý cách đó không xa có một chiếc xe ngựa bề ngoài vô cùng tầm thường nhưng bên trong nội thất lại cực kỳ xa hoa. Không ai chú ý chiếc xe này dừng ở đây đã rất lâu rồi.

Một bàn tay như ngọc được điêu khắc tinh tế thoăn thoắt như chú bướm đang lượn lờ trong đám hoa, không lâu sau, một tách trà ngon đã được đặt lên bàn.

Một bàn tay cũng trắng nõn như ngọc khác đưa đến bưng chén trà lên, trong lời nói lộ ra ý cười: “An Tam Lang, ta đã nói huynh đừng lo lắng quá, Ngũ Lang thoạt nhìn hữu dũng vô mưu, nhưng thật ra hắn cái gì cũng đều thông suốt”.

An Tam Lang cười khổ: “Nếu được như lời Thái tử nói, ta cũng không cần lo lắng, Thập Nhất Nương từng nói Ngũ Lang không giỏi mưu lược, hắn là dựa vào bản năng mà sống, bản năng nhận biết ai là người tốt, ai là kẻ xấu, hắn dựa theo bản năng để kết bạn và làm việc...”

Thái tử ngửi mùi thơm của chén trà, khuôn mặt đầy vẻ thích thú: “Cái này thì có gì không tốt? nghe theo bản năng, không dùng địa vị và thân phận để kết giao bằng hữu, Ngũ Lang như vậy mới được người người hoan nghênh, mặc kệ là kẻ nghèo hèn hay người phú quý đều thích ở bên cạnh hắn, huynh không cần lo cho hắn, đám người kia nhìn qua cũng biết là con cháu thế gia, cũng không thiếu thông minh mưu lược, hơn nữa bọn họ lại trọng tình nghĩa, nếu Ngũ Lang thật sự bị người ta tính kế, đám ăn chơi trác táng này cũng không phải dạng vừa đâu”. Chỉ sợ ngay cả hắn cũng nhịn không được mà ra tay... Ở lâu trong cái vòng luẩn quẩn này rồi, xung quanh một đám quạ đen, thật khó mới xuất hiện một Ngũ Lang cả tài mạo đều như ngọc, thanh khiết sạch sẽ như vậy, tất nhiên hắn cũng sẽ hảo hảo mà bảo vệ.

An Tam Lang sờ sờ mũi, thở dài: “Huynh đệ tỷ muội đều là cục nợ mà!”.

Thái tử nhớ tới tỷ tỷ song sinh của mình, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lộ ra vẻ ủ dột, lòng An Tam Lang trầm xuống, “Công chúa vẫn không dám gặp người lạ sao?”

Thái tử than nhẹ: “Đúng vậy, nàng gần đây thường mất ngủ, cả người giống như không còn sinh lực”.

An Tam Lang buông chén trà, trầm ngâm nói: “Có khả năng bị tiểu nhân làm hại không?”

Thái tử lắc đầu: “Ta đã cho người kiểm tra mùi hương trong phòng tỷ tỷ, quần áo chăn nệm cũng tra luôn, cả đồ ăn thức uống của nàng cũng không thấy có gì khác thường, ta cũng lệnh Thái y âm thầm kiểm tra cung của mẫu hậu nhưng hắn cũng không điều tra được gì, Thái y nói bệnh của Huy Nương tỷ là do tâm lý”.

An Tam Lang đề nghị: “Vẫn nên cho công chúa và người ngoài tiếp xúc nhiều hơn, tính cách công chúa quá hướng nội rồi”.

Thái tử nói: “Ta vẫn muốn để Thập Nhất Nương tiến cung thường xuyên trò chuyện với công chúa” Thái tử điện hạ đối với Thập Nhất Nương vô cùng tin tưởng, hắn tin rằng yêu ma quỷ quái nào thấy nàng cũng sẽ biết điều mà biến mất.

An Tam Lang thở dài: “Hình như huynh muội nhà ta mắc nợ nhà các ngươi thì phải?” Hắn bị Thái tử tóm trong tay chặt cứng, giờ đây đến lượt muội muội của hắn cũng không thoát khỏi ma trảo của công chúa...

Thái tử cười nói: “An Tam ca, đừng nói thế, chúng ta là ai chứ, đã thân thiết đến mức này rồi còn gì!”

“Đừng gọi ta là “ca”, bị Ngự sử đại nhân nghe được lại rắc rối”. An Tam Lang tức giận nói.

----------------------o0o-----------------------

​Đến ngày hôm sau, hơn nửa kinh thành đều biết tin tên tội phạm phóng hỏa đốt nhà đã bị một con heo bắt được.

“Hay quá, con heo này giỏi quá!”

“Nghe nói con heo này thông minh lắm, là thần heo đó!”.

“An Nhị Lang nói ngày 18 mỗi tháng đi Bách Vị Lâu là có thể xem thần heo biểu diễn đó!”.

“Ta cũng nghe nói rất nhiều cô nương bàn với nhau ngày 18 các cô nương ấy cũng sẽ đi đến đó vừa xem thần heo biểu diễn vừa ngắm huynh đệ An gia luôn. Chúng ta cũng phải tranh thủ dịp này…”.

“Nói đến ta lại thương tâm, An Tam Lang đoạt đi ánh mắt của 8/10 cô nương kinh thành, hiện tại, An Ngũ Lang một thân bản lĩnh bắt giữ tên tội phạm kia, cái thế đạo này chúng ta làm sao cưới vợ được đây hả trời?”

“khụ khụ... chúng ta không nên nói đến chuyện thương tâm, nói về tên phóng hỏa đi, ngươi có biết tại sao hắn đi đến đâu liền phóng hỏa đến đấy không?”

“Ngươi có biết nguyên nhân hắn phóng hỏa không?”

“Con trai của Bát cô cô nhà ta là bạn của một người họ hàng của huynh trưởng của vợ hàng xóm của tên tội phạmđó đã tận mắt thấy “hàng họ” của hắn. Phải nói là đàn ông ở kinh thành này nếu so với hắn thì đều lớn hơn, vì thế hắn ghen tỵ nên mới phóng hỏa”.

“Sai rồi, ta nghe nói từ nhỏ hắn đã thích mặc quần áo phụ nữ, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, cho nên hắn muốn trả thù”.

“Đúng vậy, ngươi đi xem sẽ biết, bây giờ hắn vẫn còn mặc cái quần hoa lòe loẹt của nữ nhân đó!”

Ngày xét xử tên tội phạm phóng hỏa đốt nhà, dân chúng vây thành đàn, ba lớp trong ba lớp ngoài chật cứng phủ nha, đến một ngọn gió cũng không thể nào chui lọt.

Tên phóng hỏa không được tự nhiên, kéo kéo cái quần hoa, vẻ mặt cầu xin vị bổ khoái đang áp giải mình, “Đại ca, có thể đổi cho ta một bộ quần áo khác không?”

Bổ khoái khinh thường không thèm đếm xỉa: “Đi mau, có cái để che “hàng họ” nhỏ xíu của ngươi làm may rồi, đòi hỏi cái gì?”. Đây hiển nhiên là lời đồn đãi tổn thương đàn ông nhất trong những lời đồn đãi.

Tên phóng hỏa tức run người, kẻ nào “hàng” nhỏ? Hắn mới không nhỏ!

An Nhị Lang lợi hại nhất, hắn tuyên truyền để mọi người đều biết cái quần tên phóng hỏa mặc là sản phẩm của Bách Y Các. Tên phóng hỏa đã quảng cáo miễn phí cho Bách Y Các. Hiện tại, Nhị Lang càng ra sức truyền bá cửa hàng này vừa bán quần áo cho phụ nữ, vừa bán quần áo cho sủng vật, khiến cho cả chủ và thú nuôi đều xinh đẹp lộng lẫy như nhau.

Trong buổi xét xử, cuối cùng cũng chẳng ai quan tâm nguyên nhân gì mà tên tội phạm kia lại đi phóng hỏa, ân oán tình cừu của hắn hoàn toàn có thể viết được thành một thoại bản lâm li bi đát, mọi người chỉ ấn tượng sâu sắc hình ảnh trong phiên xử, tên tội phạm sống chết cởi bằng được cái quần hoa, khoe “hàng” của hắn trước mắt các vị đại nhân và dân chúng, để chứng minh “hàng họ” của hắn không nhỏ như lời đồn.

Chính vì thế, tên này tội chồng thêm tội, vốn đã mang tội phóng hỏa đốt nhà, giờ còn thêm tội biến thái dâm loạn, làm rối loạn trật tự công đường.

“Thật ra, tên này cũng thật đáng thương!” Thập Nhất Nương cảm thán, “Nhưng đầu óc quá thần kinh!”.

Thập Lang cũng đồng cảm không kém, tên phóng hỏa đã nói rõ nguyên nhân hắn phạm tội, nhà hắn nghèo khó, muội muội hắn đã bán mình làm nô tì, chờ hắn kiếm đủ tiền sẽ chuộc muội muội ra, nhưng khi hắn có tiền đi tìm muội muội thì nàng ấy đã chết, bị chủ đánh chết! Hận uất không có nơi phát tiết, hắn phóng hỏa đốt nhà chủ nhân của muội muội, chẳng qua đây đã là chuyện của hai năm trước nhưng Hình bộ đại nhân không tra ra được, đến gần đây, những nhà bị hắn phóng hỏa đều có đặc điểm chung là ngược đãi hạ nhân đến chết, sau chuyện này, Hình bộ cũng đem người của mấy nhà này bắt lại để điều tra.

“Hắn biết mình sớm muộn cũng bị bắt nên mới đến Di Hồng viện thoải mái phong lưu một bữa”.

“Uhm, chẳng qua hắn muốn báo thù, còn mấy nhà kia dù chạy chọt cỡ nào để chứng minh mình không ngược đãi hạ nhân thì thanh danh cũng chẳng còn gì”.

“Tiếc là hắn phạm tội nặng quá, phóng hỏa đốt nhà liên tục như thế mà!”.

Thập Lang sờ đầu Thập Nhất Nương an ủi: “Hắn bị trừng phạt đúng tội rồi, hắn không ngẫm lại nếu các quan sai không dập lửa kịp thời thì không chỉ thiêu hủy một hai nhà đâu”. Nhà cửa ở Đại Hạ đều dùng gỗ mà xây nên, lửa lan ra không phải là việc nhỏ.

“Thầy thuốc đã nói thần kinh của hắn có vấn đề mà”. Thập Nhất Nương thở dài, tại cổ đại không có quy định bệnh nhân tâm thần sẽ được miễn hình phạt.

Án phóng hỏa đã xong, khởi đầu tuy đáng sợ, quá trình thì lại khôi hài, kết cục để lại trong lòng mọi người những suy nghĩ sâu xa.

----------------------o0o-----------------------

​“Haizz, sao các cô nương tốt khó tìm quá vậy!”. Phương thị nói thầm, thấy Thập Nhất Nương đến hai mắt liền tỏa sáng: “Thập Nhất Nương mau lại đây, ngày mai con bồi Đại bá mẫu đi tham gia hoa yến nhé!”.

Thập Nhất Nương tự trách sao mình lại đến không đúng lúc thế này, “Đại bá mẫu à, hoa yến thực sự rất nhàm chán, con còn phải luyện chữ nữa, cha con dạo này nghiêm khắc bắt con luyện chữ lắm!”

“Thập Nhất Nương con không quan tâm đến hôn sự của đại ca con sao? Cứ kéo dài mãi, hắn già đi thì ai muốn gả cho hắn chứ?”

Thập Nhất Nương nói: “Đại Lang ca còn nhỏ mà”. Nếu ở thời hiện đại, hắn chỉ mới là học sinh cấp 3 thôi, kết hôn cái rắm á!

“Không nhỏ!” Phương thị thở dài: “Người Đại Hạ thành thân sớm, những nam nhân cùng tuổi với Đại Lang đều đã có nhi tử cả rồi!”

“Cho nên nếu Đại Lang ca kết hôn sớm, Đại bá mẫu sẽ nhanh chóng trở thành bà nội, Đại bá mẫu còn trẻ như vậy sao lại ép mình trở thành bà lão chứ”

Phương thị sờ sờ khuôn mặt mình, vì bảo dưỡng tốt nên làn da ngày càng trở nên non mịn, không khỏi lộ ra tươi cười, “Đại bá mẫu hơn 30 tuổi rồi, cũng có thể trở thành bà nội”.

Ha hả, hơn 30 tuổi đã là bà nội, đối với thời hiện đại phụ nữ gần 40 mới lập gia đình...nghe mà buồn cười không chịu nổi!

Thập Nhất Nương cuối cùng không trốn được, đau khổ bồi hai vị bá mẫu tham gia hoa yến.

“Vị tiểu thư cứ nhìn chằm chằm vào ta là ai vậy?”

Thập Nhất Nương vô cùng nhạy cảm, nàng ở hoa yến lần trước rất được hoan nghênh, các ca ca nhà nàng đều chưa thành thân, cung yến lần trước các ca ca đều hướng ánh mắt về phía nàng, Thập Nhất Nương thật không hiểu vị tiểu thư ấy vì sao lại trừng mắt với nàng, nàng đắc tội nàng ta sao?

“Đó là Thôi Thập Nương, mẫu thân nàng ấy mất sớm nhưng lại được kế mẫu rất yêu thương, mấy ca ca của nàng ta cũng vậy…” Tăng Bát Nương khẽ cau mày: “muội đắc tội nàng ta sao?”

Thập Nhất Nương mờ mịt nhìn Thôi Thập Nương chỉ khoảng 12 – 13 tuổi nhưng khuôn mặt đã hiện rõ vẻ kiêu căng, ngạo mạn “Muội khẳng định đây là lần thứ hai muội thấy nàng ấy, lần đầu là ở cung yến, nhưng muội và nàng ấy cũng không nói chuyện với nhau mà”.

“Thật kỳ quái” Tăng Bát Nương lẩm bẩm.

“So với nàng ta, muội càng muốn biết nữ tử đứng bên cạnh nàng ấy là ai?” Thập Nhất Nương nói “Cung yến lần trước quá đông người, muội không nhớ rõ”.

“À, nàng ấy là Giang gia Nhị Nương tử, là biểu tỷ của Thôi Thập Nương, hai người họ tình cảm rất tốt”. Tăng Bát Nương nhìn Giang Nhị Nương tuy nhỏ tuổi nhưng đã lộ ra dáng vẻ rất xinh đẹp, khẽ nhíu mày: “Người ngoài đều nói Giang Nhị Nương ôn nhu mỹ lệ, vô cùng chiếu cố Thôi Thập Nương nhưng không biết tại sao ta lại không thích nàng ta lắm”

Rõ ràng đây là một đóa bạch liên hoa, nhưng Thập Nhất Nương âm thầm muốn ói: “Tăng tỷ tỷ nhìn ra rồi sao, nàng ta cố tình làm ra vẻ nuông chiều, khiến Thôi Thập Nương làm ra những hành động tùy hứng, không hiểu chuyện. Như thế càng nổi bật sự tao nhã của nàng ta”.

Tăng Bát Nương bừng tỉnh nhìn sang thì thấy Giang Nhị Nương đang áy náy xin lỗi những người xung quanh vì Thôi Thập Nương lại làm sai chuyện, “Chẳng trách ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, giờ ta đã hiểu vì sao mình không thích nàng ta”

Thập Nhất Nương có chút đáng tiếc nhìn Tăng Bát Nương. Tăng Bát Nương khuôn mặt tú lệ, rất nhạy cảm, có khả năng quản gia, cách nhìn mọi việc luôn thấu đáo, nếu nàng ấy nguyện ý làm tẩu tử của nàng thì tốt rồi. Thập Nhất Nương từng hỏi nàng một cách kín đáo, nhưng Tăng Bát Nương lại xấu hổ nói rằng nàng thích vị hôn phu xuất thân từ nhà quan văn hơn, bụng có thi thư, lớn lên không cần rất cao nhưng da phải trắng, dung mạo phải tuấn tú, khí chất phải nhã nhặn…

Được rồi, thân cao, lớn lên đen thui, dung mạo cùng chữ “thanh tú” không dính dáng, khí chất thì khỏi phải nói, đối với ôn nhu nhã nhặn càng không có liên quan…

Haizz, Đại Lang ca, huynh không có cửa rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play