Sáng sớm, Lâm Quý Phi thừa dịp Lạc Quân Tường lâm triều, một mình đi vào đại môn Vĩnh Tường Cung.
"Khấu kiến Quý Phi Nương Nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Thị vệ lập tức thi lễ.
"Ta miễn lễ, hãy bình thân." Lâm Quý Phi làm đỏm, lấy khăn lụa trong tay áo ra che miệng.
"Tạ ơn Quý Phi Nương Nương." Đứng lên xong, thấy Lâm Quý Phi có ý muốn tiến vào Vĩnh Tường Cung, bèn lên tiếng ngăn cản: "Khởi bẩm Quý Phi Nương Nương, không được Hoàng Thượng cho phép, bất luận là ai cũng không được tiến vào Vĩnh Tường Cung."
"Không được Hoàng Thượng cho phép, bất luận là ai cũng không được tiến vào?" Lâm Quý Phi tức giận nói: "Các ngươi xem bản cung là kẻ xa lạ sao? Bản cung là Quý Phi Nương Nương do đích thân đương kim Hoàng thượng thưởng phong, là mẫu phi thân sinh ra Đại Hoàng Tử, cháu của đương kim Hoàng Thái Hậu, các ngươi dám nói bản cung là kẻ xa lạ! ? Bản cung chính vì biết có quy định này, cho nên hôm nay mới không để nô tài nô tỳ theo hầu!" Lâm Quý Phi một tay sáp thắt lưng, một tay chỉ thẳng bọn họ mà mắng.
Hai gã thị vệ nhìn nhìn sau lung nàng. Đúng rồi, bình thường Lâm Quý Phi chỉ cần vừa ra khỏi cửa, phía sau sẽ có một đoàn thái giám, cung nữ theo hầu. Hôm nay quả thật không thấy ai hết; Hơn nữa nàng là Quý Phi của Hoàng Thượng, mẫu phi của Đại Hoàng tử, cháu gái Thái Hậu, hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi với Hoàng Thượng đâu.
"Thỉnh Quý Phi Nương Nương thứ tội."
"Quên đi, hôm nay bản cung tâm trạng rất tốt, không trách các ngươi ." Lâm Quý Phi tỏ vẻ khoan hồng độ lượng.