"Không biết Nguyên soái đã có đối sách gì?"
"Ta quyết định lần này chúng ta phải chủ động xuất binh."
Chu tướng quân khó hiểu nói: "Chủ động xuất binh?"
"Đúng." Lạc Quân Khanh gật gật đầu, " Lang tướng quân và Chu tướng quân hai người thống lĩnh hai đạo binh mã mai phục ở trước cửa thành một trăm thước; Diệp tướng quân thống lĩnh một đạo binh mã xông lên tiền tuyến, gây chú ý của quân địch, để chúng tưởng rằng ta đã muốn tiến công. Dụ địch tới gần thì lập tức lui về, để chúng tiến sát rồi ta mới động binh tiêu diệt."
"Ta tán thành kế hoạch của Nguyên Soái."
Một người khởi xướng, tất cả sau đó đều lên tiếng tán thành.
"Hoàng Tẩu có ý kiến gì không?" Lạc Quân Khanh có được đồng thuận của các vị tướng quân rồi, quay sang hỏi Phượng Tần.
"Hả?" Đột nhiên bị hỏi, vẻ mặt Phượng Tần đúng là có hơi đần ra, ngạc nhiên, "Cái này. . . . . . Cái này ta cũng không có kinh nghiệm gì. Các ngươi biết việc thì cứ thế quyết định đi."
Đến tột cùng. . . . . . Hoàng Hậu cầm binh tới nơi này làm cái trò gì chứ? Mấy tướng quân thầm hỏi trong lòng.
"Nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì khác, kế hoạch này thông qua như thế đi. Các vị tướng quân đi về trước chuẩn bị xông trận ngày mai. Ta có chút chuyện phiếm phải cùng tâm sự với Hoàng Tẩu."
"Vâng, chúng thần cáo lui trước."
Chỉ còn lại có hai người Phượng Tần cùng Lạc Quân Khanh, Lạc Quân Khanh nói: "Hoàng Tẩu, kỳ thật đệ yêu cầu người ở lại là để nói về kế hoạch tác chiến thật của ngày mai."
"Kế hoạch chiến đấu? Vừa mới rồi không phải đã thông qua rồi à?"
"Hoàng Tẩu hẳn đã biết chuyện trong quân có gian tế?"
Phượng Tần gật gật đầu, "Ừ, Quân Tường đã nói cho ta biết ."
"Ta hoài nghi gian tế chính là một trong các vị tướng vừa rồi, cho nên kế hoạch kia chỉ nói ra nửa đầu thôi, toàn bộ kế hoạch thực sự chỉ có hai ta biết."
“Quân Khanh thật sự là thông minh! Nửa sau kế hoạch định thế nào đây?"
"Hoàng Tẩu lần này đến có mang theo một thứ vũ khí gọi là “đại pháo”?" Lạc Quân Khanh hỏi.
"Đúng vậy, chẳng nhẽ kế hoạch ngày mai của đệ là dùng đại pháo đột kích?"
"Đúng." Hoàng Tẩu quả không có ngốc như lúc trước cố tỏ vẻ, nói một câu đã hiểu ngay sự tình. (Ai lại nỡ nghi ngờ tấm lòng nai tơ của em nó thế)
Lạc Quân Khanh nhỏ giọng bày toàn bộ kế hoạch ngày mai cho Phượng Tần. . . . . .