“Hoa Nhược Hữu Duyên”, là một cửa hàng bán hoa, thứ hấp dẫn mọi người chính là bảng hiệu độc đáo kia, đồng thời bây giờ hấp dẫn mọi người chính là hai thiếu nữ đứng trước cửa.

Một người vô cùng xinh đẹp, một người thanh khiết như bông sen.

“Tớ còn nghĩ là cậu quên mất tớ rồi chứ!” Vũ Tình cắm hoa, bất mãn nhìn Trữ Đan Thuần nói.

Trữ Đan Thuần oan ức nhìn cô: “Tiểu Tình Tình, đừng trách tớ nhé …. Là do anh ta

không cho tớ đến nơi đó .…”

“Anh ta? Ông xã tương tai của cậu?”

“Aizh, đừng nói tới anh ta nữa, nếu không vì mẹ tớ, làm sao tớ có thể đồng ý gả cho tên đó.” Trữ Đan Thuần căm phẫn bứt một cánh hoa hồng.

“Chị hai à, đừng trút giận lên hoa của tớ nữa!” Hoa Vũ Tình vội vàng đoạt lấy bông hoa hồng bị tàn phá kia, trên mặt lộ vẻ trêu tức: “Không phải cậu đã động lòng với anh ta rồi chứ?”

“No! Không có! Tuyệt đối không có!” Cô mà lại động lòng với tên não tàn kia sao? Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng!

Hoa Vũ Tình thấy thái độ phủ nhận của cô, trong lòng cũng hiểu rõ chuyện gì: “Cô nhóc ơi, chỉ sợ cậu đã động lòng với anh ta thật rồi, chỉ là cậu không biết mà thôi.”

Trữ Đan Thuần nghe xong, một mực lắc đầu: “Anh ta đáng ghét, lại còn bá đạo, nói mười câu thì có đến tám câu là châm chọc tớ, đáng hận nhất chính là, còn có một đội quân bà già không có não đều xem anh ta là người tình trong mộng, tớ .… tớ mới không thèm!”

Cô càng nói càng chột dạ, cuối cùng lại còn mang theo một chút chua chua. Trời ạ, không, không phải cô đã thật sự động lòng với tên não tàn kia rồi đó chứ!

Hoa Vũ Tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của cô, khóe miệng cười nhàn nhạt, quyến rũ đến cực điểm, cùng bề ngoài thanh khiết của cô hoàn toàn không hợp. “Cậu nên thừa nhận đi.” Cô biết trong lòng Đan Thuần nghĩ gì mà!

Thân là một cao thủ tình trường, ngay cả chút tâm tư ấy của Đan Thuần mà không nhìn ra được thì thật không xứng đáng với danh hiệu “Hoa Hồ Điệp” của cô rồi.

“Tớ quyết định rồi!” Vẻ mặt Trữ Đan Thuần kiên quyết.

Hoa Vũ Tình nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

“Tớ muốn yêu đương !!!”

Hoa Vũ Tình nhất thời có chút im lặng: “Chẳng lẽ cậu không tính yêu đương với ông xã tương lai của cậu sao?” Con bé này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?

“Không tính không tính, anh ta không thích tớ thì còn tính yêu đương cái gì chứ? Tớ muốn tìm một người yêu tớ, yêu đương thật oanh oanh liệt liệt!” Đó là huyễn tưởng xinh đẹp của Trữ Đan Thuần.

“Đêm nay đến ‘The Queen’ tớ sẽ tìm cho cậu một người bạn trai. Hoa Vũ Tình đã bó xong một bó hoa: “Thế nào?”

Trữ Đan Thuần suy nghĩ một chút, ý kiến này hình như cũng không tệ: “Quyết định như vậy đi!”

Khóe miệng Hoa Vũ Tình nhếch lên một nụ cười, không biết Nghiêm đại tổng tài kia biết bà xã tương lai lén đi yêu đương sau lưng mình thì sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play