Tư Đồ An tán thưởng nhìn Trữ Đan Thuần , bước chân tao nhã
đi tới : “Hình dáng này thích hợp với cô hơn.”
“Vậy đa tạ người nào đó đã nhuộm màu rượu đỏ kia.” Trữ Đan
Thuần không thèm để ý , nói , tầm mắt cũng không quên nhìn đội quân tóc dài
bên kia vài lần .
Cố An Dương nghe giọng nói quen thuộc này , nghi hoặc nhìn
cô : “Hình như chúng tôi có quen ….?”
“Anh không biết tôi?” Trữ Đan Thuần vừa mở miệng , đột nhiên
nhớ ra, bộ dạng bây giờ so với lúc trước có chút khác nhau … không khỏi bắt
đầu đắc ý kỹ thuật hóa trang của mình …
“Đan Thuần ! Đan Thuần !” Tả Khâu Minh hưng phấn chạy tới :
“Không nghĩ là chị cũng tới đây ! Nhìn chị hôm nay thật lạ , vừa rồi tôi cũng
chưa chắc nhận ra được đâu !”
Tư Đồ An và Cố An Dương choáng váng .
Cô , cô … chính là vợ xấu xí của Túc ?!
Cố An Dương dốc sức nắm chặt tay Tư Đồ An , chợt thấy Tư Đồ
An kêu to một tiếng : “Cậu bóp chặt tay tớ làm gì?!
Nghiêm Túc vừa lòng nhìn phản ứng của người bạn tốt , ha ha
, rốt cuộc bọn họ cũng hoảng sợ .
Tả Vân Nam khiếp sợ nhìn Trữ Đan Thuần , anh thật sự không
nghĩ đến… Một cảnh vừa rồi xem rất rõ ràng , anh rất bội phục phụ nữ này ,
nhưng không nghĩ đến cô vừa thấy mình , liền cười sáng lạn
giống “nha đầu xấu” ? Rất khó thể tin được …….
“Aizzz , sớm biết thế này đã không đến đây với anh …” Trữ
Đan Thuần ai oán một tiếng , trong mắt có ý cười .
Nghiêm Túc khẽ nhíu mi , chờ cho cô tiếp tục nói tiếp , hơn
nữa anh dám đánh cuộc , lời cô nói tuyệt đối không hay ho gì ! Quả nhiên….
“Mọi người gặp tôi đều rất kinh ngạc nha ! Miệng mở to thế
kia , muốn chờ muỗi phi vào à? … Ô , sao lại ngốc như thế ! Nó làm sao có
thể xúc tiến máu chảy nhanh được !”
Mọi người không nói gì .
Nghiêm Túc nghẹn họng không cười được , dịu dàng vuốt ve tóc
Trữ Đan Thuần .
Loại hành động này khiến cho phần lớn các phu nhân ở đây oán
hận nhìn bằng ánh mắt sát thương , tâm hồn các thiếu nữ vỡ hoàn toàn .
Trữ Đan Thuần lại tiếp tục than thở , trách : “Ai da , tôi
muốn gãy xương sống .. đều tại anh , anh không thể trêu chọc người vợ ngây thơ
được à ?”
Vợ ngây thơ .. .. mọi người không lên tiếng …
Nghiêm Túc hơi oan ức , nói : “Tôi không có ….”
“Không có ?”
“Ừ !”
“Không có thì kệ không có , không liên quan đến tôi.”
Người phụ nữ này biến sắc mặt thật nhanh , một giây trước rõ
ràng còn để ý , một giây sau lại không sao cả .
Nghiêm Túc khóe miệng giật giật , anh thề , sớm muộn anh
cũng cho cô biết tay !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT