Tư Đồ An và Cố An Dương cùng nhìn Nghiêm Túc khoác tay một cô gái xuất trần đi xung quanh bắt chuyện với những tổng tài các công ty lớn, hai mắt mở thật to, cô gái như vậy…….Nếu nói là quyến rũ, không đúng cho lắm, còn nếu nói là thiên sứ, lại vướng ở điểm khóe miệng thỉnh thoảng nở ra nụ cười tinh nghịch, phá vỡ phần đạo hạnh không nhiễm chút bụi trần. Vậy rốt cuộc là dạng phụ nữ như thế nào? Ngay cả bọn họ cũng bắt đầu tràn ngập hứng thú rồi.

“Nghiêm tổng, gặp được cậu thật không dễ dàng a…… giá cổ phiếu của công ty có thể nói là tăng với tiến độ vũ bão a.”

“Quá khen rồi, mong rằng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác…” Nghiêm Túc đáp lời lại người kia.

“Ôi, đối thoại thật giả dối…” Trữ Đan Thuần nói thầm, âm thanh chỉ có mỗi Nghiêm Túc nghe được.

“Tập quen dần là được rồi…..Kim tổng, hôm nay gặp được ông thật vinh hạnh vô cùng.” Rất rõ ràng, nửa câu đầu là Nghiêm Túc nói với Đan Thuần.

Những cô gái trong bữa tiệc đều đố kỵ mà nhìn Đan Thuần, đố kỵ với bề ngoài của cô, càng đố kỵ hơn là cô đang khoác tay Nghiêm Túc.

Sao có thể như vậy được! Nghiêm Túc chính là người tình lý tưởng mà các cô luôn mơ ước!

Mấy người phụ nữ liền đứng thành một vòng tròn, giống như đang thương lượng một mưu kế gì đó.

“Hôm nay đến lượt cô! Nhớ kỹ, không được để lộ sơ hở đó!’” Một cô gái có vẻ thuần khiết gật đầu, đi ra khỏi vòng tròn, hướng về phía gần chỗ Nghiêm Túc mà đi tới.

Tư Đồ An mắt nhìn đội quân tóc dài kia, buông một tiếng ‘ài’ thở dài, “Bọn họ lại chuẩn bị ra tay lặp lại trò cũ rồi.”

Cố An Dương nhún nhún vai, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng “Bọn họ có thời gian rảnh rỗi như vậy sao không bỏ chút thời gian trên người chính mình nhỉ.”

Cô gái thuần khiết kia chọn lúc bồi bàn đi qua bên người mình liền âm thầm vươn chân ngọc ra… khay hồng rượu trên tay bồi bàn liền bay ra ngoài, lao thẳng vào bộ lễ phục dạ hội màu xanh nhạt của Trữ Đan Thuần.

Trữ Đan Thuần kêu khẽ một tiếng, nhíu mày nhìn làn váy dưới phần eo bị nhuốm hồng.

Tất cả mọi người nhìn thấy một màn kịch tính như vậy đều nghĩ rằng cô bé kiểu thiên sứ này chắc chắn sẽ khóc rồi.

Nghiêm Túc lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh, lần nào bạn gái cùng anh đi dự tiệc cũng đều gặp phải loại ‘đãi ngộ’ này. Nếu là trước kia, anh cũng không quan tâm, nhưng mà bây giờ, anh thật sự tức giận!

“Xin lỗi..xin lỗi…tôi không phải cố ý.” Bồi bàn vội vàng nhận sai, ánh mắt của Nghiêm Túc quả thực có thể mang người ta đi lăng trì xử tử!

Trữ Đan Thuần nhấc làn váy lên, không để ý đến ánh mắt của mọi người mà xé rách một đoạn, biến cái váy dạ hội dài thành váy ngắn, lấy số vải thừa buộc vòng qua eo từ trước ra sau kết thành một cái nơ bướm xinh xắn.

Cả người cũng từ thiên sứ biến thành một yêu tinh nghịch ngợm. Trang phục bên trong trắng được bọc bởi bên ngoài hồng.

“Cảm ơn người nào đó nha, đúng lúc hôm nay tôi cũng chưa dùng nước hoa, vừa may bây giờ trên người lại có vị hồng rượu tự nhiên.” Cô xử lý cái váy xong, nhìn về phía mọi người nói, tuy âm thanh không lớn nhưng cũng đủ khiến cho vài người khiếp sợ.

Nghiêm Túc kinh ngạc nhìn cô, xem ra, cô làm yêu tinh nghịch ngợm mới thích hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play