Đoàn phim ǁTuyệt Sátǁ chính thức khởi động máy vào mùng 1 tháng 12, nam số 2 Đường Viễn cùng người diễn chung Hoa Dung lần lượt rời thành phố A đến thành phố S để tiến hành quay phim.

Cuối mùa thu đầu mùa đông, tuyết còn chưa rơi nhưng nhiệt độ không khí đã chợt giảm xuống. Tin tình cảm trong giới giải trí vẫn ùn ùn như trước, fans của Đường Viễn lớn mạnh thành đàn, nhóm nữ sinh cơ hồ mỗi ngày đều phải thổi quét tất cả các diễn đàn lớn nhỏ, dán tất cả các ảnh chụp của Đường Viễn.

Đại bộ phận truyền thông đều theo dõi đưa tin ảnh đế Hạo Dương, diễn viên Tào Băng, ca sĩ Kiều Mạch, cùng với các loại tin tức của tân nhân mới đa tài Đường Viễn. Còn hai ngày nữa là lễ Giáng Sinh, người từng oanh động giới giải trí khi đền bù vi phạm hợp đồng để gia nhập vào công ty Thành Duệ – Kiều Mạch lần thứ hai bị buộc cùng Cố Viêm với chuyện tình cảm dây dưa chưa dứt.

“Mấy hôm trước, tay săn ảnh đã chụp được một tấm hình của Kiều Mạch cùng một người đàn ông tiến vào KTV lúc nửa đêm. Tuy người đàn ông này đeo kính râm cùng khẩu trang, nhưng từ bóng dáng xem ra thì cực giống với người lãnh đạo tiền nhiệm của Hoa Thiên – Cố Viêm…”

Đường Niệm hừ một tiếng, tắt đi radio trên xe, mang Tia Chớp đi trung tâm chăm sóc thú cưng để tân trang lại nhan sắc, lại đi siêu thị mua một đống lớn đồ ăn Đường Viễn thích, còn thuận tay mua cho mèo Mun mấy túi Cadic, vui vẻ ngâm nga một đoạn nhạc, lái xe đến nhà ông bà.

“Bà ơi, ông nội đi đâu rồi ạ?” Đường Niệm ôm bà, chớp chớp mắt nói: “Ngày mai cháu đến thăm tiểu Viễn, bà nấu ăn rất tốt mà! Tiểu Viễn thích ăn thịt, làm giúp con đi a!”

“Được, được.” Bà nội ha hả cười, hướng thư phòng chỉ chỉ, nói: “Ông đang luyện chữ. Bà làm hai phần nhé, lần trước xem video của Viễn Viễn, bà thấy nó gầy lắm đấy. Không phải chỉ diễn một vai xuất hiện trên màn ảnh không nhiều lắm, cũng không có lời kịch hay sao? Sao lại gầy thế cơ chứ? Niệm Niệm a, lần này đến đó nên chú ý chăm sóc em nó cẩn thận nhé, quần áo cũng nên mang đi vài bộ, dạo này trời lạnh rồi…”

Bà lại đưa tay sờ sờ đầu Tia Chớp, nói: “Niệm Niệm cho mày đi cùng hả? Đem Tia Chớp đi cũng được, Viễn Viễn chắc cũng nhớ nó lắm.”

Tia Chớp như nghe hiểu, cọ cọ cánh tay bà, cái đuôi xù vểnh lên, ve vẩy.

Đường Niệm cầm một quả táo trên bàn trà, một bên gặm một bên đi thư phòng, lầu bầu nói: “Ông ơi, hết năm nay con sẽ đăng kí mở công ty, ông đặt tên cho công ty giúp con đi…”

Ông nội Đường Niệm hạ xuống nét bút cuối cùng trên giấy Tuyên Thành, thở dài, thời điểm quay đầu lại liền nở nụ cười, hỏi: “Ngày mai con đến chỗ Viễn Viễn hả?”

“Thuỳ vị Hà quảng ?

Nhất vi hàng chi.

Thuỳ vị Tống viễn ?

Xí dư vọng chi.”

Đường Niệm tựa người vào khung cửa, nhìn hàng chữ chưa khô, lực đạo vừa phải, như rồng như phượng, cậu giật mình, vẻ mặt nháy mắt ảm đạm, thấp giọng nói: “Ông ơi, thật sự không tìm thấy sao?”

Ông nội cậu lắc đầu, buông bút lông, nhìn hàng chữ, cười nói: “Niệm Niệm, cháu có biết mấy câu Kinh Thi này có ý tứ sao không?”

“Bà đã từng nói, đặt tên cho anh ấy là Vi Hàng…” Đường Niệm tiến lại gần, sờ sờ hai chữ “Vi Hàng” trên tấm giấy, nói: “Là hi vọng anh… Khi anh ấy trưởng thành, mặc kệ gặp phải chuyện gì, mặc kệ khoảng cách có bao xa, đều có thể tung bay như cỏ lau, biết về nhà.”

Sờ sờ đầu Đường Niệm, ông nội cậu mỉm cười nói: “Thời điểm con cùng Viễn Viễn sinh ra, ông ngoại con nhớ tới Vi Hàng, thế là như chui rúc vào sừng trâu ấy, muốn đặt một đứa là Vi, một đứa là Hàng. Sau, bà ngoại con nói, Vi Hàng khẳng định còn sống ở đâu đó, chờ đến khi nó trở về nhà, thấy hai em trai sinh đôi này thì biết gọi thế nào? Vi Vi? Hàng Hàng?” Ông đặt tờ giấy Tuyên Thành sang một bên, buồn bã nói: “Kia là loạn bối phận, không ổn, không ổn.”

“Vậy tên công ty là Vi Hàng đi! Ông, con nhất định sẽ đem công ty phát triển mạnh mẽ, thật nổi tiếng. Mặc kệ anh ấy ở nơi nào đều có thể thấy được, biết chúng ta còn đang tìm anh ấy.” Mắt Đường Niệm đỏ bừng, sau đó cậu cùng ông bước ra khỏi phòng.

Ngày hôm sau, thời điểm Đường Niệm gõ cửa, Jason ở cửa đối diện ngáp đi ra, chỉa chỉa con mèo đen hung thần ác sát cạnh chân, hai tay tạo thành hình chữ thập bái bái, khóc không ra nước mắt nói: “Cứu thế chủ, cậu đã tới! Mau dẫn nó đi ngay đi! Tôi biết là cậu định dẫn nó đi thăm người mà! Mau dẫn đi, mau dẫn đi a!”

Đường Niệm: “…”

Vì thế, sau khi mèo Mun biến phòng Jason thành bãi chiến trường lộn xộn, nó hùng dũng oai vệ, đầy khí phách hiên ngang xông thẳng vào xe Đường Niệm. Mèo Mun nhảy lên băng ghế sau ngồi cạnh Tia Chớp, tỏ thái độ hầm hừ trước nay chưa từng có, giương vuốt, lừ lừ tỏa ra áp suất thấp, đại thể nội dung chính là: “Đồ ngốc này đừng có đùa giỡn ta! Ta đang rất tức giận, cào mi, cào mi, cào chết mi đó.”

Đường Niệm ôm bụng cười, để xe đứng bên đường nhìn hai con vật một hồi, sau đó gọi điện thoại cho Đường Viễn, người nghe chính là A Mỹ.

“Này, Đường Niệm.” A Mỹ từ khi trở thành người đại diện của Đường Viễn đã sớm làm quen với Đường Niệm và nhóm Dịch Cử. Lúc này, cô đang đứng ngoài sân, cầm microphone, bất mãn nói: “Cậu nói xem, cái cô Kiều Mạch kia có phải có cừu oán với Đường Viễn hay không? Có một cảnh thôi mà NG hơn mười lần rồi. Cô ta có muốn diễn không đây? Lần nào đối diễn với Đường Viễn cũng phải không ngừng NG mới hài lòng, với người khác thì có vậy đâu. Cậu không biết chứ, hiện giờ mặt của Từ đạo diễn đã tái rồi.”

(NG là “No Good”. Đó là những cảnh quay hỏng, phải quay lại.)

“Kiều Mạch?” Đường Niệm dùng kính chiếu hậu sửa sang lại mái tóc, nổ máy, quay lại nhìn hai con vật phía sau, dùng hình dáng của miệng khi phát âm ý nói: “Sát! Có người dám bắt nạt tiểu Viễn!”

Mèo Mun xoát một cái giương vuốt ra, cả giận: “Miêu ngao!”

Tia Chớp cũng xoát mà vươn móng, cả giận nói: “Uông ngao!”

Đường Niệm nhe răng, cả giận nói: “Ba tiếng nữa em sẽ đến!”

A Mỹ: “…”

A Mỹ đỡ trán thở dài, mới vừa cúp điện thoại, chấn động lại bắt đầu. Cô cúi đầu vừa thấy, thiếu chút nữa trực tiếp bật dậy, vội vội vàng vàng đè xuống tiếp nghe, vẻ mặt cả người lẫn vật đều vô hại tươi cười, sáng lạn vô cùng: “Sếp, ha hả a…”

Cố Viêm gõ cái bàn, cảnh vệ viên đóng cửa lại: “Vẫn còn diễn sao?”

“A, đúng vậy, hôm nay tiểu Viễn phải diễn một hồi lúc rạng sáng, cơm trưa chưa ăn, ngày hôm qua ngủ bảy giờ….” A Mỹ oa oa bắn một tràng khai báo tất tần tật mọi việc xảy ra. Cô có giác quan thứ 6 rất mạnh, hơn nữa bình thường Cố Viêm luôn luôn lạnh như băng, bây giờ hôm nào cũng gọi điện hỏi thăm Đường Viễn ít nhất một lần, tần suất dày đặc như vậy, không phát hiện ra có chuyện gì thì mới là lạ.

Cố Viêm nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trên tường, dừng một chút, nói: “Rạng sáng tôi sẽ đến đó.”

A Mỹ: “… Vâng.”

“A Mỹ! Qua đây! Đường Viễn phải trang điểm lại! Đổi cảnh! Nhanh lên!”

A Mỹ “Ai” một tiếng, lập tức chạy trở lại.

Hình tượng của Hạo Dương khi chưa biến dị là mặc các trang phục bình thường, sau khi biến dị thì phi thường cố định —— quần ngân bạch, áo đen, giày chiến, súng và mã tấu màu bạc, bởi vì dị biến mà có tốc độ, khả năng bắn giết cao, khứu giác cực kì linh mẫn.

Cảnh quay này chính là: Bạch Âm (Hạo Dương diễn) mang bạn gái Trần Y Thủy (Tào Băng diễn) về nhà, lần đầu tiên cùng Long Tuyền (Quách Tùng diễn) chính diện giao phong. Trần Y Thủy còn chưa chuyển hóa thành thợ săn dị biến, thiếu chút nữa bị Long Tuyền cắn chết. Đúng lúc đó, vốn yên lặng đứng ở góc tường, Bạch Luật (Đường Viễn diễn) đột nhiên ném bánh mỳ, nhảy ra đẩy Trần Y Thủy, chính mình lại bị Long Tuyền cắn một nhát. Máu ngập cổ họng, đột nhiên Long Tuyền thê thảm kêu lên. Nháy mắt chạy thoát, Bạch Âm mới biết máu của em trai mình có số lượng không nhiều kháng dị nhân.

“So với viết nhạc và hát, cảm giác diễn thế nào?” Hạo Dương đã đổi xong trang phục, đứng ở trước mặt Đường Viễn, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.

Đường Viễn cũng không thèm nhìn Hạo Dương, ngáp một cái, quay sang A Mỹ nói: “A Mỹ, em muốn ăn thịt.”

A Mỹ trong lòng quả quyết, cười chỉa chỉa cổ tay, nói nhỏ: “Chốc lát nữa anh trai em sẽ đến, còn nói mang theo một đống đồ ăn ngon và mang cả chú chó mập lẫn mèo nhỏ của em đi cùng nữa.” Ân, tối nay còn có sếp Cố cũng đến đây, hì hì hi!

Mặt mày hớn hở, tâm tình Đường Viễn nháy mắt tốt đến không thể tốt hơn.

Xa xa Kiều Mạch cắn môi dưới, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Đường Viễn, tay nắm rất chặt một vật – cái ốc vít người đại diện vừa đưa cho, khóe môi giơ lên một độ cung nhỏ.

Mà gặp Đường Viễn tẻ ngắt, Hạo Dương cũng không xấu hổ. Phó đạo diễn hướng bên này hô vài câu, người ghi chép tại trường quay, nhân viên chụp ảnh, nhân viên phụ trách ánh sáng, từng người vào vị trí.

“Tính của trẻ con, lúc này giận, vụt một cái là cười được ngay.” Hướng Đông buông kính viễn vọng, rút một điếu thuốc, ấn ống nghe điện thoại nói: “Tiểu Viêm, thân phận Hạo Dương này có vấn đề, em bảo Lầu hai tra thế nào rồi?”

Cố Viêm vừa ăn vừa ngồi trước máy tính, thuận miệng trả lời: “Anh mở máy tính đi, em yêu cầu Lầu hai đem tài liệu của anh ta cho anh. Tuy rằng che dấu rất tốt, nhưng giả chính là giả!” Dừng một chút, lại nói: “Anh Đông, đêm nay anh ngủ thoải mái đi.”

Hướng Đông mở máy tính, nhận dữ liệu của Lầu hai, mỉm cười nói: “Như thế nào? Em tới đây thăm Đường Viễn sao? Lại ăn dấm anh đấy hả? Tính tuổi thì Đường Viễn gọi anh bằng chú cũng được đấy. Hơn nữa, anh hiện tại ——“

Cố Viêm trở mình một cái xem thường, không đợi Hướng Đông nói xong, lạnh nhạt nói: “Em cúp đây.”

Đạo diễn hô “Action!”

Ảnh đế cùng Tào Băng dắt tay, đánh nhau thành thạo, kĩ thuật cao thì đã có đoàn đội xử lý. Hạo Dương cùng Tào Băng diễn xuất rất thật, không hề khô khan gượng gạo, cơ hồ làm tất cả các nhân viên trong trường quay lạc vào cảnh giới kì lạ, thậm chí có người có hơi hé miệng, trái tim đập bình bịch, cảm thụ áp lực đấu tranh quyết liệt, Từ Hải Ưng phi thường vừa lòng mà gật đầu.

Sắm vai nhân vật phản diện Long Tuyền, Quách Tùng cũng là một người có thực lực, bản lĩnh. Cùng ba đàn anh đàn chị nổi tiếng diễn chung, Đường Viễn không chút nào luống cuống, nói đúng hơn thì… hắn không biết luống cuống là cái cảm giác gì.

Bây giờ là diễn xuất, tất cả đều là giả, nhưng ở trước kia, đánh nhau, bắn súng, đổ máu, người chết… Những điều này Đường Viễn đều đã tự mình trải qua. Cho nên trong ǁTuyệt Sátǁ, nhân vật Bạch Luật làm hắn cảm thấy có một vài nét gì đó trùng hợp với hình ảnh kiếp trước của chính mình.

Hạo Dương có một câu nói không sai, nhân vật này thực thích hợp với Đường Viễn.

Ở cảnh này, bốn diễn viên đều phải treo mình trên dây cáp.

Ngay tại thời điểm Đường Viễn ném bánh mì, nhảy lên đẩy Tào Băng ra, Quách Tùng nắm lấy Đường Viễn. Nhân viên phụ trách cáp treo đột nhiên kinh hô lên một tiếng. Đúng lúc đó, Quách Tùng mất đi cân bằng, trượt tay ra.

Hạo Dương cơ hồ không hề nghĩ ngợi, trên mặt đất lao thẳng lên, duỗi hai tay ra, quát: “Đường Viễn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play