Cậu quen biết cậu ta?” Từ Hải Ưng quơ quơ ảnh chụp Đường Viễn trong tay, nhếch chân lên bắt chéo, mỉm cười hỏi.

“Có gặp mặt một lần.” Hạo Dương nhắm mắt tựa vào lưng ghế xe, lỗ tai đeo tai nghe, mở mắt, đột nhiên nói: “Từ đạo diễn, anh là một nhân tài hiếm có.”

“Như thế nào? Hạo Dương cậu còn muốn kéo tôi nhập bọn hay sao?” Từ Hải Ưng cười tủm tỉm, thuận miệng hỏi: “Cậu là đại biểu của Stephen hay nước R, hoặc cả hai?”

“Có cái gì khác nhau sao?” Hạo Dương tháo một bên tai nghe xuống, đưa qua, nói: “Nếu anh vô tình nhúng tay vào chuyện này, như vậy, tôi hy vọng anh có thể bảo trì trung lập. Dù sao, bố của anh cũng không hy vọng con ông ta xảy ra bất cứ cái gì ngoài ý muốn. Đương nhiên, tôi càng hy vọng anh có thể gia nhập vào tổ chức chúng tôi.”

Từ Hải Ưng nhìn tai nghe điện thoại đưa tới, nghĩ nghĩ, nhún vai cười nói: “Con người của tôi, từ nhỏ đã là người chỉ biết tư lợi, tôi làm đạo diễn vì tôi cảm thấy hứng thú với chuyện này. Nhưng như cậu đã chứng kiến, tôi cũng chẳng phải người tốt gì, quốc gia hay gia đình đối với tôi mà nói, đều chỉ là những thú vui xa xôi mà thôi. Tôi không có hứng thú trộn lẫn với các người, hay tham gia vào giao dịch, ích lợi gì đó của bố tôi với các người.”

“Nhưng mà ——” Từ Hải Ưng buông chân bắt chéo, thân trên hơi hơi nghiêng về phía trước, nhìn Hạo Dương, chỉa chỉa đầu chính mình, cười nói: “Lão tử nhà cậu còn không có cách với tôi, nếu cậu nghĩ muốn uy hiếp tôi, có lẽ, tôi sẽ gia nhập phái đối lập đấy, Dã Hạo Dương.”

“Cho nên, thông minh một chút đi, ảnh đế!” Từ Hải Ưng vỗ vỗ bả vai Hạo Dương, cũng không vầm lấy tai nghe điện thoại, lại tiếp tục nhấc chân bắt chéo, ngón tay cầm ảnh chụp Đường Viễn, làm như không có chuyện gì xảy ra, vui vẻ nói: “Chiến tranh hạt nhân bùng nổ toàn diện, những người bị nhiễm phóng xạ đã trở nên điên cuồng, hiếu sát, thích máu thành tính. Bố mẹ đều mất, anh trai Bạch Âm bị dị biến, trở thành dị nhân, là thợ săn dị biến chuyên hiệp sát những kẻ nhiễm phóng xạ điên loạn. Bạch Luật, một trong số ít nhân loại tham gia vào lực lượng tiêu diệt những kẻ dị biến này, trong máu của cậu có một ít kháng huyết thanh chống lại dị biến, không thể sử dụng những vũ khí quá lớn, tính cách lạnh lùng quái gở, còn là một người câm, từ đầu đến đuôi không hề có một lời kịch nào… Ha hả ǁTuyệt Sátǁ… Cậu nói xem, cậu bé 17 tuổi Đường Viễn sẽ diễn vai Bạch Luật thành cái dạng gì đây? Chỉ mong đừng làm tôi quá thất vọng.”

“Sẽ không, nhân vật kia rất thích hợp với cậu ấy.” Hạo Dương cũng không xấu hổ, một lần nữa đặt lại tai nghe điện thoại lên tai, nhắm mắt lại, không nói chuyện.

Dã Hạo Dương, con riêng, giấy căn cước của Trung Quốc chỉ ghi hai chữ Hạo Dương.

Mẹ là một cô gái ngốc xinh đẹp người Trung Quốc, mạc danh kì diệu (không hiểu tại sao, không sao nói rõ được, quái lạ) mà bệnh chết sau khi sinh. Bố tên là Dã Đại, nắm quyền sở hữu binh chủng quân đội, tại R quốc tuyệt đối là một người có thân phận tôn quý, có được quyền lợi tối cao. Người như thế, từ nhỏ chính là cố chấp cuồng, là loại người trời sinh có dục vọng chiến tranh rất mạnh, mà loại dã tâm này đã được di truyền toàn bộ trên người Hạo Dương.

“Bất quá, tôi cảm thấy thật đúng là châm chọc!” Lái xe cung kính dừng xe trước cao ốc của công ty truyền thông Hoa Thiên, mở cửa. Từ Hải Ưng lấy áo khoác, nói tiếp: “Qua nhiều năm như vậy, cậu chuyên diễn cái vai gọi là chính phái. Kì thật, tôi vẫn luôn cảm thấy ngạc nhiên, loại người như cậu, chẳng lẽ không cảm thấy mấy cái này thật ghê tởm sao?”

“Từ Hải Ưng.” Hạo Dương nhìn anh, cũng không tức giận, dừng một chút, nói: “Anh đã vô ý dính vào. Như vậy, từ nay về sau, tôi hi vọng sẽ không phát sinh chuyện giao dịch của Stephen và Bạch Siêu bị lộ ra cho BOF lần nữa.” Dứt lời, Hạo Dương lập tức đứng dậy, nhanh chóng xuống xe.

Từ Hải Ưng cười sờ sờ cái mũi, xuống xe, vắt áo khoác lên vai, đến trước mặt Thạch Phi cười nói: “Xem ra người ta đưa tin không sai, giám đốc Thạch thật đúng là một người tuấn tú lịch sự, ha ha ha….”

“Có chỗ nào so được với tư thế oai hùng của đạo diễn Từ.” Thạch Phi cùng Từ Hải Ưng bắt tay nhau, sau đó anh nhìn về phí Hạo Dương, nheo mắt, cười nói: “Thật không nghĩ đến ảnh đế cũng tới.”

“Lần này Hạo Dương diễn vai nam số 1, cùng với nam số 2 diễn chung tương đối nhiều, cho nên hôm nay cậu ấy đi cùng tôi nhìn xem Đường Viễn diễn thử thế nào.” Từ Hải Ưng đi cùng Thạch Phi vào trong, còn tề mi lộng nhãn, nói: “Giám đốc Thạch, anh vừa đảm nhiệm chức vụ ở Hoa Thiên đã lấn quân sang điện ảnh rồi. Nếu mà Cố còn ở đây, hơn phân nửa là không nhận đâu nhá! Xem ra, anh rất có lòng tin với cậu bé thiên tài âm nhạc này nhỉ?”

“Đương nhiên!”

Đoàn người nói nói cười cười vào cao ốc.

A Mỹ đứng ở ngoài cửa, vỗ vỗ bả vai Đường Viễn, cả người lẫn vật đều tỏ ra vô hại, nói: “Không cần sợ, cứ biểu diễn theo lý giải nhân vật của cậu là được, công việc chủ yếu của chúng ta vẫn là sáng tác nhạc mà.”

“Cám ơn.” Trong lòng Đường Viễn buồn cười, nghĩ đến chính mình đầu thai làm người một lần nữa, cư nhiên lại nhảy vô vào giới giải trí lộn xộn này, đã thế còn được hậu bối BOF an ủi nói “Không cần sợ”.

Đường Viễn đem kịch bản đưa cho A Mỹ, đẩy cửa vào phòng.

Từ Hải Ưng chậm rì rì mà liếc hắn một cái, lấy ra một điếu thuốc, thuận miệng nói: “Cậu nhìn kịch bản rồi?”

“Vâng.” Tầm mắt của Đường Viễn dừng trên người Hạo Dương, không nói nữa.

“Vậy diễn màn cuối cùng đi, đoạn Bạch Luật chết ấy.” Từ Hải Ưng dùng ngón tay xao xao bàn, đột nhiên nghiêng đầu, cười nói: “Cậu không diễn phụ cho cậu ta sao?”

Hạo Dương lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm Đường Viễn, nói: “Trước nhìn cậu ta có bản lĩnh để tôi nguyện ý diễn phụ cho không đã?”

Thạch Phi cười cười, tâm nói ‘sếp Cố mà có mặt ở đây phỏng chừng đã đem ảnh đế này đá văng rồi, sếp vốn bao che khuyết điểm a’.

Cảnh cuối cùng của ǁTuyệt Sátǁ.

Tổ chức Dị Nhân đã bị những kẻ dị biến giết hại gần như không còn.

Nam chính số 1 Bạch Âm dẫn tiểu đội thợ săn cùng nhân vật phản diện số 1 – Long Tuyền thống lĩnh những kẻ dị biến triển khai giao phong cuối cùng. Theo thời gian trôi qua, những người bị dị biến của hai bên gần như tử vong gần hết.

Bản thân Bạch Âm bị trọng thương, ngay tại thời điểm Long Tuyền giương miệng to như chậu máu cắn xé, nam số 2 Bạch Luật đột nhiên từ trong đống xác chết lao ra. Toàn thân cậu là máu, súng săn trong tay hung hăng nã liên tục vào người Long Tuyền, liên tục đánh lui Long Tuyền về phía sau.

Bạch Luật vứt khẩu súng, như báo săn nhảy lên người Long Tuyền đang trúng đạn như tổ ong, há mồm cắn cổ tay mình, đem máu mạnh mẽ đẩy vào miệng đối phương. Long Tuyền thống khổ thét lên, đem thiết quyền đầy mũi nhọn hung hăng xỏ xuyên qua bụng Bạch Luật.

Cả người Bạch Luật run rẩy, nước bọt, máu, thịt nát tràn ra khóe miệng, ruột gan rách nát, người bị hất văng gần trăm thước.

Đường Viễn lẳng lặng tựa vào trên cửa, hai tay buông thõng xuống trên mặt đất, ngón cái tay phải giật giật, ánh mắt trống rỗng thẳng tắp nhìn về phía nơi nào đó như muốn tìm kiếm cái gì, yết hầu gian nan phát ra vài thanh âm mỏng manh.

A Mỹ đứng gần đó há miệng thở dốc, nghẹn họng trân trối mà nhìn Đường Viễn, phảng phất trong nháy mắt bị một cỗ áp lực lớn không gì sánh được do thiếu niên khác thường này diễn xuất tạo ra, cả không gian ngập trong bi tráng, hô hấp cũng thật khó khăn để tiến hành.

Trên mặt Từ Hải Ưng không có biểu tình gì, anh nhìn ánh mắt trống rỗng của Đường Viễn đột nhiên giật giật. Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt đó sáng lên, làm như tìm được anh trai Bạch Âm, mang theo vô tận thỏa mãn cùng quyến luyến, sự ấm áp phô thiên cái địa ập đến trong khoảnh khắc này hình thành sự đối lập mãnh liệt với khí tức lạnh lùng vốn có của bản thân.

Khóe môi Đường Viễn treo lên một nụ cười cực nhạt, ánh mắt tựa hồ như không muốn, lại tựa hồ mang theo an tâm, trong phút chốc xám trắng, rốt cuộc không có khí tức.

Qua thật lâu, cho đến khi Đường Viễn từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ mông, mọi người mới hồi phục tinh thần lại.

“Thần tình vừa rồi… là gọi anh ư?” Từ Hải Ưng lẩm bẩm nói: “Tốt, tốt, rất tốt, diễn biến tâm lý, biểu cảm rất khá…”

Hạo Dương nhìn chằm chằm Đường Viễn, đột nhiên nói: “Người chưa từng trải, chưa từng diễn bất cứ vai nào, rất hiếm khi có thể diễn sinh động một nhân vật như vậy, nếu tôi nhớ không nhầm, cậu mới 17 tuổi phải không?”

Thạch Phi vốn ngây người một bên lập tức phản ứng, không đợi Đường Viễn đáp lời, anh đã nhìn Hạo Dương, không vui nói: “Ảnh đế, có vài người từ nhỏ đã được coi là thiên tài diễn xuất.”

“Ha hả…” Hạo Dương cũng không giận, chính là gật gật đầu, đứng dậy đi đến trước người Đường Viễn, cúi đầu nhìn hắn, nói: “Đích xác tôi không có nhìn nhầm, cậu là thiên tài hiếm có, có thể hát, có thế viết nhạc, lại có thể diễn. Tôi rất chờ mong lúc hợp tác với cậu, Đường Viễn.”

Sau giờ tự học, nhóm Dịch Cử đưa Đường Viễn về khu nhà trọ của giáo sư.

Trần đặt tay lên bả vai Đường Viễn, cười hì hì nói: “Gấu mập! Cậu hiện tại là truyền kì của soạn hệ chúng ta, truyền kì của đại học A! Khi cậu phải diễn, bọn tôi nhất định sẽ chép bài đầy đủ cho cậu.”

“Cậu có mà muốn chép bài cho Hoa Dung ấy!” Trương Thụy không khách khí mà đá Trần một cước, cũng đặt tay lên bả vai Đường Viễn, tay kia thì đặt trên vai Dương Tuấn, hừ hừ nói: “Gấu mập! Cậu không cần để ý vụ này. Bọn tớ sẽ ghi âm bài giảng của giáo sư gửi qua hòm thư cho cậu. Ở phim trường phải chú ý xử lý tốt mối quan hệ với các nhân viên biết không? Cái nghiệp diễn viên này cũng không dễ dàng! Hơn nữa, đạo diễn Từ cũng nổi danh là một nhân vật khó tính, không quản ai là ảnh đế ảnh hậu, diễn không tốt lập tức mắng, mắng vô cùng khó nghe, cho nên —— “

“Được rồi được rồi, về sau mọi người thay nhau giúp cậu ấy ghi âm bài giảng và ghi bài.” Dịch Cử chặn đứng lời lảm nhảm của Trương Thụy, hướng Đường Viễn cười cười, đưa gói thịt kho tàu qua: “Hâm nóng lên rồi ăn, bọn mình đi đây!”

Đường Viễn cười phất phất tay với đám bạn, xoay người vào nhà. Hướng Đông ngồi trên bồn hoa gần đó, hút thuốc, nhìn đám thiếu niên, khóe môi hơi hơi mang ý cười.

Đường Viễn vừa mở cửa, Cố Thiếu Cảnh kéo vang pháo hoa, hưng phấn nói: “Đương đương đương ——! Hoan nghênh chị dâu chiến thắng trở về—— ngô! Gấu mập, cậu lại xoa đầu tôi! A a a! Sao mấy người toàn thích xoa đầu bản thiếu gia thế hả?”

Mèo Mun thí điên thí điên chạy tới, cọ cọ chân Đường Viễn, lại đặc biệt khinh bỉ liếc mắt nhìn Cố Thiếu Cảnh một cái, nhanh nhẹn mà nhảy lên trên ghế sa lông, vừa chụp vừa cắn gói Cadic.

“Vệ sĩ của em vẫn ở dưới nhà, còn chưa đi. Có muốn gọi anh ta ăn khuya không?” Tâm tình của Cố Viêm hôm nay đặc biệt tốt, từ phòng bếp lộ nửa người ra ngoài, dựa vào cửa gỗ, vươn tay nói: “Thịt kho tàu? Đem lại đây anh hâm nóng cho.”

Mặt Đường Viễn không đổi sắc, lại gần đem thịt kho tàu đưa qua, không ngờ Cố Viêm bắt lấy tay hắn kéo vào phòng bếp, đặt ở trên cửa. Cố Thiếu Cảnh mãnh liệt tăng âm lượng ti vi, vuốt đầu mèo Mun, ác ác kêu lên: “Mèo Mun, mau nhìn! Kim cương biến hình lập tức muốn ghen tị!”

Cố Viêm: “…”

“Lần trước làm măng rất đài.” Đường Viễn vuốt ve bàn tay to đang giữ sau gáy mình, quét mắt nhìn gói Oreo to đùng đã mở trên thớt, nói: “Ngày mai anh về nhà, đừng cho cậu ấy đi theo.”

Cố Viêm dùng chân đóng cửa phòng bếp, vòng tay ôm thắt lưng Đường Viễn, dẫn đến gần bếp, dùng chiếc đũa gắp một khối măng vừa nấu, thổi thổi, đưa tới bên miệng Đường Viễn, thấp giọng hỏi: “Hôm nay diễn thử, nhớ tới Du Hồng hay Hướng Đông?”

“Điều tra cái người tên là Hạo Dương.” Đường Viễn đáp phi sở vấn, há mồm ăn măng. Sau đó đầu hắn húc lên, trán đập thẳng vào cằm Cố Viêm. Cố Viêm nhăn nhó kêu lên một tiếng đau đớn.

“Anh đi gọi Đông tới ăn cơm.” Đường Viễn nhân cơ hội xoay người, rời khỏi vòng tay Cố Viêm, nói: “Nhiệm vụ liên quan đến Stephen, nhớ để cho anh một suất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play