Hướng Đông trở tay ôm lấy áo khoác đi đến phòng ngủ phía đông. Mèo Mun run rẩy lỗ tai, nghểnh cổ liếc anh một cái, lại trở mình dưới bụng Tia Chớp, tiếp tục ngủ.
“Mấy ngày nay mày chạy đi đâu thế?” Hướng Đông nhướng mày, ngồi xổm xuống sờ sờ mèo Mun, nó thoải mái mà cọ cọ đầu vào tay anh.
Tia Chớp ngẩng đầu lên, trừng anh bất mãn.
Hướng Đông cười cười: “Chân Cố Viêm, chính là chú mày cắn đi?”
Tia Chớp hít hít mũi, tiếp tục trừng anh.
Hướng Đông: “…”
Trên giường, Đường Niệm lầu bầu trở mình một cái, đem Đường Viễn hướng trong ngực ôm ôm, một chân khoát lên trên người hắn, ý tứ chiếm hữu hàm xúc mười phần.
Đường Niệm cũng không biết đang mộng đẹp cái gì, cười đến thật ngốc, nước miếng còn rớt lên đầu Đường Viễn.
Hướng Đông ngồi xổm nhìn một lát, đứng lên, một tay đút trong túi áo, vệt sẹo cũ uốn lượn lộ ra từ cổ áo, thô cuồng mà dữ tợn, lại có loại thiết huyết rắn rỏi đẹp trai.
Ánh mắt anh đánh giá hai anh em sinh đôi đang ngủ trên giường. Qua một hồi lâu, Hướng Đông mỉm cười, một lần nữa đem chăn đắp lại cho anh em Đường Niệm, còn sờ sờ đầu Đường Viễn mới xoay người đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại một lần nữa, Đường Viễn lập tức mở mắt. Trên trán vẫn còn còn sót lại cảm giác thô ráp của bàn tay. Mặt hắn không đổi sắc nhìn trần nhà, nhưng trong nháy mắt, trái tim giống như bị bom nổ mạnh, đau đến tay chân hắn đều lạnh lẽo.
Người đó là Hướng Đông, đã từng là cộng sự tốt nhất của hắn.
“Tiểu Viễn?” Cửa lại bị người đẩy ra, Cố Viêm gọi khẽ một tiếng. Thấy chăn gồ cao trên giường bọc kín hai người, anh lập tức nổi giận, nhanh chân tiến lại gần, trực tiếp ôm lấy Đường Viễn đi ra ngoài.
Mèo Mun bị dọa giật mình, “Meo meo” vừa muốn phi lên, bị Cố Viêm trừng mắt nhìn liền xù lông, “Ngao ngao” một tiếng, nhảy vọt lên, vuốt giơ ra bám chắc vào hông anh.
Đường Viễn càng giận điên lên, tung một quyền vào mặt Cố Viêm.
“Em đánh đi, đánh chết anh cũng không buông tay.” Cố Viêm kêu lên một tiếng đau đớn, không né cũng không hoàn thủ. Hành vi lưu manh phát tác, anh dùng đầu lưỡi liếm mép, tiếp tục ôm người đi ra ngoài.
Đường Viễn tức đến nổ phổi, huyệt thái dương phình nhảy lên. Hắn đang tính toán lại cho thằng cha này một quyền ác hơn. Đột nhiên Cố Viêm đem cổ bên trái hướng tới, nói: “Nhìn đi, dấu vết quyền sở hữu của em vẫn còn đây này!”
Đường Viễn: “…”
“Đừng đánh, cơ bắp anh khá rắn chắc, em không chê đánh đau tay anh còn ngại đâu!” Cố Viêm mặt không đổi sắc, tâm không loạn, càng làm ra vẻ nghiêm túc đi đến phía trước, tận lực lắc lắc cổ nói: “Tức giận sao? Nào, lại đến bên này gặm một vết nữa, chứng minh quyền sở hữu của em đi.”
Đường Viễn: “…”
Tia Chớp đứng dậy ngạc nhiên, vẫn không nhúc nhích, mắt mở trừng trừng nhìn Cố Viêm ôm ấp chủ nhân nó đang khập khiễng đi ra ngoài. Sửng sốt mất ba giây, Tia Chớp rốt cục hoàn hồn, lập tức cúi đầu định củng củng vật nhỏ —— trời ạ! Cái gì đều không có? Meo meo đâu rồi?
Nó cảm thấy bất khả tư nghị lại phi thường phẫn nộ, thật giống như bị người ta quang minh chính đại mà đoạt đi món đồ chơi yêu quý nhất. Tia Chớp lập tức vẫy mạnh cái đuôi xù lao ra, hai chân trước bắc lên cửa gỗ phòng ngủ của Cố Viêm, đánh đánh, cào cào, sủa váng lên, quả thực vô cùng nóng nảy.
Bất khả tư nghị nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”.
“Mày còn như vậy tao sẽ rất tức giận.” Cố Viêm nắm gáy mèo Mun, kéo nó ra khỏi ống quần, quơ quơ trước mắt, cố ý lớn tiếng nói: “Mày sốt ruột sao? Sợ tao làm gì với tiểu Viễn à? Tao biết em ấy là chủ nhân của mày. Tuy hiện tại em ấy không chịu thừa nhận, nhưng một ngày nào đó tao sẽ bắt em ấy phải tự thú nhận chuyện này.”
Cố Viêm chỉa chỉa cửa ra, khóe môi nhếch lên: “Nếu mày ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ cho mày ở lại trong phòng. Nếu không nghe lời, tao có thể tống mày ra ngoài cửa với Tia Chớp.”
Mèo Mun “Ngao ngao” kêu to giận dữ, quơ móng vuốt với ý đồ phá Cố Viêm đến cùng.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Đường Viễn tức giận đến mặt đều tái rồi, căn bản không có cách nào cùng Cố Viêm câu thông. Hắn đoạt lại mèo Mun, ôm lấy nó muốn đi ra ngoài.
Cố Viêm như hổ đói vồ mồi, đem Đường Viễn trực tiếp áp đảo, đầu vùi vào trong cổ của hắn ngửi tới ngửi lui, tranh thủ ăn đậu hũ: “Em nói anh muốn làm gì? Tiểu Viễn! Em là người của anh.” Nói xong, không đợi Đường Viễn phản ứng, lại một trận bá đạo hôn môi.
Lần này, một chút mềm lòng của Đường Viễn cũng bị mất, tâm nói ‘thằng nhóc thối này còn không dứt?’
Cong gối thúc thẳng vào bụng Cố Viêm, Đường Viễn vươn tay chế trụ đầu anh, trực tiếp xoay người, hai người lập tức cao thấp đổi chỗ. Hắn cưỡi ở trên người Cố Viêm, huy quyền liền đấm: “Họ Cố!”
“Gọi lão công!” Cố Viêm cười tươi như hoa, dụng chưởng bao lấy nắm tay Đường Viễn, nâng cổ, đem miệng tiến sát vào: “Dù sao em cũng muốn đánh, anh đây hôn một cái cũng là hôn, hai cái cũng là hôn, thẳng thắn một lần thân đủ đi!”
“Cố Viêm!” Đường Viễn rống lên, nhưng nắm tay còn lại cũng nhanh chóng bị bao lấy.
Cố Viêm liếm liếm môi, híp mắt nhìn hắn nửa ngày, thở dài, mãnh liệt xoay người áp Đường Viễn xuống bên dưới.
Anh kéo chăn đem Đường Viễn bao kín, cọ cọ mũi hắn, đáy mắt lộ vẻ sủng nịch: “Tốt lắm, tốt lắm, không náo loạn nữa! Thân thể hiện tại của em đánh không lại anh đâu, ngủ ngoan nào!”
Hai thế làm người, lần đầu tiên Đường Viễn biết tức điên là loại cảm xúc thế nào.
Cố Viêm xách mèo Mun đang dựng lông lên, rất tự nhiên hôn trán Đường Viễn một cái, nghiêm túc nói: “Tiểu Viễn, đêm nay em ngủ ở đây, anh sẽ không làm gì em. Nhưng nếu em muốn ngủ chung với Đường Niệm, anh sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy, hiểu không?”
Anh mở rộng cửa, xách mèo Mun ra phía trước, hướng Tia Chớp nhướng mày nói: “Ồn ào quá! Nó đây, ôm nó đi ngủ ngay.”
Tia Chớp ngẩng đầu, nháy mắt cùng Cố Viêm đạt thành một loại hiệp định chỉ hai người biết, lập tức cắp mèo Mun đát đát mà chạy, làm mèo Mun tức giận kêu gào ầm ĩ.
Đường Viễn hoàn toàn không còn cách nào khác, cồn cùng tức giận thường xuyên kích thích đại não, hắn cũng lười gây sức ép với Cố Viêm, trở mình một cái, hai mắt liền nhắm lại, đi ngủ.
Cố Viêm sờ sờ “dấu ấn” trên cổ, đùi phải vừa rồi bị Đường Viễn đá phải, mơ hồ đã thấy máu thấm qua băng vải.
Anh phóng nhẹ cước bộ, khập khiễng đi vào toilet, tỉ mỉ soi gương một hồi, nhìn thế nào cũng cảm thấy “dấu ấn” trên cổ vô cùng thuận mắt, tâm nói ‘đây là dấu vết lão bà để lại, phòng chừng có thể tồn tại hơn một tháng đây, nhìn thật đẹp mắt a’.
Nghĩ nghĩ… Anh liền cứng rắn.
Cố Viêm tựa vào trên vách tường phòng tắm, hơi hơi thở hổn hển.
Anh rất muốn tắm rửa, bất quá, đùi phải vừa bị Tia Chớp tặng cho vài vết, Đường Viễn lại đá trúng lần nữa, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng không thể đụng nước bây giờ a.
Cố Viêm nhịn một lát, nhưng tưởng tượng Đường Viễn đang nằm trên giường của mình, đắp chăn của mình, còn ngủ đến bất tỉnh nhân sự (cái này còn phải chờ xác nhận). Anh liền nhịn không được, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể dùng tay giải quyết.
Nói đến tắm, Cố Viêm có một thói quen, bắt đầu từ 10 tuổi, anh đặc biệt không thích dùng bồn tắm lớn.
Có khả năng thói quen này cùng với việc sinh hoạt sau vụ ám sát đó có liên quan đến nhau. Lần đó nhờ Tuyết Lang bảo hộ, Cố Viêm cũng không bị thương nặng gì, nhưng khi anh mở mắt ra lần nữa thì phát hiện mình đang ở nước Mỹ.
Cố Viêm sống trong một phòng ở ngoại thành, một căn nhà hai tầng tư nhân, có vườn, bãi cỏ, hoàn cảnh khá tao nhã và an tĩnh. Trong nhà chỉ có một ông già câm giúp đỡ việc sinh hoạt hàng ngày của anh.
Cố Viêm là một đứa trẻ trưởng thành sớm, tính cách cũng độc lập.
Anh hiểu được mình đã xảy ra chuyện gì, không khóc cũng không nháo, bắt đầu mang sách vở, bắt xe buýt hàng ngày đến trường. Bình thường anh cũng không thích cùng người khác nói chuyện, trên cổ vẫn đeo vòng cổ của Tuyết Lang, trong túi bao giờ cũng có hai gói Oreo, một túi ăn, một túi để đó.
Một lần, sau khi Cố Viêm hoàn thành việc huấn luyện hằng ngày, người lấm lem đầy bùn đất và mồ hôi, anh bò vào phòng ngủ, thoát đồ trèo vào bồn tắm lớn.
Bởi vì quá mệt mỏi, nước lại ấm áp, anh nằm một lát liền ngủ quên, trượt dần xuống, thiếu chút nữa đã bị chết đuối. Cái loại sợ hãi nháy mắt phá tan đại não vẫn luôn in sâu trong đầu anh từ bấy đến giờ. Lúc đó anh chỉ biết gắt gao cầm chặt vòng cổ của Tuyết Lang, cơ thể không giữ được mà phát run, sợ hãi và cô độc.
Ngày hôm sau, Cố Viêm đã gọi điện thoại yêu cầu bỏ ngay bồn tắm lớn, toàn bộ đều thay bằng vòi hoa sen. Cũng từ đó, anh không bao giờ tắm trong bồn tắm lớn một lần nào nữa.
Một tiếng gầm nhẹ, Cố Viêm ngưỡng thẳng cổ, vòng cổ của Tuyết Lang dán trước ngực cũng cao thấp phập phồng.
Cố Viêm thoải mái mà mị hí mắt, tuy rằng không quá tận hứng, nhưng còn nhiều thời gian, một ngày nào đó anh sẽ đem Đường Viễn ăn kiền mạt tịnh.
Giặt xong quần áo, Cố Viêm đem cạp quần kéo tới thắt lưng, vỗ vỗ cơ bụng tinh tráng đầy tự hào. Cứ nghĩ đến việc đã xin xong một xuất trợ giảng cho Jason, sau ngày nghỉ quốc khánh sẽ được gặp Đường Viễn hàng ngày, anh liền cảm thấy vô cùng mừng rỡ và thỏa mãn: “Sói con dù cứng rắn thế nào cũng là sói, em có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay Viêm Hổ anh sao?”
Cố Viêm từ toilet đi ra, chỉ có một suy nghĩ, đó là tiến vào ổ chăn ôm Đường Viễn.
Dù không thể ăn ngay, nhưng mình ôm đỡ thèm vẫn được a.
“Đi xuống!” Đường Viễn ngủ đến mơ mơ màng màng, nhưng sự cảnh giác, đề phòng trong não vẫn mở ra.
Hắn nhéo chăn, vươn chân ra, một cước đem Cố Viêm đá xuống, xoay người cuộn chăn lại như một con sâu, rất không kiên nhẫn mà lầu bầu: “Còn dám mò lên lần nữa, tôi bắn chết ngay! Mèo Mun còn đang ở ngoài cửa, bắt nó mang vào đây cho tôi.”
Trong lòng Cố Viêm “Ha” một tiếng, cười thành đồ ngốc, tâm nói ‘khẩu khí này hoàn toàn chính là của Tuyết Lang, em còn muốn chối nữa, cứ chối nữa đi’.
Trong lòng anh nhẩm lại truyền thuyết các loại mượn thi hoàn dương, chuẩn bị ngày mai liền đi Hongkong tìm vài đại sư hỏi thăm về vấn đề này. Cố Viêm vừa nghĩ vừa đi ra ngoài mở cửa, mèo Mun cùng Tia Chớp đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn.
Cố Viêm: “…”
Phỏng chừng mèo Mun là vô cùng tức giận, trên mặt đất lăn lộn, xoay quanh, khóc lóc om sòm, bộ lông cũng lộn xộn hết cả lên, đông dựng một đằng, tây dựng một nẻo.
Tia Chớp “Nha nha nha” mà dùng đầu đi củng nó, lại duỗi thân thè lưỡi liếm liếm lấy lòng, cái đuôi xù cũng ve vẩy.
Mèo Mun bị nó củng nghiêng cả người, đã thế toàn thân sực mùi cún, lại càng tức giận hơn, cũng không đoái hoài đến việc phải tiếp tục chiến đấu với Cố Viêm nữa, trực tiếp vọt thẳng đến đuôi của Tia Chớp, vồ lấy ngoạm một cái.
Tia Chớp bật người vui vẻ, lại giống như trước kia, cái đuôi vểnh cao, mang theo mèo Mun chạy vào trong phòng.
Cố Viêm: “…”
Tia Chớp cùng mèo Mun náo loạn trong chốc lát. Cuối cùng nó bị mèo Mun dạy dỗ một chập, chỉnh đốn lại khuôn phép, mới thành thật không giằng co nữa mà nằm xuống thảm lông dê nhưng biểu tình rất không tình nguyện.
Mèo Mun lại nhảy lên giường, cọ cọ đầu Đường Viễn, cuộn tròn người lại, nhắm mắt ngủ.
Mặt Cố Viêm tái rồi.
Anh leo lên giường nhiều lần nhưng đều bị Đường Viễn đạp xuống không thương tiếc, đành dở khóc dở cười mà đứng một lát, chân cọ cọ trên mặt thảm một hồi, vô cùng bất đắc dĩ mà ngậm ngùi sang gian phòng ngủ phía tây, ngã đầu ngủ.
Đường Niệm ngủ đến quá nửa đêm, đứng lên đi vệ sinh.
Đầu óc cậu cũng không rõ ràng, mở cửa một phòng ngủ, xem xét nửa ngày mới nhìn rõ đây là em trai mình. Đường Niệm lắc lắc cái đầu, dịch dịch chăn, leo lên giường ôm Đường Viễn, mĩ mãn ngủ tiếp.