“Ngô…” Đường Viễn nhăn mặt, miệng đã bị Cố Viêm hôn đến phát đau.

Hiện tại thể lực của hắn căn bản là vô pháp chống lại Cố Viêm, bị ép tới khó chịu, đầu cũng thấy đau, cái cảnh này thật tức giận a, tay nhanh chóng khép lại, chặt vào sau gáy Cố Viêm, cả giận nói: “Còn dám hôn nữa này!”

“Tiểu Viễn…” Cố Viêm kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp lệch qua trên người Đường Viễn, gục xuống.

Đường Viễn thở hổn hển vài hớp khí, lao lực đem Cố Viêm đẩy sang một bên, ngẫm lại chưa thấy hết giận, lại đá cho vài phát nữa, rồi ngồi xuống đem Cố Viêm đánh một trận cho bõ ghét.

Từ tủ đầu giường lấy một cốc nước uống hết, Đường Viễn dùng ngón trỏ nhu ấn huyệt thái dương. Cảm thấy trong đầu thật lộn xộn, hắn nheo lại ánh mắt, cố gắng loại bỏ hết những lời Cố Viêm vừa nói ra khỏi đầu.

Đường Viễn vẫn luôn là phái hành động.

Đời trước, hắn từng là đặc công cao nhất của BOF, tại phương diện tin tức kỹ thuật, năng lực của hắn cũng rất xuất chúng.

Trong lúc quân huấn, Đường Viễn đã từng muốn biết rõ ràng mọi chuyện về Cố Viêm, nên đã lén lút mua, phối trí lại CPU đa nhân và mainboard có tốc độ rất không tồi. Sau đó hắn lại tìm trên các trang web trong và ngoài nước sưu tập đủ các loại linh kiện, lần thứ hai tổ hợp tân trang lại, máy tính cá nhân đã có công năng đạt đến cấp bậc quân dụng.

Ý tưởng của Đường Viễn rất trực tiếp, hắn muốn xâm nhập tổng bộ kỹ thuật – Lầu hai của BOF, điều tra hồ sơ đặc công của Cố Viêm, muốn xem vì sao năm 10 tuổi không chết và vì sao hiện tại lại làm việc ở BOF.

Nhưng thật đáng tiếc, chỉnh thể năng lực cùng trình độ của BOF hiện tại đã hoàn toàn không như Đường Viễn nghĩ. Trình tự, chương trình hắn biên soạn dù rất mạnh, nhưng tại giây thứ mười lăm đã bị tổng bộ xuyên qua cùng phản truy tung.

Lúc ấy Đường Viễn phi thường giật mình, may mắn là hắn đã chuẩn bị đầy đủ, nhanh chóng dùng trình tự thứ hai bao trùm tín hiệu nguyên, lại trực tiếp cầm một ly nước nóng đổ thẳng vào bộ xử lý của máy tính, rút ngay các chủ linh kiện đập bể, ném ra, tắt nguồn điện mới không mang đến nguy hiểm chí mạng cho mình.

Nhưng người xâm nhập chính là Đường Viễn, chứ nếu là người khác, không riêng gì máy tính hỏng mà phỏng chừng cả người cũng bị BOF bắt được.

Đầu Đường Viễn choáng váng đến lợi hại, hắn nhìn Cố Viêm, trên mặt có chút tối nghĩa không rõ.

Cậu thiếu tôi cái gì? Mạng sống năm 10 tuổi sao?

Chỉ yêu một người là Tuyết Lang đến sinh lão bệnh tử, cậu yêu cái gì?

Vì cái gì tìm tôi? Cậu nghĩ tôi là ai?

… …

“Tôi với cậu rất quen thuộc sao? Cho dù cậu có mười thành nắm chắc thì có năng lực thế nào?” Thanh âm Đường Viễn rất thấp, lại từng chữ không ngừng: “Tôi là Đường Viễn.”

Hắn đứng dậy, lảo đảo mà đi đến phòng ngủ phía đông. Đường Niệm đang mang bộ dáng “siêu nhân nước Mỹ” nằm trên giường, ngủ say như chết.

“Anh?” Đường Viễn hô một tiếng, thấy Đường Niệm không phản ứng, vẻ mặt liền trầm tĩnh lại. Hắn cười, cởi giày và áo khoác cho Đường Niệm, cũng điều chỉnh lại tư thế ngủ, đắp chăn cẩn thận rồi mới ngồi vào bên giường xoay người cởi giày.

Ngoài cửa, mèo Mun đột nhiên kêu một tiếng, vụt nhảy vào, cắn giầy của Đường Viễn tha ra bên ngoài.

“…” Đường Viễn sửng sốt, nhớ tới Tia Chớp còn nằm gục ngoài cầu thang, mỉm cười gãi nhẹ cằm nó rồi đặt nó lên vai, lắc lư đi ra ngoài lần nữa.

Ngồi xổm xuống cầu thang, Đường Viễn sờ sờ bụng Tia Chớp, dừng ở một chỗ, vươn ngón tay cái dùng sức nhấn một cái, Tia Chớp lập tức thức dậy. Mắt đại cẩu chuyển vài vòng, cọ cọ người Đường Viễn, lại cúi đầu hướng mèo Mun  “Ư ử” kêu mấy tiếng.

Mèo Mun nhảy xuống, làm như có thật mà dùng chân trước vỗ vỗ mũi Tia Chớp. Tia Chớp lập tức ve vẩy cái đuôi xù, dụi mũi vào người mèo Mun.

Sau đó hai con vật bám theo chủ nhân về phòng ngủ. Đường Viễn cũng không quản, thoát giày chui vào chăn nằm cùng Đường Niệm, ngủ mất.

Tia Chớp ngửi tới ngửi lui, tìm thảm lông dê dày ở bên giường, đem mèo Mun bao vào trong ngực, dùng đầu củng củng nó. Mèo Mun trở mình một cái, nhìn nhìn Đường Viễn, cảm thấy mỹ mãn mà mị mắt.

Hướng Đông hấp tấp đem xe ngừng lại, chìa khóa xe cũng thiếu chút nữa quên rút, anh trực tiếp lao thẳng đến phòng ngủ trên tầng hai của Cổ Viêm, mở cửa sợ hãi kêu lên: “Tiểu Viêm?”

Cố Viêm đang ngồi ở bên giường uống nước, hầu kết cao thấp chuyển động. Cổ bên trái có hai hàng dấu răng song song đã tím bầm, nhấp nhô theo động tác uống nước, nó dường như cũng uốn tới ẹo lui.

Hướng Đông: “…”

Thở ra một hơi, Hướng Đông đem áo khoác cởi ra, khoát lên giá treo quần áo. Anh mở cửa vào toilet, khi trở ra, trong tay anh đã cầm một chiếc khăn lông ướt, ngồi vào bên giường đưa cho Cố Viêm, tầm mắt dừng lại trên cổ đánh giá, cau mày nói: “Chỗ nào bị chó cắn?” Đó là người cắn đi?

“Cái hòm thuốc ở trong tủ quần áo.” Cố Viêm nâng lên đùi phải ý bảo, tiếp nhận khăn mặt, lau mặt sơ qua, hỏi: “Thằng nhóc đi rồi?”

“Đã đi theo đầu bóng lưỡng, anh nghe giọng thằng nhóc trong điện thoại, phỏng chừng thật bị em dọa sợ.” Hướng Đông liếc Cố Viêm một cái, đi qua mở ra cơ quan trong tủ quần áo, chọn hòm thuốc nhỏ, dừng một chút, nói tiếp: “Bình thường em rất ít uống thành như vậy? Có chuyện gì vậy?”

Cố Viêm không nói chuyện, đem khăn mặt khoát lên trên mặt, đưa tay đè huyệt thái dương. Khi anh cúi đầu, khăn mặt trượt xuống chạm vào bột rắc trên vết cắn, đau đến nỗi anh phải che cổ kêu lên một tiếng, hít một ngụm lãnh khí. Ngẫm lại chuyện vừa xảy ra, bản thân anh lại cảm thấy mừng rỡ còn không kịp, không có gì phải buồn phiền.

Hướng Đông: “…”

“Nếu để Tả Quang biết em bị chó cắn, phỏng chừng cô ấy có thể lấy kim tiêm đâm em một tuần.” Hướng Đông chậm rãi kéo ông quần Cố Viêm lên, tiến hành tẩy trừ đối với miệng vết thương, tiêu độc, sau đó quấn băng vải, đáy mắt hiện ra một tia trêu ghẹo, nói: “Lần trước, em đem mấy người đó đi Lầu bốn ‘Chích’, cô ấy vô cùng ghi nhớ thiệt hại này đấy.”

“Anh Đông! Anh có tin tưởng chuyện mượn thi hoàn dương không?” Cố Viêm đột nhiên quay đầu hỏi.

Hướng Đông sửng sốt, ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh liếc Cố Viêm một cái, cười nói: “Làm sao có thể? Kia đều là mê tín thôi! Nếu có chuyện này sảy ra, anh đã sớm kiếm thi thể người khác cho Sói con và Du Hồng dùng rồi!”

Cố Viêm mím môi không nói chuyện, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Đúng rồi, sau khi Tuyết Lang từ xóm nghèo trở về, là Tả Quang làm kiểm tra thân thể cho anh ấy đi? DNA của anh ấy, Lầu bốn còn lưu giữ hay không?”

Hướng Đông nhíu mày, tay quấn băng vải dừng một chút, nói: “Không có khả năng còn lưu giữ, một khi đặc công BOF chết, tất cả những vật sở hữu nói lên sự tồn tại của họ đều tiêu hủy, Sói con cũng không có ngoại lệ.”

“Em nhớ rõ Tả Quang đã từng tự mình thí nghiệm một mẫu của Tuyết Lang mà.” Cố Viêm bóp bóp cánh tay, nơi nào trên người cũng đau nhức. Dùng đầu ngón chân anh cũng biết mình vừa mới bị Đường Viễn đánh thảm, có nhiều chỗ còn bầm tím.

“Tả Quang tự mình tiêu hủy.” Hướng Đông thu hồi hòm thuốc, đột nhiên nhìn Cố Viêm, nói: “Lão Đại, em vẫn còn điều tra chuyện của Sói con sao?”

Cố Viêm nhíu mày, nhất thời có chút không ngờ sẽ bị hỏi như vậy, lạnh nhạt nói: “Anh hỏi Tả Quang?”

Ánh mắt Hướng Đông có chút giãy dụa, giống như đang có quyết định gian nan, qua một hồi lâu mới lộ ra một tia cười khổ, đi đến cửa đè xuống vài cái nút, hiệu quả cách âm trong phòng ngủ nháy mắt thăng cấp.

Anh thở dài, nói: “Anh Vân đã nói nhiều lần với anh, chỉ cần em hỏi đến chuyện của Sói con thì anh không nên nói gì cả.”

Cố Viêm lập tức biến sắc mặt .

“Tiểu Viêm!” Hướng Đông khẽ quát một tiếng, nhăn mi lại, lắc đầu nói: “Em nhìn lại mình đi. Từ lúc về nước 6 năm trước đến hiện tại, chỉ cần nhắc tới Sói con là em liền tức giận. Anh chưa nói là sẽ không nói cho em biết.”

“Vậy rốt cuộc anh có hỏi Tả Quang không?” Cố Viêm đạp chân bàn.

“Anh đã hỏi qua, nhưng không biết cô ấy có nói thật với anh không. Tiểu Viêm, em cũng nên biết, Sói con vẫn luôn là cấm địa của Tả Quang.” Hướng Đông đứng ở trước tủ quần áo, lấy ra một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, thong thả mà nói tiếp: “Ở đoạn thời gian kia, không khí ở Lầu bốn rất nặng nề, không ai dám nói một câu nào với Tả Quang. Cô ấy liên tục rót vào thân thể mình thuốc bổ, thuốc trợ tim trong suốt hai tháng liền mới có thể bảo trì thanh tỉnh cho đại não, thí nghiệm cả ngày lẫn đêm.”

“Hai tháng sau, Tả Quang đã đến cực hạn, liền mê man suốt năm ngày.” Hướng Đông phun ra điếu thuốc, thần sắc đượm buồn: “Trạng thái lúc đó của Sói con, bản thân cậu ấy cũng có cảm giác, tuy thân thể không có gì khác thường, nhưng bệnh hay quên thường xuyên xảy ra, tính tình cũng có chút hấp tấp, nóng nảy, đôi khi kí ức còn xuất hiện trình tự hỗn loạn nhất định. Chỉ là, chờ qua một thời gian ngắn, Sói con lại khôi phục nguyên dạng. Khi bọn anh mang những đồ vật liên quan không phối hợp hủy đi, trước đó cậu ấy cũng cảnh giác những đồ vật này mà tiến hành xóa sổ, nhưng sau đó Sói con đều quên sạch tất cả những chuyện này.”

“Anh đặc biệt nhớ rõ rõ ràng, cậu ấy có thứ hỏi anh ‘Đông, tôi gần đây nhận rất nhiều nhiệm vụ, thân thể có cảm giác thiếu cái gì đó. Tôi nghĩ nói với anh Vân xin nghỉ phép ít ngày, cậu cùng Hồng cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi, hai người không phải đã sớm muốn đi tiểu đảo của căn cứ nghỉ phép sao’, ha hả…” Hướng Đông cười khổ, đột nhiên hung hăng nện vào ngực mình, cổ họng nghẹn lại, nói tiếp: “Mỗi lần anh nhớ lại những lời này, trong lòng liền khó chịu, bọn anh lúc ấy không có cách nào khác tiếp tục che giấu chuyện này nữa, Lầu bốn cũng đều bó tay không biện pháp chữa cho cậu ấy —— “

“Đừng nói nữa!” Đôi mắt Cố Viêm đỏ bừng một mảnh, quát lên: “Tả Quang vì cái gì không ‘Chích’ cho anh ấy?”

“Trong thần kinh não của Sói con đã có một lượng lớn dược vật rất mạnh xâm nhập rồi. Thành phần thuốc thử của Lầu bốn sẽ cùng chúng nó phát sinh phản ứng không thể khống chế, xác xuất thành công của ‘Chích’ chỉ có năm phần trăm, tỉ lệ tử vong lại đạt 90%. Hơn nữa, Tả Quang thực nghiệm ở căn cứ, hai loại tình huống trên đều vượt qua mười hai cấp đau thần kinh và duy trì liên tục. Chỉ cần là người, sẽ không có biện pháp chịu đựng, trực tiếp đau đến chết.” Hướng Đông xoay người dựa vào tủ quần áo, mặt mày nhìn không ra hỉ giận, thản nhiên nói: “Còn lại năm phần trăm, mặc dù không chết, nhưng có thể dẫn đến cơ năng toàn diện của thân thể bị thoái hóa kịch liệt, trong vòng một năm, thân thể sẽ teo lại, khí quan suy kiệt và chết.”

“Mẹ nó, quân y Lầu bốn dùng để làm gì? Phế vật! Một đám phế vật! Chỉ mỗi việc để chết không đau cũng không làm được! Một đám thùng cơm!” Cố Viêm đá tủ đầu giường, trong ngực cao thấp phập phồng, lửa giận tăng tăng mà hướng thẳng lên đầu, đỏ mắt quát: “Vì cái gì để anh ấy bị nổ chết, bắn anh ấy một súng cũng tốt hơn nổ chết! Đầu óc các người bị dán đầy cứt chó sao? Đầu óc Cố Vệ Quốc cũng bị dán đầy cứt chó hả? Chết tiệt!”

“Không! Là gia tộc Vincent độc thủ… Ai, bỏ đi.” Hướng Đông đột nhiên khoát tay, thở dài, dụi tắt điếu thuốc, nói: “Lão gia tử cũng rất khổ sở, chờ em chưởng quản BOF thì tự mình đi hỏi ông ấy! Nhưng có một chút chuyện, trước khi Sói con đi Nam Phi, cậu ấy đã từng bị lão gia tử kêu đến thư phòng Nhà cũ nói chuyện một buổi chiều. Anh cũng không biết cậu ấy cùng lão gia tử nói những thứ gì, nhưng anh vẫn cảm thấy, Sói con có khả năng đã đoán được mục đích thực sự của hành trình đến Nam Phi năm đó.”

“Cũng có khả năng khi cậu ấy trở lại Lầu một liền đem lần nói chuyện này hoàn toàn quên hết. Bởi vì trí nhớ của Sói con lúc đó đã không được ổn định lắm.” Hướng Đông đi đến bên giường, thở dài, sờ sờ đầu Cố Viêm, lập tức bị một chưởng hung hăng đẩy ra: “Tiểu Viêm, thái độ BOF đối đãi với đặc công, em rõ ràng hơn ai hết.”

“Không nói gạt em, những năm gần đây bố em đã bí mật ra bảy chuyến nhiệm vụ. Tuy rằng ông ấy không nói rõ, nhưng mấy người bọn anh cũng biết, những nhiệm vụ này toàn liên quan đến gia tộc Vincent, nếu còn có ai sống sót, thì tuổi của người đó chắc cũng không còn nhỏ, thân thủ hiện tại cũng không thể mạnh hơn em.” Hướng Đông nói xong, xoay người đi tới cửa.

Cố Viêm quả thực giống như lão hổ nổi giận nhe răng nanh, quát to: “Gia tộc Vincent trốn lão tử cho tốt! Chờ em quơ được Stephen, nhất định sẽ đem thằng đó ra chém một ngàn lần!”

“Anh cũng rất muốn tự tay làm thịt hắn, chú Vân của em vẫn luôn hoài nghi, thằng đó còn có liên quan đến việc Hồng hi sinh trong khi làm nhiệm vụ. Hiện tại, Stephen là đối tượng cần bắt giữ được xếp vào cấp S của BOF. Sẽ có ngày chúng ta sẽ kéo ra toàn bộ thế lực sau lưng hắn.” Hướng Đông nắm chặt nắm tay, đem áo khoác khoát lên vai, khoanh tay lại, hơi nghiêng đầu trầm giọng nói tiếp: “Tiểu Viêm, tự mình ngẫm lại đi, bố em vì sao lại ra những nhiệm vụ ấy. Từ khi BOF thành lập đến nay, chỉ cần nhóm quân nhân trung thành như một, cho tới bây giờ, BOF không bao giờ để các thành viên đặc công không minh bạch, tự nhiên đi chịu tội, không công hi sinh như vậy.”

“Nếu Stephen dám đánh chủ ý lên Sói con, dám đem ánh mắt phóng tới toàn bộ BOF, chúng ta dù mất bao nhiêu thời gian đi nữa, dù phải đào ba thước đất cũng phải lôi ra bằng được, dùng đao lấy mạng hắn.”

Cố Viêm như một con thú bạo rống ra tiếng, nắm tay hung hăng đập xuống, sau đó thân thể buông lỏng, nằm vật xuống giường.

Anh vắt tay ngang trán, tay còn lại vuốt vòng cổ của Tuyết Lang trên cổ mình đến xuất thần.

.

.

.

CPU đa nhân, CPU đa lõi (tiếng Anh: multi-core) là bộ vi xử lý trung tâm (Central Processing Unit) có nhiều đơn vị vi xử lý được tích hợp trên cùng một CPU vật lý duy nhất. Một cách khác, chúng giống như sự ghép nối nhiều CPU thông thường trước đây trở thành một CPU duy nhất.

Mainboard: Bo mạch chủ(MB) là bản mạch in chính trong thiết bị điện tử. Nó có chứa các socket (đế cắm) và slot (khe cắm) để cắm các linh kiện điện tử và bo mạch mở rộng khác. Trong hệ thống máy tính cá nhân, bo mạch chủ chứa bộ vi xử lý, chipset, các khe cắm PCI, khe cắm AGP, khe cắm bộ nhớ và các mạch điều khiển bàn phím, chuột, các ổ đĩa và máy in. Nó cũng có thể được tích hợp sẵn các mạch điều khiển gắn liền cho modem, âm thanh, đồ họa và mạng. Bo mạch chủ của các máy tính xách tay thường được tích hợp sẵn toàn bộ các mạch điều khiển thiết bị ngoại vi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play