Có lẽ vì xa cách quá lâu, cũng có lẽ vì ăn năn do vô cớ tức giận với hắn, Ân Nhược Triệt không hề có ý chối từ, lập tức ngấu nghiến lấy môi hắn thay cho câu trả lời.
Thấy anh chủ động, Lạc Dĩ Mạt nhắm mắt cuốn lấy chiếc lưỡi trong khoang miệng mình, điên cuồng liếm láp. Anh không chịu nổi sự truy đuổi của hắn, từ từ rút lui, hắn càng thừa thắng xông lên, chui thẳng vào miệng anh, hôn đến tối tăm trời đất.
Ân Nhược Triệt trượt tay vào trong quần người thanh niên kia, nắm lấy thứ dục vọng đã dựng đứng của hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Khi cảm thấy hắn đã sẵn sàng, anh liền quay mặt vào tường, hai tay chống lấy thăng bằng, phơi bày tư thế cầu khẩn trước mặt hắn.
Lạc Dĩ Mạt chạm vào mông anh, cật lực nắn bóp. Đưa tay cầm lấy vòi sen vẫn chưa tắt phía trên mình, điều chỉnh lại độ mạnh của nước. Dòng nước chảy từ vòi được chỉnh từ bốn lỗ giờ chỉ còn một lối ra duy nhất, tốc độ nước cũng vì thế mà mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Thầy, đừng nôn nóng. Em sẽ giúp thầy tắm rửa… từ trong ra ngoài…”
Dứt lời, Lạc Dĩ Mạt cầm vòi sen trượt dọc sống lưng anh. Dòng nước mạnh hơn bình thường không ngừng xối xuống cơ thể của Ân Nhượt Triệt, chạm vào phần thân dưới bị kích thích của anh, khiến Ân Nhược Triệt không kiềm được rùng mình một cái. Nước chảy từ eo xuống hạ thể, đọng lên phía dưới thứ ấy rồi nhanh chóng trôi tuột xuống sàn nhà ẩm ướt.
Lạc Dĩ Mạt dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những nếp gấp trong động nhỏ của anh, khiến cơ thể anh càng lúc càng run lên dữ dội, kèm theo đó vào sự ngọt ngào không sao lý giải được.
Cái hang nhỏ hồng hồng dưới làn nước càng khiến kẻ khác không thể cầm lòng, Lạc Dĩ Mạt khẽ đẩy tay vào trong. Nhưng chỉ được một đoạn nhỏ lại rút ra. Hắn cứ ra vào đùa bỡn như thế, trêu chọc Ân Nhượt Triệt bất mãn rên lên.
“Thầy, kiên nhẫn một chút. Nhiều ngày không làm, em không muốn thầy bị thương.”
Nói năng thì ra vẻ hiền lành lắm. Thật ra hắn chỉ muốn dằn vặt anh thôi.
Ngón tay cứ ấn vào rồi lại nhanh chóng tiến ra, một chút nước đã len lỏi vào thân thể Ân Nhược Triệt.
“Dĩ… Dĩ Mạt… Tắt nước đi… Nước chảy vào hết rồi!” Ân Nhược Triệt chau mày khi cảm thấy dòng nước ấm đang mỗi lúc một vào sâu hơn cơ thể mình.
“Vậy sao? Để em xem!” Lạc Dĩ Mạt không chút khách khí đẩy mạnh ngón tay vào bên trong, khiến cơ thể anh vô thức phản ứng, dấy động một thứ khao khát không thể gọi tên. Chẳng mấy chốc hắn lại tiếp tục trêu đùa, miệng lẩm bẩm những lời giễu cợt: “Không có. Thầy à, làm gì có nước trong này!”
Anh phát hiện bản thân có hối hận cũng không kịp nữa. Ai bảo anh không thể phản kháng lại con người này, lúc nào cũng chỉ để lộ ra bộ dạng khuất phục hắn?
Những chuyện xảy trong quá khứ đã dạy anh rất nhiều điều. Trong đó có mợt việc cực kì quan trọng. Đó là càng ra sức giãy giụa, thủ đoạn của Lạc Dĩ Mạt càng khủng khiếp hơn. Vì vậy dù có khó chịu đi nữa, tốt nhất là nên an phận, để mặc cho Lạc Dĩ Mạt kia tiếp tục lộng hành… tiếp tục đẩy ngón tay thứ hai vào trong anh.
Bên dưới làn nước trơn trượt, hai đầu ngón tay tiến vào cũng không mấy khó khăn, Lạc Dĩ Mạt không đi thẳng vào như mọi khi, mà chỉ dùng ngón tay mở rộng lối vào của anh, không ngừng khiến nơi ấy mỗi lúc một giãn nở. Sau vài lần rồi nhiều lần, cái động nhỏ đáng yêu kia chẳng mấy chốc đã giống như miệng của một con cá nhỏ, lúc đóng, lúc mở, chẳng khác nào đang ra sức mời gọi hắn…
Khi thấy đã tương đối “đạt yêu cầu”, Lạc Dĩ Mạt di chuyển hai ngón tay theo hai hướng khác nhau, vạch ra một khe hở huyền diệu giữa cửa hang của anh. Không đợi Ân Nhược Triệt cầu xin nhẹ tay, Lạc Dĩ Mạt đã cầm lấy vòi sen ban nãy vẫn còn đặt trên lưng anh, hướng về phía cái “miệng nhỏ” vừa hé mở kia, chỉnh sức nước mạnh nhất xối tới.
“Dĩ Mạt! Đừng mà! Nước vào trong rồi! Mau bỏ ra đi!” Ân Nhược Triệt có thể cảm thấy dòng nước nóng đang chảy sâu vào trong mình. Muốn giãy giụa. Nhưng dù đang bận bịu với cái động nhỏ của anh, Lạc Dĩ Mạt vẫn thừa sức kiềm hãm anh lại.
“Đừng nhúc nhích mà thầy. Chỉ là nước thôi, đâu có khó chịu đến vậy. Nếu nhiêu đây mà thầy không thể nhẫn nhịn được, thì chốc nữa biết phải làm sao đây?” Lạc Dĩ Mạt không chút thương tiếc nhắm thẳng vòi sen vào cửa động, một lượng nước lớn cũng theo đó mà tràn vào người anh.
“Thầy, có đúng là thầy vẫn chưa tắm xong không? Sao bên trong lại sạch sẽ thế này? Đúng là vô cùng sạch sẽ nha! Vậy… hôm nay tắm rửa đến đây thôi!”
Lạc Dĩ Mạt tắt vòi sen, đỡ kẻ đang thở hổn hển kia đứng vững. Lấy khăn lau khô nước trên người anh, không quên cả mái tóc mềm ướt nước.
Bên dưới chứa đầy thứ chất lỏng ấm nóng, cảm giác thật sự rất khó chịu. Ân Nhược Triệt định thừa lúc hắn không để ý, len lén để nước chảy ra. Ngay khi tay anh vừa mới chạm vào, Lạc Dĩ Mạt đã cười gian tà kéo lại. Tiếp đến, ghé sát tai anh thỏ thẻ:
“Thầy, lại đây xem em mang quà gì về cho thầy này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT