Khước Diệc Phiền vốn vô cùng tự tin, nhưng trước những câu hỏi han ngày một tăng dần của anh, cũng dần dà không thể chống đỡ, im lặng lắc đầu.
Những hi vọng thêu dệt trong lòng, cứ thế bị nghiền nát theo thời gian.
Ân Nhược Triệt đứng tắm dưới vòi hoa sen, để mặc cho dòng nước ấm tẩy rửa thân thể.
Lạc Dĩ Mạt xấu xa! Ân Nhược Triệt vung tay đấm mạnh vào bức tường đối diện.
Mấy ngày rồi, anh gọi điện cho hắn, lần nào cũng chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của mấy cô tiểu thư bên tổng đài điện tử: số máy này hiện không liên lạc được.
Ân Nhược Triệt thô bạo quệt đi làn nước bao phủ gương mặt mình, lạnh lùng hừ một tiếng.
Quên đi. Hắn muốn đi thì đi. Anh không hơi sức đâu mà quan tâm. Anh không muốn quan tâm đến kẻ đã từng thề non hẹn biển sẽ yêu anh mãi mãi, sẽ vĩnh viễn không bao giờ buông tay anh ra, cũng chính là người con trai đã tự tin bảo anh chờ hắn. Anh không quan tâm, không muốn quan tâm…
Nhưng, nỗi nhớ đè nén trong lòng tưởng chừng không thở nổi. Trời ạ, có thể để anh gặp hắn một lần không, anh thật sự nhớ hắn đến phát điên lên được…
Anh lại đưa tay lau mặt, đôi mắt còn chưa kịp mở liền bị làn nước tiếp tục bao phủ, mọi thứ trước mắt đều trở nên mông lung mờ nhạt.
Như thể đang đấu tranh với dòng nước, anh lại cố chấp quệt mạnh, làn nước cũng ngoan cố bao phủ gương mặt anh. Sau cùng, anh cũng đành chịu thua buông thỏng hai tay. Trong khoảnh khắc, để yên cho những áp lực bao ngày nay trôi theo dòng nước.
Trong nhà tắm cùng làn hơi nước nhạt nhòa, Ân Nhược Triệt từ từ ngẩng cao đầu, để cho nước rơi thẳng trên gương mặt. Đôi mắt vẫn khép chặt và làn nước mạnh mẽ rơi xuống không để lộ ra dòng lệ đang âm thầm chảy. Nhưng, bờ vai đang run rẩy kia đã bán đứng chủ nhân cuả nó rồi.
“Này! Người đẹp! Cậu ấm của thầy đã về đây!” Đột nhiên, một tràn âm thanh quen thuộc vang lên, phá vỡ không khí im lặng đau lòng trong gian phòng.
Ân Nhược Triệt vội vàng quay đầu.
Kẻ chết tiệt mà anh ngày đêm nhớ thương hiện đang đứng trước mặt anh. Ân Nhược Triệt nhanh tay chà xát mắt mình, không biết bản thân có tự tưởng tượng ra hình ảnh người con trai đang đứng dựa vào cửa nhà tắm hay không. Dụi một lần không đủ, anh hết lần này đến lần khác dụi mạnh mắt mình.
“Thầy bị choáng sao?” Khuôn ngực của Lạc Dĩ Mạt vẫn phập phồng lên xuống rất nhanh, chứng tỏ hắn vừa chạy một đoạn đường rất dài để đến đây.
“Cậu làm sao về được?” Không biết là do quá hạnh phúc hay sửng sốt quá mà Ân Nhược Triệt bật ra câu ấy.
“Tài xế nhà em chở em về.” Lạc Dĩ Mạt tặng cho anh một ánh nhìn kiểu như thầy-có-bị-ngốc-không.
Ân Nhược Triệt trước đây luôn nghĩ, khi hắn trở về, sẽ có rất nhiều điều muốn hỏi hắn. Thế nhưng khi gương mặt ấy đập vào mắt anh, đầu óc Ân Nhược Triệt chỉ còn một mảng trắng xóa, những thứ cần hỏi đều tan biến mất.
Nghĩ ngợi nửa ngày, rốt cục cũng nhớ ra vấn đề quan trọng nhất, đột nhiên gầm lên một tiếng: “Sao mấy ngày nay cậu không liên lạc với tôi?”
Lạc Dĩ Mạt dùng ngón út xoa nhẹ lỗ tai đáng thương bị chấn động nghiêm trọng của mình.
“Lâu ngày không gặp, thầy đúng là vẫn tràn đầy sức sống như cũ ha!”
“Nhảm nhí, trả lời tôi ngay!” Đôi mắt của Ân Nhược Triệt đã đỏ lên, nhưng dòng nước mắt kia vẫn bị dòng nước từng vòi hoa sen cuốn đi không dấu vết.
Anh thật sự muốn giết chết hắn ngay bây giờ. Tên xấu xa ấy sao có thể giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra. Hắn quả thật là một tên ác ma không hơn không kém mà!
“Thầy không nên kích động!” Lạc Dĩ Mạt cười hì hì, đưa hai tay gối sau đầu, nhìn trời nói: “Mấy ngày nay em quả thật bận chết đi được. Lão già kia kéo em tham gia đủ loại tiệc tùng, còn tham gia mấy cái hội nghị chết giẫm nào đấy. Không những vậy, vì muốn qua mắt ông ta, đêm nào em cũng phải qua lại với mấy đứa con gái lẳng lơ mà ông ấy đưa đến. Tuy nhiên thầy à, ông ấy vẫn chưa phát hiện chuyện của chúng ta. Vì vậy, để không đả thảo kinh xà, em phải tỏ ra không muốn trở về Phong Dương, mà tìm cách để lão ấy tự mình tống em trở lại… Thầy, thầy có nghe em nói không?”
Gạt đi bàn tay đa huơ qua huơ lại của Lạc Dĩ Mạt trước mắt mình, Ân Nhược Triệt nhận thấy trong lòng ngực đang có thứ gì đang đập dữ dội, như thể chỉ chực chờ theo cuống họng nhảy ra ngoài. Những thứ Lạc Dĩ Mạt vừa nói anh hoàn toàn không nghe được. Trong trí nhớ của anh, chỉ sót lại duy nhất câu nói hắn qua lại với những cô gái do cha hắn đưa đến.
Đã vậy… Mùi xà phòng tràn ngập gian phòng tắm, vẫn không xua được mùi nước hoa nồng nặc trên người hắn.
Cái ấy… chính là mùi của đàn bà ư?
“Chúc mừng cậu. Cuối cùng cũng ôm ấp được phụ nữ rồi, không cần phải nhẫn nhịn kề cận thân thể ghê tởm của đàn ông nữa. Phụ nữ mềm mại dịu dàng, không những vậy còn thơm tho trắng trẻo, vuốt ve chắc hẳn rất thoải mái…”
Không khí đột nhiên trầm lắng, không ai nói thêm tiếng nào. Trong một lúc lâu, chỉ có tiếng nước chảy ào ào quanh quẩn trong gian phòng chật hẹp.
“Thầy, thầy ghen sao?” Lạc Dĩ Mạt cúi thấp đầu, đôi mắt tinh tường nhìn thẳng vào Ân Nhược Triệt, trong giọng nói đã mất đi hơi thở gấp gáp ban nãy.
Xa nhau lâu như vậy, tưởng chừng không còn có thể trông thấy hắn. Vậy mà bây giờ…
Ân Nhược Triệt chợt cảm thấy hối hận. Tại sao vừa gặp mặt đã cãi nhau? Anh đâu muốn to tiếng với hắn bao giờ…
“Em mỗi ngày đều tận dụng thời gian để làm tốt những việc cha em an bài. Đúng là cha em có chi tiền, kín đáo đưa đến chỗ em vài cô gái, nhưng em không hề chạm vào bọn họ. Từ lúc có thầy đến nay, em chưa từng qua lại với ai khác. Ngay cả khi nghỉ đông, em cũng không chạm vào bất kì ai. Nhẫn nhịn không được nên mới làm chuyện ấy qua điện thoại… Thầy, thầy không tin em sao?”
Trong giọng nói của Lạc Dĩ Mạt chứa đựng sự mệt mỏi. Hắn dường như không muốn nói nữa, định rời đi. Ngay lúc ấy, kẻ đang im lặng mang tên Ân Nhược Triệt đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ áo của hắn, kéo hắn đứng dưới vòi hoa sen, vội vã tháo bỏ quần áo của hắn xuống.
“Rửa đi, rửa sạch mùi phụ nữ trên người đi. Tôi không muốn ngửi thấy, thật sự không thích ngửi thấy nữa.” Giọng của Ân Nhược Triệt đã khản đặc, hai tay gần như loạn lên tẩy rửa cho hắn.
“Thầy!” Lạc Dĩ Mạt mạnh mẽ nắm lấy vai anh. Nhìn anh bằng ánh mắt sáng như sao. Một lúc sau, người thanh niên kia cũng dần bình tĩnh lại.
“Ngốc quá! Thầy lo sợ điều gì chứ? Nhìn thầy kìa, hai mắt thâm quầng cả rồi......”
Giọng nói dịu dàng Lạc Dĩ Mạt khiến Ân Nhược Triệt rốt cục không kiềm được mà khó nấc lên. Anh nắm lấy lớp y phục còn sót lại trên người hắn, dụi đầu vào lòng hắn, bật khóc. Bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu nhớ nhung đều dồn vào cả trong tiếng nấc…
Hai người cứ như thế ôm chặt lấy nhau dưới vòi sen.
Chốc sau, Lạc Dĩ Mạt cúi đầu. Ngay khi môi chạm môi, hai kẻ ấy lập tức điên cuồng ngấu nghiến nhau.
“Thầy, có thể để em cảm nhận thân thể còn hoàn mỹ hơn cả phụ nữ này một chút được không......”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT